Tiểu Hà Sơn

Chương 7: Chương 7: Nhạn bắc về 7




Bùi Thuận Thuận là một người kì diệu.

Ngoài phong độ nhẹ nhàng, từng cử chỉ đều thận trọng dè dặt, nói tới cái tên cũng thấy được trời cao ưu ái.

Sở dĩ gọi Thuận Thuận là vì ba mẹ anh muốn từ khi lọt lòng ra thì đều thuận buồm xuôi gió, không bệnh không tai.

Mà Thuận Thuận thì cũng không hề thua kém, sinh ra đã có bộ óc thông minh cực kỳ, từ nhỏ đã là thần đồng. Trong chớp mắt có thể tính toán ra bất kỳ con số tăng giảm nào, bàn tính trong đầu tính nhanh như máy.

Người phục vụ mang đến để trên bàn một dĩa đậu ngâm dấm khai vị, đảo mắt qua, lấy đũa khẩy trên bát, Bùi Thuận Thuận bệnh cũ tái phát

“Đĩa đậu này có 36 hạt…”

“Trời đất!!” Mạnh Đắc lấy khăn giấy lau mặt vo lại ném Bùi Thuận Thuận “Tật xấu này của cậu còn chưa sửa?”

Bùi Thuận Thuận hơi cúi người xin lỗi Hồ Duy “Thật sự xin lỗi, từ nhỏ đã có tật xấu này”

Hồ Duy lại cảm thấy hứng thú với tật xấu này của anh ấy “Nhìn qua là biết bao nhiêu à?”

Bùi Thuận Thuận rất khiêm tốn “Khoảng 80-90%”. Nói rồi anh cầm hộp tăm xỉa răng trên bàn mở nắp ra, liếc qua, tự tin trả lại chỗ cũ “69 cây”

Hồ Duy nghĩ thầm đây khá hiếm thấy.

“Cậu ta là chứng cưỡng chế, bác sĩ nói cái này với chứng nháy mắt giống nhau, là tâm lý ám chỉ, không thể trị hết”Mạnh Đắc thay anh giải thích.

Hồ Duy nói “Tật xấu nàu người khác muốn còn không được, cần gì phải trị”

“Anh không biết chứ” Bùi Thuận Thuận cầm đũa gắp một hạt đậu cho vào miệng “Lúc nhỏ tôi theo mẹ đi công viên chơi, thấy người ta bán bong bóng, tôi đi theo sau muốn nhìn coi có bao nhiêu quả tất cả, xém chút nữa là đi theo người ta lạc mất. Khi mẹ tôi tìm được lập tức ngày hôm sau đưa tôi đi bác sĩ”

Nói tới khả năng đặc biệt này của Bùi Thuận Thuận, tự nhiên Mạnh Đắc nhớ tới một người

“Hồ Duy, cậu có cảm thấy cậu ta giống một người không?”

Hồ Duy hỏi “Giống ai?”

Mạnh Đắc trách trí nhớ anh kém cỏi “Xời, em gái cậu đó…”

Mùa đông năm trước, Hồ Duy công tác bên ngoài chưa về, hai người hẹn nhau gặp dưới lầu. Mạnh Đắc đến hơi sớm nên ngồi trong xe hút thuốc chờ. Chờ một lát, từ hiên nhà Hồ Duy chui ra một cô gái.

Có lẽ do trời lạnh quá nên cô gái kia mang khăn quàng cổ, đội mũ, che mình kín mít không nhìn thấy mặt.

Cô ấy cúi đầu vội vàng đi qua xe Mạnh Đắc, Mạnh Đắc còn cố ý nhìn cô một chút. Vóc người cao gầy, mặc một áo bông hồng nhạt, nhưng mà không biết mặt mũi thế nào…

Đang nghĩ, cô gái kia chợt đứng yên sau xe anh, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau đó hình như đang đấu tranh tâm lý, quay về gõ gõ cửa xe Mạnh Đắc “Này”

Mạnh Đắc trong sương khói thuốc lượn lờ mwor cửa sổ xe “Có việc gì không?”

Cô gái nhỏ đó dấu mặt dưới khăn quàng cổ, lạnh đến nỗi trên lông mi kết băng “Biển số xe này là của anh à?”

Mạnh Đắc lớn tới từng tuổi này vẫn chưa từng gặp qua có người trên đường lại hỏi anh như thế, bất giác giọng thay đổi “Cô muốn làm gì chứ?”

“Không có gì, anh chỉ cần nói biển số xe này có phải của anh hay không thôi”.

Cô gái kia nói chuyện cũng không hề luống cuống, cực kỳ nhanh nhẹn. Mạnh Đắc hừ, cúi xuống lấy hai giấy ra “Cô em, nhìn cho kỹ, giấy phép lái xe với giấy tờ xe, tôi tên Mạnh Đắc, xe là năm ngoái tôi mới mua, giấy tờ đàng hoàng, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng. Cô mà không nói thì tôi không để cho cô đi”

cô gái kia cúi đầu nhìn xem giấy tờ của anh giống như xác nhận xem là thật hay giả. Xem xong thì cô đứng ngoài xe, tay đút trong túi “Cho anh một thông tin, chiều nay trên đường Ngọc Sơn, một chiếc xe hơi X màu trắng mang biển số giống như đúc biển số xe anh”

Nói xong cô gái đó không thèm quay đầu lại bước đi.

Để lại Mạnh Đắc ngây ngốc trong xe, liên tục gọi cô “Này… này…”

Cô gái kia đi rất nhanh, Mạnh Đắc đuổi theo mấy bước, thấy cô quẹo qua khúc quanh, bị một chiếc xe ngăn lại, sau đó cũng giống như anh, cửa sổ xe mở một nửa, cô gái kia cong người nói gì đó với người bên trong, xua xua tay, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Đón Hồ Duy về, Mạnh Đắc đưa đồ cho anh, cố ý nhắc tới “Hồi nãy cậu nói chuyện với ai ở ngã tư vậy?”

“Con gái chú tư tôi, tới nhà lấy ít đồ”

Hồ Duy nói vậy làm Mạnh Đắc không biết phải làm sao. Cứ nghĩ cô gái kia định ăn vạ hay lừa tiền, ai ngờ còn có quan hệ họ hàng với Hồ Duy.

Việc đó trôi qua hai ngày, lúc đi làm Mạnh Đắc bỗng nhiên lao lên lầu thân thiết bắt tay Hồ Duy, xúc động tới mức nói giọng địa phương “Hồ Duy, cảm ơn em gái cậu thay tôi, nói với cô ấy từ nay về sau cô ấy chính là em gái ruột của tôi…”

Tiểu Hồ mới từ trong toilet ra, tay còn đang giữ thắt lưng, chẳng hiểu ra sao.

Mạnh Đắc đem chuyện hôm trước kể lại đầu đuôi cho Hồ Duy nghe, nói xong vô cùng đau đớn “800 đồng tiền phạt nha, trước đó tôi còn bực bội, những cái đó đều là do vượt đèn đỏ mà ra, kết quả kiểm tra lại thì đều là do con rùa rút đầu kia”

“Cảm ơn cảm ơn. Giúp tôi chuyển lời, hôm nào đó mời cô ấy ăn cơm”

Sau chuyện đó, Mạnh Đắc không có việc gì thì cũng thường lên phòng Hồ Duy “Cậu nói xem cô ấy cũng lạ, trên đường có bao nhiêu xe, sao cô ấy có thể nhớ hết, còn vô tình lại là của tôi?”

Tiểu Hồ ngồi chéo chân chơi rắn săn mồi.

“Cậu nói xem có phải là duyên phận không?”

“Con bé có tật xấu đó xưa giờ” một giọng lạnh lùng cắt ngang, Hồ Duy ném điện thoại lên bàn, tựa ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi “Chỉ cần là chuỗi con số đều nhớ, biển số xe, số điện thoại di động, nhớ không quá một hai ngày thì quên”

Càng nghe nói, Mạnh Đắc càng hứng thú, nam lớn cưới vợ, anh thực sự động lòng muốn giật dây Hồ Duy “Haizz, chú tư thím tư làm công việc gì? Cô ấy làm việc gì?”

Mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ lầu ba, chiếu lên mặt Hồ Duy, chỉ thấy anh khẽ mở mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Đắc, nhìn tới khi Mạnh Đắc dựng hết lông lên, Hồ Duy lại thong thả ung dung quay đầu nhìn ngoài cửa sổ

“Cha mẹ con bé không còn”.

Một tiếng thở dài rất nặng.

Hiện giờ Mạnh Đắc mượn cơ hội lần thứ hai nhắc tới, thái độ Hồ Duy thản nhiên, không nói giống, cũng không nói không giống.

Bùi Thuận Thuận nhìn mặt đoán ý, nhìn Hồ Duy, lại nhìn Mạnh Đắc, ra vẻ thân thiện “Tôi nghĩ là trên đời này có phải chỉ có mình tôi có tật xấu không, ai ngờ lại có người cũng thế, Hồ Duy, có cơ hội anh giới thiệu chúng tôi làm quen”.

