Tiểu Hầu Gia

Chương 16: Chương 16: Bồi tội (*Nhận tội.)




Dùng xong thuốc này, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Văn Nhân Cửu nhìn qua Trương Hữu Đức, Trương Hữu Đức gật gật đầu, đi tới mở cửa, cửa vừa kéo ra, chỉ thấy một tiểu thái giám vội vội vàng vàng đi về phía mình.

“Ở trong Đông Cung hấp ta hấp tấp như thế còn ra thể thống gì!” Trương Hữu Đức lườm tiểu thái giám một cái, sau đó mới hỏi: “Chuyện gì?”

Tiểu thái giám nhón chân, nói nhỏ vào tai Trương Hữu Đức, Trương Hữu Đức nhìn y một cái, ngay sau đó vội vàng tiến vào trong điện.

“Điện hạ.” Trương Hữu Đức đứng phía dưới Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu, nhẹ giọng hô một tiếng, “Lý ma ma thuộc hạ của Hoàng hậu đưa tới Đông cung một bái thiếp, lúc này, người đã chờ bên ngoài cung. Người xem…”

“Lý ma ma?” Văn Nhân Cửu chậm rãi nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, “Ngươi nói Lý ma ma này hôm nay đến Đông cung của Cô vì cái gì nha?”

“Dù sao cũng không phải là thay Hoàng hậu trách phạt Điện hạ.” Lạc Kiêu thu dọn thực hạp cho Văn Nhân Cửu, khẽ cười nói.

“Nếu như không phải trách phạt, vậy chính là bồi tội rồi.” Văn Nhân Cửu lười biếng dựa vào giường, thản nhiên nói, “Hôm qua mới chết một nhũ mẫu, hôm nay chẳng những không thể hưng sư vấn tội (*đem quân đi hỏi tội), lại còn phải phái ma ma bên người đến chỗ Cô để bồi tội, Hoàng hậu quả thật không uổng danh hiền đức. Chỉ có điều, thân thể Cô không thoải mái, e rằng không cách nào tự mình đi gặp Lý ma ma được rồi.”

“Vậy ý của Điện hạ là…” Trương Hữu Đức thăm dò: “Liền đuổi Lý ma ma trở về?”

Văn Nhân Cửu vuốt ve ngón tay của mình, như có như không cười cười: “Nhưng cũng không thể đắc tội với bên Hoàng hậu.”

“Vậy…” Trương Hữu Đức có chút hồ đồ nhìn Văn Nhân Cửu.

Văn Nhân Cửu rồi lại không lên tiếng, chỉ nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, con ngươi đen tuyền giống cười mà không phải cười, dường như đang mang theo nghiền ngẫm.

Lạc Kiêu nhưng lại hiểu.

“Thần đây thay Điện hạ đi chuyến này, Điện hạ nhưng có thứ gì ban thưởng cho thần?” Lạc Kiêu đứng dậy khỏi ghế, chỉnh sửa vạt áo, khẽ cười hỏi Văn Nhân Cửu.

Văn Nhân Cửu cười lạnh một tiếng, nhìn Lạc Kiêu nói: “Không phải ngươi đã nói vì Cô vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ? Này vốn là việc nên làm, sao còn dám muốn phần thưởng.”

“Thưởng phạt phân minh mới là chủ tử tốt.” Lạc Kiêu khẽ mỉm cười, nhưng rõ ràng lại là thái độ không chịu buông tha.

“Vậy ngươi ngược lại nói một chút, muốn phần thưởng gì nha?” Văn Nhân Cửu dựa giường, híp híp mắt, “Từ trước đến nay Bình Tân Hầu phủ được Đế sủng, trân bảo trong phủ chỉ sợ nhiều vô số kể. Thế tử tầm mắt rộng rãi, nếu bảo Cô muốn vật gì hiếm lạ, Đông cung này của Cô cũng sợ là không bỏ ra nổi.”

“Thần muốn Điện hạ những vật chết kia thì có lạc thú gì?” Lạc Kiêu nhìn thoáng qua Văn Nhân Cửu, trong con ngươi lóe lên ý trêu ghẹo, nói: “Thần muốn ban thưởng chỉ có một thứ —— ngày mai thần lại đến Thanh Lan Điện này của Điện hạ, chỉ cần Điện hạ có thể ở trước mặt thần sảng khoái uống hết bát thuốc, là được rồi.”

Nói xong, nhìn bộ dạng có chút ngẩn ra của Văn Nhân Cửu, bật cười đi đến trước mặt tiểu thái giám đứng chờ trước cửa, giơ tay lên nói: “Dẫn Lý ma ma đến Tây Sương đi.”

Tiểu thái giám ngày hôm qua tận mắt thấy Vương ma ma bị kéo ra ngoài đánh chết, đối với Tiểu Hầu gia thoạt nhìn nhã nhặn tuấn lãng này chính là không tự chủ sinh ra vài phần e ngại. Nhìn Trương Hữu Đức phía sau Lạc Kiêu, thấy Trương Hữu Đức gật đầu, vội vàng đáp một tiếng “Vâng”, sau đó nhanh chóng ra ngoài.

Lý ma ma ở ngoài cổng cung đứng đợi hồi lâu cũng không thấy người đón bà vào, trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa. Với tư cách chưởng sự ma ma dưới trướng Hoàng hậu, bà chưa từng gặp phải lạnh nhạt như vậy? Nhưng, rốt cuộc nghĩ đến lời dặn dò của Hoàng hậu đêm qua, cắn răng, vẫn là đè xuống toàn bộ không vui trong lòng, chỉ là có chút nôn nóng mà đi qua đi lại trước cổng cung.

Lại đợi thêm một lúc lâu, cổng cung lúc này mới chậm rãi mở ra, tiểu thái giám lúc trước đi vào thông báo, thấp giọng gọi một tiếng “Mời Lý ma ma”, lúc này mỡi dẫn bà vào Đông Cung.

Tuy rằng Lý ma ma tới Đông Cung không nhiều lắm, nhưng suy cho cùng vẫn là cùng Hoàng hậu tới mấy lần. