Edit: Tiêu Vân
Chương 4.
Đi qua thảm mềm nhưng lại dày, vòng qua hành lang, tiếng huyên náo ở hiện trường buổi tiệc đầu năm bị ngăn cách lại.
“Nếu như mà được thì, cậu có thể được lên một chương trình tông nghệ.” Hoàng Thiên hưng phấn nói, “Tỉ lệ xem rất cao đấy.”
Hứa Đường Chu càng nghi ngờ hơn: “Em còn chưa có tác phẩm, mà đã đi chương trình rồi hả?”
Hoàng Thiên xoa tay: “Không cần lo lắng, cậu trước đây đã có độ nổi tiếng rất tốt từ trước rồi. Hơn nữa chỉ cần có người này ở đó, cho dù cậu là người bình thường cũng vẫn có thể lên như thường, tổ chương trình cầu mà không được.”
Hứa Đường Chu có một suy nghĩ nhoáng qua, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. Cậu lùi về sau một bước, rất chính trực mà đề nghị: “Anh Hoàng à, hình như em chưa nói với anh, em kiên quyết không chấp nhận bất cứ quy tắc ngầm nào cả, cũng sẽ không lái xe gì hết.”
(*Cái lái xe đó đó…)
Hoàng Thiên: “…”
Hoàng Thiên: “Ít suy diễn lung tung đi! Từ giờ trờ đi đừng có căng thẳng, biểu hiện thật tốt cho tôi!”
Lời vừa dứt, Hoàng Thiên đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Cửa vừa mở ra, Hứa Đường Chu bất ngờ không phản ứng lại bị anh ta đẩy lên trước một bước, như cái loa xuất hiện trước cửa phòng.
Người đang nói chuyện trong phòng đều quăng ánh mắt về phía cậu.
Trừ một vị kia…
Người đàn ông ngồi trên sofa bằng da mềm trước cửa sổ sát đất, khoảng mặt sàn trước sofa sắp chứa không nổi chân dài của hắn. Khí chất bá đạo của Alpha trực tiếp truyền ra từ trên người hắn, Hứa Đường Chu vừa tiếp xúc, trong đầu đã “ong” một tiếng, bị tin tức tố làm choáng ngay tại chỗ.
Liệt nhật, tin tức tố cấp S thuộc về Lăng Triệt, là kiểu tin tức tố mang tính trừu tượng của Alpha hiếm có trên Trái Đất.
(Liệt nhật: mặt trời chói chang)
Lời nhạo báng của MC như có như không vang lên trong đầu, Hứa Đường Chu không kiểm soát được mà nghĩ, khó tránh bên cạnh người này không có một Omega nào cả… tin tức tố mãnh liệt như thế này, chỉ là cảm nhận thấy thôi, cũng đã đủ để bất cứ Omega chưa bị đánh dấu nào nhũn cả chân.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Triệt cũng chỉ chầm chậm quay đầu lại, không có biểu cảm gì mà nhìn qua đây.
Mà Hứa Đường Chu đang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong chốc lát dường như mọi âm thanh đều yên tĩnh lại.
Cảnh đêm thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất, bầu trời sớm đã không biết từ lúc nào tối lại.
Lăng Triệt đưa lưng lại với ánh đèn phồn hoa đó, giống như vô số lần xuất hiện trên sân khấu được những ánh đèn huỳnh quang bao quanh lại vậy, giống như biển sao vây quanh trăng sáng, xa vời nhưng lại chân thực.
Con tim của Hứa Đường Chu thoáng chốc mãnh liệt nhảy lên, có một âm thanh như không thể tin nổi điên cuồng gào thét: AAAAAAAA Là Lăng Triệt sống sờ sờ!!!
Con ngươi lạnh nhạt của Lăng Triệt dưới ánh đèn ban đêm hiện ra màu nâu sẫm, không có chút cảm xúc gì cả.
