Tiểu Hắc Thỏ

Chương 7: Chương 7




Móng chân khéo léo ướt nhẹp dính đầy nước miếng, lúc Chử Thiếu Kiệt lấy khăn lau khô cho Tiểu Thất, trên mặt hiếm thấy nổi lên một tầng nhiệt.

Hắn một cái đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, ở trong triều chứng kiến qua không biết bao nhiêu sóng gió, mỹ nhân bị chủ động đưa vào nhiều không kể xiết, vốn nên làm việc trầm ổn có độ, hành xử với Tiểu Thất, lại vượt quá giới hạn, như cái đăng đồ lãng tử, thừa dịp không người thấy, chiếm hết tiện nghi.

Chử Thiếu Kiệt âm thầm tự kiểm điểm, vô ý thức nắm chặt cái chân cuộn tròn trong lòng bàn tay.

Sau khi rửa mặt, Tiểu Thất không chịu xuống giường, cuộn tay chân nữa nằm úp sấp muốn Chử Thiếu Kiệt uy điểm tâm sáng, cháo hoa mịn ngọt thơm lừng, so với rau dưa củ cải, có một phen tư vị khác.

Tuy bây giờ Chử Thiếu Kiệt chỉ là Huyện thái gia, thì cũng là quan to nhất vùng huyện Dư Cầu này, nào có quan lão gia tự tay hầu hạ người khác bao giờ?

Thấy thế, Tam bá đợi ở bên cạnh kính cẩn nói: “Đại nhân, không bằng để tôi uy Tiểu Thất công tử, ngài dùng chút điểm tâm trước?”

Chử Thiếu Kiệt thổi nguội cháo hoa trong muỗng, nhẫn nãi đưa đến bên méo Tiểu Thất, “Không cần, sau này ngươi cũng coi Tiểu Thất như chủ nhân trong viện này.”

Tam bá lông mày nhảy một cái, hiểu rõ Huyện thái gia đây là đang nhắc nhở với ông, phải coi Tiểu Thất thành chủ nhân để đối xử, mà không phải chỉ là tiểu sủng hắn nuôi.

Huyện thái gia đầu tiên là nuôi thỏ, sau đó liền nuôi một vị thiếu niên không rõ lai lịch, hành động chẳng câu nệ, không phải người thường có thể phán đoán.

Dùng xong điểm tâm, Tôn đại phu Tam bá hôm qua thỉnh đã tới cửa, đã chờ ở bên ngoài một lúc.

Ngón tay Chử Thiếu Kiệt dọc theo chân trái của Tiểu Thất bóp nhẹ, trước tiên động viên tâm tình của y, nói: “Trong huyện Dư Cầu này y thuật của Tôn đại phu cao minh nhất, ta thỉnh hắn đến khám một chút đôi mắt và chân cho ngươi, chớ có sợ, ta ở ngay bên cạnh nhìn.

“Đôi mắt?” Tiểu Thất nói nhỏ, hai bàn tai đột nhiên khua trước mắt, “Ta không nhìn thấy…”

Thế nhưng cái hôm mưa gió ấy, y rõ ràng thấy được thân ảnh Chử Thiếu Kiệt.

Tiểu Thất nắm chặt ngón tay Chử Thiếu Kiệt, “Miên Miên, ta muốn nhìn ngươi.”

Trong phòng đốt định thần hương, Tiểu Thất nằm ngoan trên giường, một tay đặt trên đệm căn mềm mại, nắm ngón tay Chử Thiếu Kiệt.

Tôn đại phu được Tam bá dẫn vào, đúng lễ dập đầu lạy, “Đại nhân, thảo dân có lễ.”

Chử Thiếu Kiệt ra hiệu Tam bá kéo người đứng lên, “Ở chỗ này của ta không cần hành nhiều lễ như vậy, ngài trước hết nhìn thương thế của y một cái.”

