Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 8: Chương 8




Editor: Tường An

Nhị thái thái càng kinh ngạc hơn, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như nói chỗ nào không khỏe thì thật là không có...”

Kỳ thật thân thể nàng vốn yếu ớt, từ sau khi sinh A La sức khỏe càng suy giảm, nhiều khi nguyệt sự kéo dài không tới, mấy năm nay cũng uống thuốc điều trị mà không hữu hiệu, về sau nghĩ cũng không có trở ngại gì nên từ bỏ.

Chẳng qua, lời này không tiện nói với tiểu nữ nhi bảy tuổi.

A La thấy mẫu thân hơi ngập ngừng, lại nhớ hiện tại cách thời điểm mẫu thân chết bệnh chỉ có ba năm mà thôi! Chẳng lẽ lúc này mẫu thân đã có bệnh chứng gì, ba năm sau bệnh trở nặng, cứ như vậy buông tay nhân gian?

Nghĩ đến đây, A La rốt cuộc không giả ngu nữa, đứng bật dậy: “Mẫu thân, nếu ngài có chỗ nào không khỏe thì phải nhanh mời đại phu đến xem a, không thể tiếp tục trì hoãn!”

Nhị thái thái nghe thanh âm nữ hài non nớt nói ra lời kinh người như vậy, cực kỳ khiếp sợ: “A La, ngươi sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên lại nói ra lời này?”

A La gấp đến độ rơi nước mắt.

Mẫu thân mất khi nàng mười tuổi, lúc ấy mọi người chỉ xem nàng là con nít, không ai nói cho nàng biết mẫu thân bị bệnh gì, lừa gạt nàng cho qua chuyện, nàng cũng hồ đồ tin là thật. Đời này sống lại dù thế nào cũng phải cứu mẫu thân, không để mẫu thân sớm hương tiêu ngọc vẫn như đời trước!

Nàng quỳ xuống, òa khóc nói: “Mẫu thân, ngài mau mời đại phu xem đi, A La chỉ sợ hiện giờ mẫu thân đã nhiễm bệnh rồi! Nếu không sớm chữa trị, về sau bệnh nặng thêm thì khó có thể trị tận gốc!”

Nhị thái thái thấy vậy, thật sự bị hù nhảy dựng, nàng nhìn chằm chằm nữ nhi, nhớ tới chuyện A La tìm ra Vượng Tài, không khỏi cảm thấy việc này quỷ dị.

Khẽ cắn môi, nàng trầm giọng phân phó Lỗ ma ma: “Đóng cửa lại.”

Lỗ ma ma cũng nhìn ra không thích hợp, may mắn lúc nãy không để mấy nha hoàn khác hầu hạ trong phòng, nàng nhanh chân đi ra, quan sát vài đứa nha hoàn bên ngoài, xác nhận không nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng rồi mới cẩn thận đóng cửa lại.

Vừa trở lại liền thấy Nhị thái thái nhíu mày nói: “A La, ngươi đứng lên, giữa ban ngày ban mặt, ngươi cũng không phải đại phu, tại sao lại nói như vậy?”

A La quỳ khóc ở đó, miễn cưỡng lấy tay bụm miệng, ngẩng đầu lên, ủy khuất nói: “Mẫu thân, ta nghe thấy tiếng động khác thường trong bụng ngài, nó khác với mọi người.”

Lời này khiến Nhị thái thái và Lỗ ma ma giật mình, hai người nhìn nhau, tầm mắt cùng rơi vào bụng Nhị thái thái.

Nhị thái thái ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, một lúc sau, nàng run giọng hỏi A La: “Cái gì, tiếng động gì?”

A La lau nước mắt, chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, nghiêng đầu suy nghĩ rồi thành thật nói: “Tiếng rầm rập hơi giống như tiếng động trong phòng bếp.”

Vừa nói nàng vừa chỉ vào một vị trí trên bụng mẫu thân, khoa tay múa chân: “Là chỗ đó, nó còn đang vang.”

Nhị thái thái theo tầm mắt A La, nhìn bụng mình một lúc, bàn tay run rẩy đặt lên chố đó.

Nàng nhớ mấy tháng nay mình hay bị ra máu.

Nàng cũng không để ý lắm, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng A La chỉ là tiểu nữ hài bảy tuổi, sẽ không biết điều này...

Cuối cùng, Lỗ ma ma trấn tĩnh lại trước, nhỏ giọng đề nghị: “Nhị thái thái, mặc kệ lời Tam cô nương nói là ngôn ngữ hài đồng hay thật sự có chuyện, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Việc này trước không cần lộ ra, Nhị thái thái cũng nên mời đại phu xem mạch, nếu không sao thì tốt, cứ coi như Tam cô nương bệnh nặng hồ đồ.”