Bởi vì nguyên nhân huyết thống, mắt của hắn sâu, sống mũi cao thẳng, có một cảm giác ưu nhã lười nhác mà cao quý. Không giống với trang phục lộng lẫy của các nghệ sĩ khác ở hiện trường, đầu tóc của Lăng Triệt rối bồi chưa sửa soạn, mặc một cái áo hoodie màu đen rộng lớn, đồ trang sức duy nhất là chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài có những ý nghĩa khác nhau.
Từ cách ăn mặc mà nói, Lăng Triệt thật sự không có ý muốn ăn mặc đoàng hoàng đi dự tiệc đầu năm, hắn đặc biệt, tùy ý.
Cảm giác về tuổi cũng bị kéo gần lại trong chốc lát, khiến người ta nhớ ta ngôi sao lớn được mọi người chú ý đến này năm nay cũng mới hai mươi sáu mà thôi.
Hóa ra Lăng Triệt ở đời thường lại như thế này!
Nội tâm Hứa Đường Chu đang gào thét.
Cho nên cái người muốn đem cậu đi tham gia chương trình trong lời của anh Hoàng là Lăng Triệt đúng không? AAAAA Cậu có thể!!!!
(*Tui có thể là một cách nói ở bên đó, để chỉ gặp được người vừa nhìn đã động lòng ấy.)
Thời gian 2-3 giây ngắn ngủi, không khí trong phòng như bị một bàn tay vô hình ngưng đọng lại.
Hoàng Thiên nhìn Hứa Đường Chu một cái, thầm nói gay rồi.
Mặt mũi tinh xảo của Hứa Đường Chu cực kì lãnh đạm, nhìn thì như bao phủ bởi một tầng băng, rất có nét riêng, cho dù Hoàng Thiên lúc này biết được trong lòng cậu vẫn đang gào thét.
“…” Hoàng Thiên cạn lời, lần sau phải bảo cậu nghiêm túc đi học quản lí biểu cảm.
Đứa trẻ này chỉ cần nghiêm túc lại, nhìn thì lạnh lùng kinh khủng. Khi lần đầu gặp mặt, Hoàng Thiên đã bị Hứa Đường Chu nghiêm túc lên dọa sợ, ai mà biết hình tượng lập nhanh, mà sụp đổ cũng nhanh.
“Đến rồi đến rồi.” Anh ta nhanh chóng chủ động giới thiệu, “Chị Nhã, đây là Chu Chu của bọn tôi. Chu Chu, đây là Tư Đồ Nhã, chị Nhã, người quản lí hạng sao của công ti. Còn cả Tiểu An, trợ lí hạng sao của công ti.”
Tiểu An bị nói đến ngại ngùng luôn: “Không dám không dám.”
Hoàng Thiên thân thiện cười: “Người còn lại tôi không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ, không phải hôm nay cậu còn hỏi đi hỏi lại tôi Lăng Triệt có tới không? Người đang ở đó đó, cậu còn không đi chào hỏi đi?”
Hứa Đường Chu còn chưa kịp phản ứng lại sự thật “gặp được Lăng Triệt sống sờ sờ”.
Tai của cậu không dễ nhận ra mà đỏ lên, như vừa tỉnh mộng mà nói: “Chào, chào mọi người.”
Đối mặt với ánh mắt của Lăng Triệt, Hứa Đường Chu đi theo Hoàng Thiên đi vào phòng, lễ phép bắt tay với Tư Đồ Nhã và Tiểu An.
Lúc đến lượt Lăng Triết, lòng bàn tay của Hứa Đường Chu đã ra đầy mồ hôi, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, lại lần nữa tự giới thiệu chính mình: “Chào Triệt thần, lần đầu gặp mặt, em tên là Hứa Đường Chu.”
Hoàng Thiên nói giúp: “Chu Chu cực kì thích cậu, buổi livestream tối qua còn nhắc tới cậu đấy, solo với antifan.”
Tiểu An giơ tay: “Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng xem rồi!”
Tay của Hứa Đường Chu đưa tay ở không trung.
Da của cậu trắng đến chói mắt, trên mu bàn tay còn có thể thấy rõ được mạch huyết quản rõ ràng, xinh đẹp trong thể kén nổi như con người cậu vậy, giống như một bộ đồ sứ tinh xảo, dễ bị bóp nát.