Tôn đại phu để rương thuốc xuống, bắt đầu kiểm tra đôi mắt và chân trái cho Tiểu Thất. Suốt quá trình kiểm tra, Chử Thiếu Kiệt còn căng thẳng hơn cả Tiểu Thất, chỉ lo thương tổn của Tiểu Thất xuất hiện bất kỳ sơ xuất gì.

Chờ Tôn đại phu kiêm tra xong, Chử Thiếu Kiệt vội hỏi: “Sao rồi, mắt và chân của y liệu có khả năng hồi phục?

Tôn đại phu mở hòm thuốc, nói: “Đôi mắt của tiểu công tử từng chịu ngoại thương, phiền đại nhân đem phương thuốc đắp cho y trước kia cho thảo dân nhìn.”

Tam bá mang phương thuốc tới, Tôn đại phu xem qua sau, gật đầu tán tưởng, “Phương thuốc này tuy chỉ là bài thuốc dân gian, từ trạng huống trước mắt của tiểu công tử đến xem, dược hiệu cũng không sai, lại quá trên dưới hai tháng, đôi mắt rất có hi vọng hồi phục thị lực, thương tổn trên chân y vốn đã là bệnh cũ từ năm trước, lại trải qua viêm nhiễm nhiều lần, bệnh căn sớm đã chôn xuống rồi, chỉ có thể chữa từ từ để tiểu công tử chậm rãi đứng lên, cơ hội trị tận gốc e là không lớn.”

Không có cách nào trị tận gốc, nghĩa là Tiểu Thất sau này cho dù có thể đi lại, cũng là một người què.

Tiểu Thất mơ hồ nghe hiểu ý tứ của đại phu, hỏi: “Miên Miên, chân của ta có phải cả đời đều què, đúng không?”

Chử Thiếu Kiệt sợ y khổ sở, “Không có chuyện gi, ta sẽ thay ngươi tìm nhiều đại phu hơn.”

Y lại lắc lắc đầu, tay vỗ vết sẹo bên chân trái, thần sắc cũng không có quá nhiều bi thương, ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt Tiểu Thất rơi vào hư không đen kịt vô tận, “Miên Miên, ta không buồn đâu, đại phu nói mắt của ta có cơ hội chữa khỏi, ngày sau có thể nhìn thấy ngươi, ta đã đủ hài lòng.”

Phương thuốc Trần bá hán kê vẫn hữu dụng, Tôn đại phu khai cho Tiểu Thất thang thuốc ôn bổ thân thể, thân cốt y gầy yếu, ngũ tạng giả tạo, phải dựa vào ẩm thực thường ngày chậm rãi bồi bổ lên.

Lấy được phương thuốc, Tam bá cầm lấy đến hiệu thuốc trong thành bốc thuốc, lòng ctl vẫn canh cánh chuyện chân trái Tiểu Thất, lúc hắn ở kinh đô quan hệ với mấy vị ngự y không tệ, dỗ ngủ Tiểu Thất xong, chạy đến thư phòng viết vài phong thư, sai người thúc ngựa vội đưa đến kinh thành kia.

“Miên Miên.”

Tiểu Thất tìm tỏi xung quanh, dùng cả tay chân bò xuống giường. Vừa mới rồi y còn ngủ, mị mắt một chốc liền tỉnh táo, không thấy Chử Thiếu Kiệt, không để ý tay chân nhũn ra, lăn lộn sờ soạng lung tung muốn tìm người.

Tam bá đi lấy thuốc về, đi ngang qua hòng, dư quang thấy đến người trong phòng như con ruồi mất đầu bò lung tung, hồn đệu doạ bay một nửa.

Tam bá thả xuống gói thuốc, chạy tới nâng Tiểu Thất về giường, “Tiểu công tử, ngươi đây là có việc gì gấp?”

Tiểu Thất hoang mang hoảng loạn, chóp mũi đầy mồ hôi, “Miên Miên đâu?”

Tam bá nói: “Khả năng đại nhân có việc đi ra ngoài, tiểu công tử lại nghỉ ngơi đừng chạy nữa, ta ra bên ngoài tìm xem.”