Nhị thái thái lúc này cũng tỉnh táo lại, gật gật đầu, nói với A La: “A La, ngươi đứng lên đi, cẩn thận người khác nhìn thấy sẽ nghi ngờ.”

A La thấy mẫu thân đồng ý mời đại phu xem mạch, trong lòng tạm yên tâm, để Lỗ ma ma đỡ, lảo đảo đứng dậy.

“Mẫu thân, ta thật sự nghe thấy, cái này không làm giả được, cũng giống như ta nghe tiếng Vượng Tài kêu cứu trên đảo nhỏ, ngài không thể qua loa tắc trách ta, phải mau mời đại phu y thuật cao minh đến xem.”

Nàng vừa mới khóc, ngữ khí non nớt kèm theo giọng mũi nhưng lại rất nghiêm túc.

Nhị thái thái lúc đầu khiếp sợ, giờ đây nhìn đôi mắt trong veo nồng đậm lo lắng của nữ nhi, nàng thở dài một tiếng.

Nàng đi lên, lấy khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho A La: “Chuyện này bất luận là thật hay giả cũng không được lộ ra, nếu để người khác biết, khó tránh khỏi bàn ra tán vào.”

A La vội vàng gật đầu, nói: “Vâng, mẫu thân, ta sẽ không nói chuyện này cho bất kì ai!”

Bên cạnh, Lỗ ma ma nhớ tới cái gì, muốn nói lại thôi.

Nhị thái thái dĩ nhiên nhìn thấu tâm sự của nàng, liền nhắc nhở A La: “Lão tổ tông tuy thương ngươi nhưng bên cạnh nàng nhiều người nhiều miệng, ngươi nói chuyện cũng phải cẩn thận.”

A La hơi run sợ, sau liền hiểu ra.

Nha hoàn bên cạnh lão tổ tông có tâm nịnh bợ lấy lòng các phòng, khó đảm bảo có nha hoàn nào đó tư mật với phòng nào.

Việc này, ngay cả lão tổ tông mình cũng không thể nói.

Nàng cắn môi, đôi mắt ướt sũng nhìn mẫu thân, nhu thuận nói: “Mẫu thân, ta biết, ta không nói cho lão tổ tông, cũng không nói với bất kì ai, chuyện này ngoài mẫu thân, Lỗ ma ma và ta, sẽ không có người thứ tư biết.”

Nhị thái thái nghe vậy mới yên lòng, lại dặn dò A La một phen, thấy sắc trời không còn sớm, tránh cho người khác nghi ngờ mới vội vàng rời đi.

Tiễn mẫu thân xong, A La ngẩn người ngồi trên ghế, suy tư nửa ngày vẫn không thể hiểu được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Đúng lúc này, nha hoàn Xuân Hương bên cạnh lão tổ tông mời nàng qua ăn tối, nàng mới lau mặt, chuẩn bị tinh thần đi qua.

Bữa tối, mấy tỷ muội đều đến đông đủ, đang vây quanh lão tổ tông.

Tất nhiên, lão tổ tông cố ý lưu lại chỗ ngồi bên cạnh mình cho A La.

Đồ ăn rất phong phú, lão tổ tông tự tay gắp những món A La thích đặt vào bát nàng, có điều, trong lòng A La lo lắng bệnh của mẫu thân, ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc, nuốt không trôi.

Đang thất thần thì nghe Diệp Thanh Huyên nũng nịu cười nói: “Tam tỷ tỷ, ngươi tốt xấu gì cũng nên nói, đến lúc đó ngươi sẽ mặc thế nào đi dự tiệc?”

A La ngẩng đầu nhìn qua, thấy mọi người đều đang nhìn mình, tựa hồ đang chờ mình trả lời.

Nhưng mà, vừa rồi mọi người đang nói cái gì?

Lão tổ tông thấy vậy, cười hiền lành nói: “Chắc là A La đang nghĩ xem mình nên mặc bồ nào đi? Ta nói, tỷ muội các ngươi không cần bận tâm, ngày mai ta sẽ nói với Đại thái thái của các ngươi làm cho các ngươi mỗi người hai bộ xiêm y, nhất định phải đổi mới hoàn toàn y phục, đến lúc đó hảo hảo tranh nổi bật.”

A La nghe lời này mới biết thì ra mọi người đang nói chuyện thưởng cúc yến.

Nàng nghĩ nghĩ, cười nói: “Các vị tỷ muội đều tinh thông cầm kỳ thi họa, chỉ có ta vì trận bệnh này mà bỏ dở việc học, thưởng cúc yến, chỉ sợ sẽ cản trở các tỷ muội.”

Kỳ thật, trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù không bị bệnh, nàng cũng chưa hẳn không phải là gánh nặng.