Lăng Triệt lại không nói gì cả.
Hắn vô thị bàn tay đó, hoàn toàn không có ý định bắt tay lại.
“Lăng Triệt?” Tư Đồ Nhã chỉ coi như hắn đang quạo, uyển chuyển nói, “Chúng ta đã nói dắt người mới từ trước.”
Hoàng Thiên không rõ lí do, tưởng rằng Lăng Triệt chê ngoại hình Hứa Đường Chu quá lạnh nhạt, định giảng hòa: “Ờm thì, Chu Chu nhà chúng tôi tuy nhìn thì là mỹ nhân thanh lãnh, nhưng mà trong máu lại cực kì đơn thuần. Cậu ấy còn chưa từng yêu đương gì, dễ sống chung lắm.”
Hứa Đường Chu: “???” Cậu không cần mặt mũi à?
Lời giới thiệu kì kì lạ lạ, người quản lí đang len lén định mở nghề gì à?!
Nghe thấy câu này, Lăng Triệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía người trước mắt này.
Cho đến lúc này, hắn mới chú ý tới vòng cổ của Hứa Đường Chu.
Vòng cổ ren gần như trong suốt, quấn quanh cái cổ có độ cong hoàn hảo. Nó cẩn thận che đậy lại tuyến thể, thêm vài phần khí chất cấm dục, nhưng mà lại nhắc nhở rất rõ ràng, chủ nhân của vòng cổ này là một Omega ngọt ngào xinh đẹp vừa miệng chưa kết hôn.
Mấy năm ngắn ngủi, Hứa Đường Chu đã lớn như thế này.
Đối mặt với hắn, không chỉ biểu hiện không chút sơ hở y hệt như là lần đầu gặp hắn vậy, còn nói khoác mà không biết ngượng với công ti.
Lăng Triệt lạnh lùng mở lời: “Muốn tôi dẫn dắt cậu ta, kiếp sau đi.”
Hứa Đường Chu kinh ngạc thu tay lại, tai đỏ lan đến tận trên mặt, cuối cùng cũng làm cho khuôn mặt thanh lãnh này nhuốm chút màu thịt.
“…”
Tình hình gì đây?
Nụ cười của Hoàng Thiên cứng lại trên mặt, miệng của Tiểu An há ra thành hình chữ O nhỏ nhỏ.
Không đợi Tư Đồ Nhã nói chuyện, Lăng Triệt đã bổ sung một cách vô tình: “Tôi cực kì không thích kiểu thế này.”
Hoàng Thiên gấp gáp xen lời: “Đó là bởi vì cậu không hiểu rõ cậu ấy, hai cậu ở chung với nhau một lát, làm quen một tí là biết Chu Chu nhà tôi…”
“Anh có hiểu không?” Lời của Lăng Triệt là nói với Hoàng Thiên, ánh mắt lại dừng lại trên người Hứa Đường Chu, “Tôi dám nói, đến anh cũng không toàn toàn hiểu người nghệ sĩ này.”
Ánh mắt không có cảm xúc, Lăng Triệt không hề lộ ra chút cảm xúc tiêu cực như ghét bỏ hay ghê tởm.
Nhưng Hứa Đường Chu lại cảm thấy bị nhìn như vậy, ánh mắt đó gần như đang thiêu đốt, sắp thiêu ra một cái lỗ trên người cậu. Khoảnh khắc đó cậu cảm nhận được chính mình chả là gì cả trước mặt đối phương, chỉ là một kẻ lợi dụng đang đợi được cất nhắc không đáng nhắc tới.
Nói thật thì, Hứa Đường Chu không khó để hiểu cách nghĩ như vậy, chỉ là Lăng Triệt so với trong tưởng tượng của cậu, quá không giống nhau.
Chỉ bởi vì không thích một loại hình người, mà đã tùy tiện đánh giá người khác, là một hành vi rất vô lễ, tự cao tự đại.