Tiểu Thất cầu xin ông, “Vậy bá bá ngươi nhanh nha…”

Một tiếng bá bá mềm mại, nghe đến lòng Tam bá chua xót. Tam bá không dám thất lễ, nhanh chóng ra ngoài tìm Huyện thái gia trở về.

——

Đêm muộn, Tiểu Thất bị Chử Thiếu Kiệt tự mình ôm trở về phòng, trên người y chỉ phủ têm một bộ áo khoác ngoài nhỏ màu trắng, lộ ra tảng lớn cánh tay trơn bóng, cánh tay ôm cổ Chử Thiếu Kiệt, một đôi chân quấn quýt quanh thắt lưng hắn.

Vừa tắm rửa không lâu, thân thể Tiểu Thất đã ra một tầng mồ hôi mỏng, thể chất của y không chịu được nóng, lại cố tình muốn dính một khối với Chử Thiếu Kiệt, một bên nhỏ giọng oán mùa hè với Chử Thiếu Kiệt, một bên lại không cho đối phương lỏng tay ôm y.

“Miên Miên, ngươi không được buông tay ôm ta.”

Chử Thiếu Kiệt đặt đầu của y nằm xuống giữa cánh tay, cằm quạt cói lên phẩy gió cho y.

Giường đối diện cửa sổ, màn sa mingr buộc hai bên, lộ ra màn đêm rạng rỡ lóng lánh ánh sao.

Chử Thiếu Kiệt mời người về sửa cái cửa sổ này, cố ý làm lớn ra, đêm đến ngắm sao, hóng gió thưởng rượu.

Bây giờ hắn không có hứng thú thưởng rượu, chỉ muốn cùng Tiểu Thất ngắm nhìn cả một trời tinh tú ngoài cửa sổ này, chỉ là…

Tiểu Thất ngước lên hai mắt mù, lúc cười lông mi dài đổ xuống, đem đôi mắt khuất lấp hết đi.

Y nói: “Miên Miên, nếu như mắt của ta khỏi, người ta muốn nhìn đầu tiên chính là ngươi.”

Y lại nhỏ giọng oán giận, “Trời thật nóng.” Hai cái chân kia, lại tự phát nhiếu đến chen vào giữa hai chân Chử Thiếu Kiệt, hơi thở phun ra nóng ẩm, phun bên gáy Chử Thiếu Kiệt.

Khí trời nóng bức, Tam bá ở trong viện vảy rất nhiều nước giếng, vào đêm đáy giếng hạ nhiệt độ, nên nước giếng rất mát mẻ, rất nhiều nông hộ đều dùng phương pháp này để trừ bớt oi bức trong nhà, nước giếng vẩy vào mỗi ngóc ngách, hơi nước tràn ngập, cửa sổ mở lớn, gió lọt vào mang theo hơi nước lành lạnh, mới khiến nhiệt khí trong phòng tản đi.

Trong đêm côn trùng nổi lên bốn phía, tiếng kêu chít chít oai oai nhiễu loạn tâm tình bình tĩnh của Tiểu Thất, hai chân dọc theo thân thể của Chử Thiếu Kiệt trượt lên trượt xuống, cẳng chân căng thẳng, bị người bắt được giữ chặt trong lòng.

Chử Thiếu Kiệt hạ thấp giọng, nói: “Chớ lộn xộn, nghỉ ngơi thật ngoan.”

“Nóng…” Tiểu Thất sờ loạn ra, đụng tới dưới bụng, cách quần ảo mỏng rộng rãi, có cái gì cộm người.

Y hiếu kỳ hỏi: “Miên Miên, vì sao ta vừa mới đụng ngươi một chút, ngươi lại lấy cái chày gỗ đâm ta? Là muốn phạt ta sao?”

Chử Thiếu Kiệt giữ chặt tay chân của y bên người, buồn cười nói: “Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn một chút ta sẽ nói cho ngươi.”

“A, bây giờ không thể nói?”

Chử Thiếu Kiệt chính nghĩa ngôn từ, “Không thể.” Dứt lời, cương thân lui về phía sau một chút, tách ra một khoảng cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.