Bùi Thuận Thuận nhìn Hồ Duy chăm chú, hỏi một câu “Là em gái ruột của anh?”

Hồ Duy đón nhận ánh mắt thăm dò của Bùi Thuận Thuận. trong lòng Bùi Thuận Thuận kêu to, hỏng rồi, mình gấp gáp hỏng việc.

Hôm nay sân khấu kịch diễn Kì bàn sơn, phía sau có một tiên đồng lên sân khấu, khí phách hào hùng múa thương, dàn nhạc bắt đầu tấu nhạc.

Keng keng keng keng keng!!!

Bùi Thuận Thuận bắt chéo chân, yên lặng chờ Hồ Duy mở miệng, trên mặt vẫn giữ nụ cười thân thiện.

Hồ Duy dời ánh mắt từ mặt Bùi Thuận Thuận sang sân khấu trên lầu hai.

Trên sân khấu Trung nghĩa Đường có người bẩm báo “La Thông bắt được đại đương gia công lên núi”

Tiên đồng trợn mắt, môi hồng răng trắng “Có việc này sao, đưa hắn tới cho ta!”

Trên sân khấu, một cô gái mặt áo giáp nhung, búi tóc đen, mặt tựa hoa đào màu xuân, đẹp không tưởng được. Cực kỳ sinh động.

Hồ Duy thu hồi ánh mắt, nhìn Thuận Thuận “Không phải, là em họ trong nhà”

Không phải thì tốt rồi! Không phải thì tốt rồi!

Ngón tay Bùi Thuận Thuận vẫn gõ nhịp theo tiếng nhạc dừng lại, nhẹ nhàng thở ra trong lòng. Mặt vẫn ra vẻ cực kỳ thân thiết đưa đĩa đậu tới “Người “Yêu em gái”, ăn chút đồ ăn đi!”

Cùng lúc đó, lầu một Ứng Viên Xuân, Diêu Huy đang ngửa cổ tìm phòng, rốt cuộc tìm được gian phòng cần, quay lại giục người phía sau “Cậu nhanh lên chứ!”

Nhị Nha cúi mắt, hơi ngại ngần “Hay là, hay là cậu đi đi, tớ về trước”

Diêu Huy hiểu tính tình rùa rụt cổ của cô, đá mông cô một phát “Đã đến đây rồi cậu …”

Nhị Nha không kịp đề phòng, bổ nhào vào cửa, không ngờ cửa không đóng nên tình huống cực kỳ xấu hổ.

Đập vào mắt ở giữa bàn là Chương Đào. Ngoài cậu ta, còn có hai nam một nữ.

Sửng sốt vài giây, Chương Đào mau chóng đứng lên cài lại nút áo vest, cười rồi ôm Diêu Huy một cái

“Ai chà, Diêu Huy, bạn học cũ! Hai chúng ta gọi là tình cảm khăng khít! Cùng gánh 4 năm bí thư chi đoàn”

Da đầu Diêu Huy căng lên mỉm cười ôm lại, hướng Nhị Nha nháy mắt.

Nhị Nha ngu ngơ đi phía sau Diêu Huy, như cái móc cửa.

“Mọi người, đây là nữ sinh đẹp nhất ban chúng tôi hồi đó, Diêu Huy, Diêu đại mỹ nữ”

Ngày xưa ở trường mặc đồng phục, mang giày thể thao đã là một nhân vật nổi tiếng, bây giờ mặc âu phục, mang giày da, tóc không biết xịt bao nhiêu keo xịt tóc chải ngược về sau.

Cùng đi với Chương Đào là ba người đồng nghiệp, đảm nhận chức vụ săn đầu người ở công ty.

“Chương Đào, sao chỉ giới thiệu vị này với chúng tôi, còn cô gái đẹp kia là ai?”

“Chậc, người quan trọng nhất lại quên!” Chương Đào vỗ tay một cái, mặt thể hiện vẻ áy náy, đi nhanh tới kéo Nhị Nha lại bên cạnh mình “Cô ấy…”

Nhị Nha người đoan trang, mặt mang ý cười, đối với việc Chương Đào giới thiệu cô thế nào có hơi hồi hộp. Giữa lúc đó, nghe Chương Đào cao giọng nói “Cô ấy, nổi tiếng là nữ tráng sĩ của ba ban chúng tôi, đại hội thể thao ở học viện liên tục đạt giải quán quân môn đẩy tạ”

“Đỗ Oản”

Nụ cười Nhị Nha cứng dần trên mặt, trong lòng mắng một câu

Con mẹ nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.