Edit: Tiêu Vân
Chương 6.
Tối này Hứa Đường Chu ngủ không được tốt, cậu nằm mơ nguyên cả đêm.
Trong mơ là một ngày mơ sét đánh, không biết có phải là sắp có bão không, rừng cây bên ngoài cửa sổ bị thổi nghiêng đông đổ tây, trời giống như nứt ra một lỗ hổng, hạt mưa như liều mạng rơi xuống đất.
Căn phòng cậu đang ở yên tĩnh vô cùng, tấm kính thủy tinh của cửa sổ sát đất như ngăn cách cuồng phong bạo vũ cùng với cả tiếng sấm rền bên ngoài ra, chỉ còn quạt trần trên đầu quay cánh quạt, kẽo cà kẽo kẹt.
Trước mặt là một bàn học bằng gỗ thật, trên bàn bày đề làm, cậu cúi đầu xuống nhìn, đề làm là “Đề minh họa thi đại học của thành phố Khải Nam năm 2203”, mà trong tay chính mình đang cầm một cây bút sắt.
Vào lúc này, Hứa Đường Chu vẫn biết là mình đang nằm mơ.
Đù. Cậu sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nằm mơ cũng được làm đề thi đại học, ám ảnh này thật là sâu quá đi.
Đột nhiên, có người ở sau lưng nói: “Câu này không biết à?”
Âm thanh đó cực kì dễ nghe, không lạnh không nóng, mang theo chút lười nhác.
Hứa Đường Chu giờ mới phát hiện, chính mình đang ngồi trên chân Alpha của cậu, co rúc trong lòng Alpha, là một tư thể cực kì mập mờ.
Tiếp đó, một bàn tay thon dài sạch sẽ từ phía sau cầm lấy bàn tay của cậu, cầm bút của làm bộ như viết đáp án.
Cậu đương nhiên là muốn Alpha viết đáp án ra.
Alpha lại cố ý không hạ bút, còn sát lại gần hơn, cắn một cái trên tai của cậu: “Xin anh đi, xin anh, anh dạy cho em.”
Cậu bị cắn đến hơi run rẩy, tuyến thể sau cổ không ngừng ngứa, đầu bút vạch lên giấy một vết, trong miệng lại tức tối nói: “Chuyện con người làm ra được đó hả? Không thể tội nghiệp bọn thi đại học tụi em vừa yêu đương vừa học tập, bọn em khổ quá mà.”
Cảnh trong mơ dao động, Alpha đã hôn xuống.
Hứa Đường Chu hoàn toàn đã quên mất chính mình vẫn còn ở trong mơ, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập như gõ trống, bị động lại khát vọng đón nhận nụ hôn này, gần như không làm rõ được ai càng chủ động triền miên trong nụ hôn cuồng liệt hơn.
Trong ánh sáng mông lung, cậu nhìn thấy ngũ quan lập thể thâm thúy của đối phương, lông mi màu nâu vừa dài vừa rậm, một bên hôn cậu một bên lộ ra nụ cười có vài phần trẻ con, như đùa dai được như ý, đối phương càng được hài lòng hơn ý muốn.
Tiếng sấm liên hồi, ngột ngạt xa tận chân trời.
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, kính thủy tinh phản xạ lại hình bóng của bọn họ. Alpha trong hình dạng thiếu niên cắn lên tuyến thể phía sau cổ cậu, nhìn thì rất tàn bạo, cắn xuống thì lại rất nhẹ. Hứa Đường Chu nhìn về phía kính thủy tinh, liền đối mặt với đôi con người màu hổ phách.
Đôi con ngươi đó làm cho Hứa Đường Chu mãi mới nhớ ra tên của hắn: “…Lăng Triệt.”
Hứa Đường Chu tỉnh dậy khi gọi ra cái tên đó.
Sắc trời sáng choang, trước mặt là trần của khách sạn Fischer, nhắc nhở cậu vừa nãy là đang nằm mơ.
Tuyến thể sau cổ hơi hơi ngứa, cứ giống như bị cắn thật vậy.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, Lộ Gia hình như đã đi rồi, không hề chào hỏi tiếng nào, không phải là nói là bạn bè tốt à.
Nhưng mà Hứa Đường Chu thở dài một hơi, may mắn bảo: May ghê, chỉ có một mình cậu ở đây.
Bao lâu rồi…chưa nằm mơ thấy giấc mơ như vậy rồi?
Lẽ nào là vì nguyên nhân tối qua nhìn thấy chính chủ của đối tượng trong mơ? Hay là vì lúc mượn điện thoại ở trong phòng Lăng Triệt, không cẩn thận dùng một tư thế kì lạ tưởng tượng ra một con xe không có số?