Lăng Triệt người thật, và khí thế trên người hắn ngông cuồng phản nghịch giống nhau.
Quẫn bách trên mặt Hứa Đường Chu chầm chậm rút đi, cậu cũng nhìn Lăng Triệt y hệt vậy, không có nói gì cả.
Lăng Triệt lại dời tầm mắt đi.
Tư Đồ Nhã thấy tình hình này bước lên trước một bước: “Cậu đang làm cái gì vậy? Là công việc chứ không phải đi xem mắt, còn kén loại hình? Vừa nãy chúng ta đã nói rõ rồi, chỉ là dẫn dắt một người mới thôi!”
Nguyên nhân chân chính dẫn người mới bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, bao gồm cả Hoàng Thiên trong đó, dẫn dắt người mới chẳng qua là điều kiện kèm theo, nói là để ngụy trang cũng không quá đáng.
Mắt thấy cơ hơi thắng chọn cả hai đường đã ở trước mắt.
“Chị chỉ nói là dẫn người qua đây tôi xem trước có được hay không.” Lăng Triệt cắt lời cô, giọng nói êm tai nhạt nhẽo trả lời, còn mang thêm vài phần khinh nhẹ, “Tôi xem rồi đó, đáp án là không được.”
Nói xong, Lăng Triệt như không nhìn thấy người trong phòng này, dùng mũ lưỡi trai che lại mặt của mình giả vờ ngủ.
Hành vi này quá là con nít ba tuổi, không thể nào nhiều hơn.
Trong phòng yên tĩnh một lúc.
Đang lúc mọi người đều không biết làm sao, Lăng Triệt lạnh nhạt nói: “Ra ngoài.”
Câu nói là là nói cho bọn Hoàng Thiên.
Tính tình Hoàng Thiên có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng là một người quản lí bênh vực nghệ sĩ gà nhà, lập tức nhanh nhẹn dẫn Hứa Đường Chu đi, Tư Đồ Nhã nhanh chóng tự mình đuổi theo giải thích.
Tiễn người ngoài đi hết xong, Tư Đồ Nhã lúc quay lại không kiềm được, giận dữ kéo mũ của Lăng Triệt ra, nhìn khuôn mặt chẳng có chút buồn ngủ nào của hắn: “Cho nên rốt cuộc là vì sao! Người ta có chỗ nào không được? Cậu phải cho tôi một lời giải thích.”
Lăng Triệt bình tĩnh không nóng nảy, nhẹ nhàng kéo mũ lại đắp lại trên mặt mình.
Hắn nói: “Giúp tôi tìm về lại được bạn trai cũ trùng hợp đến vậy, tôi cảm ơn chị.”
Hồi cuối của buổi tiệc đầu năm công ti sắp xếp rút thưởng.
Hứa Đường Chu không hề thành công có được cơ hội ngàn năm có một trong lời Hoàng Thiên, cũng không có rút được giải như ý muốn, sinh nhật của cậu hình như chả có chút may mắn nào, chỗ nào cũng không thuận lợi.
Cuối cùng thì Hoàng Thiên cũng chỉ là một người quản lí nhỏ, chỉ có thể mệt mỏi an ủi cậu một chút, nói cơ hội về sau còn rất nhiều, bảo cậu đừng có bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Hứa Đường Chu nghe một lúc, thở một hơi thật dài: “Aizz, lời nói ra nghe hay ghê, em sắp bị vả mặt rồi. Bây giờ đi phẫu thuật thẩm mỹ đổi mặt, thay tên đổi họ liệu còn có kịp không?”
Lúc livestream nói cái gì mà lật kèo nói không biết ngượng, lúc đó ít nhất cũng một hai ngàn người làm chứng phát ngôn của câu, cái mặt này đánh đau ghê.
Hoàng Thiên: “…”
Anh ta còn tưởng rằng Hứa Đường Chu đau lòng muốn chết, ai mà ngờ Hứa Đường Chu lại đi quan tâm cái này, anh thật sự không hiểu những người trẻ tuổi bây giờ!