Quả nhiên, lời vừa nói ra, đại cô nương Diệp Thanh Dung thản nhiên liếc nàng một cái: “A La cũng không cần lo lắng, ngươi tự có điểm tốt của ngươi.”

Bản lĩnh lớn nhất của A La không phải là lấy lòng trưởng bối sao? Nàng tất nhiên không cần chăm chỉ học tập, chỉ cần ở trước mặt trưởng bối tươi cười làm nũng, mấy lão thái thái và phu nhân hầu môn ai mà không kéo tay nàng khen ngợi luôn miệng?

Diệp Thanh Dung không thích bộ dáng A La như vậy, theo lời mẫu thân nàng nói, đẹp thì đẹp nhưng quá nhu nhược, cuối cùng chỉ là hồng nhan bạc mệnh mà thôi, làm sao có phúc phận nhận nổi sủng ái của lão tổ tông?

Giống như con mèo kia.

Lão tổ tông cười ha hả, an ủi A La: “Ngươi bệnh nặng mới khỏi, đừng để chút chuyện đó trong lòng, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thưởng cúc yến có gì mà lo lắng, đến lúc đó cứ coi như ra ngoài hít thở không khí thôi.”

Chúng tỷ muội nghe lời này, trong lòng hiểu rõ, lão tổ tông sợ là đã sớm tính toán tốt tương lai cho A La, A La tất nhiên không cần bận tâm tranh giành nổi bật gì.

Ngồi mát ăn bát vàng, chính là nói A La.

Về phần các nàng, trừ đại phòng Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên xuất thân tốt, Diệp Thanh Huyên không có điểm nào xuất chúng, còn như Phùng Tú Nhã chỉ là biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu, gặp được một cơ hội quý như thưởng cúc yến, đương nhiên muốn tranh nổi bật, thu hút sự chú ý, kiếm cái tài danh, hảo hảo trải đường cho tương lai.

Nghĩ đến đây, trong lòng các vị tỷ muội ngũ vị tạp trần, A La bay giờ cũng không phải tiểu hài tử bảy tuổi đơn thuần, dĩ nhiên cảm giác được bọn họ tâm tư khác thường, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Kỳ thật, nàng có thể hiểu tâm tư các vị tỷ muội, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng chưa chắc có thể tâm bình khí hòa được.

Chẳng qua, hiện giờ nàng quan tâm không phải là thưởng cúc yến mà là bệnh tình của mẫu thân.

Cũng bất an đối với vận mệnh tương lai của bản thân.

Tiếng động dồn dập trong bụng mẫu thân không biết rốt cuộc là thế nào, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ ba năm sau mẫu thân vẫn sẽ buông tay nhân gian.

Còn có thưởng cúc yến kia, nàng hẳn là sẽ gặp Tiêu Vĩnh Hãn của Tiêu gia, nàng bảy tuổi và Vĩnh Hãn chín tuổi vừa gặp nhau đã hợp ý, mấy lão thái thái và phu nhân hầu môn đều trêu bọn họ là kim đồng ngọc nữ.

Từ đó về sau, Tiêu gia và Diệp gia qua lại thường xuyên hơn trước, nàng và Vĩnh Hãn cũng xem là hai nhỏ vô tư thanh mai trúc mã, lớn lên liền thuận lý thành chương gả vào Tiêu gia.

Đời này sống lại, nàng theo bản năng muốn thay đổi tất cả.

Nàng quay sang nói với lão tổ tông: “Lão tổ tông, A La mới khỏi bệnh, thân thể còn chưa khỏe hẳn, đến lúc đó miễn cưỡng đi cũng chỉ quấy rầy hứng trí của các tỷ muội, không bằng dứt khoát không đi?”

Nghe vậy, lão tổ tông liền lắc đầu: “A La, tính tình ngươi cứ gặp chuyện là muốn trốn, như vậy không được. Chẳng qua là thưởng cúc yến mà thôi, ở đó còn có lão hổ ăn thịt ngươi sao? Hơn nữa, lão thái quân Thừa Quốc hầu gia, còn có lão thái thái Tiêu gia đều rất nhớ tiểu nha đầu ngươi, ngươi nhẫn tâm để lão nhân gia thất vọng?”

Mấy tỷ muội khác nghe, trong lòng càng không biết là tư vị gì.

Trong lòng Phùng Tú Nhã nghĩ thầm, cơ hội tốt như vậy, A La thật sự không cần?

Diệp Thanh Dung thản nhiên đảo mắt qua A La, sau đó rũ mắt, che đi tia khinh thường không dễ nhận ra.

Chỉ sợ A La lo lắng sẽ mất mặt xấu hổ tại thưởng cúc yến đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.