(Lại là con xe đó đó, ý chỉ nghĩ về 18+)
Khi vừa bắt đầu năm mơ những giấc mơ này Hứa Đường Chu vừa mới hoàn thành phân hóa, lúc khám lại cậu ngượng ngùng nói với bác sĩ.
Bác sĩ an ủi cậu, nói đó chỉ là hiện tượng bình thường.
Mỗi một Omega sau khi phát dục xong sẽ mơ thấy hình tượng lí tưởng trong tiềm thức ở trong mơ, điều này nói rõ bọn họ đã phát dục hoàn toàn trưởng thành rồi. Chỉ là Hứa Đường Chu phân hóa muộn, tình trạng này xuất hiện muộn hơn so với người cùng tuổi, bảo cậu đừng lo lắng.
Bác sĩ còn đùa ghẹo cậu: “Sao, đối tượng trong mơ của cậu không phải kiểu hình lí tượng của cậu à?”
Hứa Đường Chu nghĩ một chút, đỏ mặt nói: “Mặt nhìn không rõ, nhưng mà A đến nhũn chân!”
(Hừm, A là dạng tính từ của Alpha đi, kiểu mà mạnh mẽ như các Alpha thường có á.)
Cho đén một ngày, Hứa Đường Chu nhìn thấy Lăng Triệt trên TV, mỗi một chi tiết trên người trong mơ đó như tìm được đường về, vừa vặn gán lên người Lăng Triệt.
Quả táo cậu gặm được nửa sợ rớt đất.
Cậu hỏi người nhà: “Mẹ ơi, con có quen biết anh ấy không?”
Tạ Nguy đi qua nhìn thấy người trên TV: “Con nhớ ra cái gì rồi?”
Cậu làm sao dám nói trong mơ xảy ra chuyện gì, chỉ nói: “Con cảm thấy anh ấy cực kì quen mắt, hình như có quen.”
Tạ Nhuy liền cười một tiếng, nói với cậu: “Cậu ta tên Lăng Triệt, là một đại minh tinh. Con trước đây là fan của cậu ấy, đương nhiên là quen rồi.”
Lúc đó Hứa Đường Chu bị sự mất liêm sỉ của mình làm kinh ngạc, chỉ cảm ơn mình trước đây không phải fan only, bởi vì cậu phát hiện ổ đĩa máy tính của cậu cũng có khá nhiều Alpha các kiểu khác nhau.
Sự thật chứng minh trong mơ và ngoài đời có khác biệt.
Lúc Hứa Đường Chu tham gia hội tiệc đầu năm kích động bao nhiêu, thì bây giờ thấy đáng tiếc bấy nhiêu, Lăng Triệt không có một nửa dịu dạng như trong giấc mơ, còn có thể có thành kiến với Omega nữa.
Hứa Đường Chu còn không làm fan nhan sắc của hắn nữa.
Làm ơn, cậu sau này không muốn nằm mơ kiểu đó với khuôn mặt của Lăng Triệt nữa.
Lúc Hoàng Thiên tới phòng, trên mặt của Hứa Đường Chu đã chuyển từ trời âm u thành trời nắng rồi: “Tối qua cậu đã nói cái gì với Lăng Triệt vậy? Rốt cuộc là thuyết phục anh ta kiểu gì vậy?”
Hứa Đường Chu ngồi xếp bằng ở trên giường, ăn buổi sáng do khách sạn đưa đến, má phồng một cục lên đáng yêu.
“Hả? Em chỉ mượn điện thoại chút thôi.”
Hoàng Thiên rất vui vẻ: “Tôi nghe Tiểu An nói rồi. Lúc cậu mượn điện thoại không phải dã nói cái gì đó, làm cho anh ta thay đổi cái nhìn với cậu. Vừa sáng sớm nay chị Nhã đã gọi điện thoại, nói chuyện này đã xác định rồi, Lăng Triệt tỏ vẻ có thể suy nghĩ, thái độ không còn tuyệt đối như vậy nữa.”
Nghệ sĩ có độ nổi tiếng là sự khởi đầu tốt nhất, Hoàng Thiên không phải là người so đo từng tí một, cái gì cũng không quan trọng bằng sự nghiệp, thỉnh thoảng bị chọc giận hoàn toàn vẫn ở trong phạm vi anh ta có thể tiếp nhận.
Hứa Đường Chu khựng lại.
Cái gì cơ?!