Sĩ diện có quan trọng được như cơ hội không?!
“Out tốt không bằng out sớm.” Hứa Đường Chu lầm bà lầm bầm, “Out sớm còn hơn là out tốt.”
Lộ Gia nhìn thấy Hứa Đường Chu, đi ngang qua vưa lúc nghe thấy câu này, mở lớn mắt nhìn: “Out gì cơ?”
Hứa Đường Chu lại thở dài, cậu thật sự thất vọng: “Outfan.”
Sau khi kết thúc buổi tiệc không biết là ai tiết lộ ra tin tức Lăng Triệt đã tới, bên ngoài khách sạn hào hoa càng ngàng kí giả càng nhiều, mỗi chiếc xe đi ra đều sẽ bị chặn lại chụp ảnh phỏng vấn, sau khi báo cảnh sát cũng không làm nên chuyện gì. Sau này lãnh đạo lên tiếng, nói là vì suy nghĩ đến riêng tư và an toàn, tất cả mọi người tối đó đều ở lại khách sạn.
Bao hết cả phòng cũng không đủ ở, Hứa Đường Chu cũng không quen ai hết, may là Lộ Gia chủ động nói ở cùng một phòng với cậu.
Lộ Gia uống hơi say ròi, vừa vào phòng đã nằm bò trên giường.
Sau khi Hứa Đường Chu tắm rửa xong, cậu ta vẫn còn nằm đó, hình như còn say hơn nữa.
“Khó chịu quá…” Mắt của Lộ Gia đỏ đỏ, có cả mùi rượu, “Tôi muốn tắm.”
Hứa Đường Chu rất biết xử lí người say rượu, cậu có kinh nghiệm: “Cậu bây giờ không thể tắm, tôi gọi điện thoại cho nhân viên, bảo bọn họ mang thuốc giải rượu đến.”
Lộ Gia lắc lắc đầu: “Có paparazzi. Tôi, tôi đem theo rồi…ở trong túi.”
Hứa Đường Chu tìm cả buổi cũng không tìm thấy túi: “Ở đây có đâu, cậu để túi ở chỗ nào rồi?”
Lộ Gia mơ mơ hồ hồ nói: “Phòng trang điểm.”
Nói xong Lộ Gia không còn âm thanh gì nữa.
Phòng khách nhỏ bị tạm sửa thành phòng trang điểm tạm thời không có xa, Hứa Đường Chu đi lấy túi về, cửa phòng lại bị khóa lại, có gọi Lộ Gia thế nào cũng nghe không thấy, chắc là ngủ như chết trong đó rồi.
“…”
Hứa Đường Chu hóa đá tại chỗ.
Cậu không có thẻ phòng, cũng không có điện thoại, trên người mặc một cái áo tắm sau khi tắm xong.
Đúng là thủy nghịch.
(Mê tín quá pa.)
Không thể nào xuống lầu được, còn không biết gặp được ai trong thang máy đâu.
May mà não của cậu phản ứng lại nhanh, trong tầng này ở toàn là người của Tinh Cảnh, cậu có thể tì người ở phòng khác mượn điện thoại gọi cho tổng đài, kêu bọn họ đi lấy thẻ phòng mở cửa ra giúp cậu.
Cậu không bao ngờ ngờ tới, cậu gõ cánh cửa ở đối diện ra, người ra mở cửa lại là Lăng Triệt.
“Là cậu à.” Nhìn thấy là cậu, trong mắt Lăng Triệt lộ ra chút không kiên nhẫn, “Cậu muốn làm cái gì?”
Tiếp sau đó, Lăng Triệt cau mày lại.
Hứa Đường Chu hình như vừa tắm xong, da vẫn còn đang có khí nóng.
Trên người cậu chỉ mỗi áo tắm lỏng lỏng lẻo lẻo, có thể nhìn thấy lồng ngực và xương quai xanh trắng nõn như ẩn như hiện, và cả hai cái chân thẳng lộ ra dưới áo tắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Triệt: Má nó thế này ai mà chịu cho nổi?