Chuyện thế này rồi còn lật kèo được à?
Lẽ nào lại giống một bộ phim thần tượng rách nát đó, bởi vì một câu nói vu vơ của cậu, dẫn đến cách nghĩ của nam chính “Hơ, nữ nhân, em đã thành công gây được sự chú ý từ tôi”?
Nghĩ kĩ lại thì, Lăng Triệt hình như hỏi ngược lại cậu về cách nói kì thị Omega, mà cậu lại nói từ âm nhạc mà nói không phải như vậy.
Cụ thế làm sao một nói một đáp thế nào, cậu không nhớ nữa rồi.
Phải chăng là vì cái này?
Người trong công ti đi cũng được tám chín phần mười.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ cũng phải đi. Tinh lực của kẻ phản đối và giới truyền thông dồi dào, thế mà lại giữ suốt đêm chưa đi, chắc là biết Lăng Triệt hôm nay bất luận thế nào cũng sẽ rời khỏi khách sạn Fircher, biểu hiện của bọn họ còn hưng phấn hơn là hôm qua, thề phải khiến cho Lăng Triệt mọc cánh khó bay.
(Tinh lực: tinh thần và thể lực)
Bước vào thang máy, Hoàng Thiên nói: “Chu Chu, sắc mặt cậu có hơi trắng bệch, có phải tối qua ngủ không ngon không?”
“Quá không ngon luôn.” Hứa Đường Chu lời thật nói thật. Ngủ được mới lạ ấy, cậu sắp bị bào rỗng luôn rồi.
“Lộ Gia chơi đùa cũng khá đấy.” Hoàng Thiên hiểu lầm ý của cậu, nhắc nhở cậu, “Nhưng mà bình thường cậu cũng phải chú yes giấc ngủ. Cậu tuy tuổi còn trẻ, nhưng cuối cùng vẫn là một nghệ sĩ, phải chú ý bảo dưỡng. Cậu xem Lộ Gia kìa, cũng sắp 26 rồi.”
Hứa Đường Chu kinh ngạc, cậu tưởng rằng Lộ Gia nhiều nhất là 20 tuổi.
Nghệ sĩ đều là yêu quái hết đúng không!
Đến bãi đỗ xe, Hoàng Thiên vừa định mở cửa cho Hứa Đường Chu lên xe, Tiểu An đã chạy bước nhỏ tới: “Anh Hoàng!”
Tiểu An bình định lại hơi thở, nói muốn nhờ bọn họ giúp một tay.
Hai người nói vài câu, Hứa Đường Chu không nghe rõ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cậu thật sự phải ngủ bù.
Hoàng Thiên lúc lên xe lại gọi cậu: “Chu Chu, câu ngồi vào trong một chỗ đi.”
Hứa Đường Chu không hiểu tại sao, nhưng vẫn dịch đến ô ghế thứ hai.
Cậu vừa ngồi vào, một cái chân dài đã bước vào đây.
Lăng Triệt đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, chắc là vì muốn ngụy trang, nhưng mà có hóa thành tro Hứa Đường Chu cũng nhận ra, càng đừng nói đến tin tức tố Liệt Nhật cấp S độc đáo trên người hắn.
Nóng hừng hực, như muốn thiêu người luôn.
Hắn im lặng không nói tiếng nào ngồi vào vị trí bên cạnh Hứa Đường Chu, tự nhiên như ruồi mà điều chính ghế ngồi cho thoải mái một chút. May ở chỗ cái xe bảo mãi cao cấp nhìn chỗ ngồi rộng, không đến nổi người cao như hắn phải co người.
Hứa Đường Chu: “…”
Cho nên là có cần phải chào một tiếng không?
Tiểu An theo sát phía sau, cười híp mắt ngồi ở hàng phía trước, thò đầu ra nói: “Làm phiền quá, bảng số xe hôm qua bọn tôi vào bị paparazzi chụp được, bây giờ chị Nhã đang lái chiếc xe đó điệu hổ ly sơn. Lại trùng hợp gặp được xe của mấy cậu, liền đi ké luôn, đảm bảo ai cũng đoán không ra bọn tôi ở trên xe cậu. Chu Chu, cậu không để ý chứ?”
Ngược lại đây là lời nói thật, hiện lại không có paparazzi biết xe của Hứa Đường Chu, đến có quen cậu hay không cũng phải gõ một dấu hỏi chấm.
Tư Đồ Nhã không hổ là Tư Đồ Nhã.
“Không để ý.” Hứa Đường Chu nhìn Lăng Triệt.
Lăng Triệt không có ý định chào hỏi với bọn họ.
Được thôi, Hứa Đường Chu quyết định như vậy, mọi người cũng nhau im lặng.
Hoàng Thiên khởi động xe: “Lăng Triệt muốn về nhà hay là đi đâu? Tôi nghe nói Ứng Thần sống ở Thành Bắc rất vui, giới thiệu cậu cũng mua một căn nhà. Đi đến đó hả?”
Ứng Thần! Ảnh đế thắng lớn màn ảnh!
Hứa Đường Chu nghĩ, hóa ra bạn bè của Lăng Triệt đều ở cái đẳng cấp này, quả nhiên là đại thần với đại thần chơi với nhau hết rồi.
Mà cậu thì, thành tích đỉnh cao nhất của cậu chỉ có lôi kéo học bá cùng phòng, cùng cậu ta pikachu hồi nhỏ mà thôi.
“Về nhà.” Lăng Triệt cuối cùng cũng mở miệng.
Chắc là bởi vì nguyên do buổi sáng, giọng của hắn nghe có hơi khàn khàn, “Cảm ơn.”
Không ai nhắc tới lần gặp mặt lúng túng tới hôm qua cả.
Không, đối với Hứa Đường Chu và Lăng Triệt mà nói, là hai lần gặp mặt lúng túng.
Trong xe không còn người nói chuyện nữa, bọn họ thuận lợi vượt qua đám người rộn ràng bên ngoài khách sạn, không có dấy lên chút nghi ngờ nào. Vừa lái xe không bao lâu, đã có người hét lớn: “Xe của Lăng Triệt!!!”
Đám người chen chúc ùa lên, chiếc xe Tư Đồ Nhã lái vừa lộ đầu đã bị bao vây lại.
Tiểu An suýt nữa vỗ tay cười lớn, mà Lăng Triệt quay đầu lại nhìn đám người đó, chỉ mở miệng nói hai chữ.
Hứa Đường Chu cảm thấy hắn nói “Đồ ngu”.
Nhưng mà Hứa Đường Chu không có chứng cứ.
Lúc đang nghĩ, Lăng Triệt đột nhiên tháo khẩu trang và mũ ra, hoàn toàn thả lỏng lại, trông như mệt lắm rồi dựa vào lưng ghế, vành mắt đen…khá là dọa người.
Vị ngôi sao lớn rồi chắc sẽ không cả đêm không ngủ chứ.
“Nhìn cái gì?” Lăng Triệt nhìn qua.
Hứa Đường Chu: “???”
Lăng Triệt lạnh nhạt nói: “Đừng có cứ nhìn tôi mãi thế.”
Hứa Đường Chu: “…Tôi có đâu.”
Hoàng Thiên nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu một cái, từ góc độ của anh ta không nhìn thấy Hứa Đường Chu, chỉ thấy Lăng Triệt lạnh mặt, đang lục tìm cái gì đó trong túi áo khoác rộng, nhìn cực kì khó chịu.
Hoàng Thiên cứ cảm thấy bọn họ sắp đánh nhau rồi.
Hứa Đường Chu cũng không dám nhìn Lăng Triệt nữa, cậu cảm thấy Lăng Triệt lúc này có hơi cáu kỉnh, nói không chừng đang bực bội khi rời giường, cậu vẫn không nên nói gì là tốt nhất, nỗ lực làm con gà im lặng.
Không biết vì sao, tuyến thể của cậu lại ngứa lên, so với buổi sáng thức dậy còn ngứa hơn.
Cậu nhịn khonog được đưa tay ra sờ, phát hiện một khoảng da phía sau gáy nóng bỏng tay, hơi hơi nổi lên, như đang chờ đợi thứ gì đó đâm xuyên qua.
Một cái tay đột nhiên vươn qua.
Mức độ đẹp đẽ của ngón tay đó, trùng điệp với tay trong mơ Hứa Đường Chu mơ thấy.
(Xin phép để chữ “trùng điệp” nha, vì mình thấy để chồng lên nhau nó không hết ý.)
Hứa Đường Chu ngẩng đầu, mặt nghi ngờ nhìn đồ mà cái tay đó đang cầm lấy.
Hóa ra Lăng Triệt khó khăn lục tìm cả nửa ngày, lại lấy ra một túi khăn giấy ở trong túi.
Hoàng Thiên đang quan sát trong âm thầm nhìn thấy cảnh này, khóe miệng co giật.
Lăng Triệt đưa khăn giấy đến trước mặt Hứa Đường Chu, lãnh đạm nói: “Cậu chảy máu mũi rồi.”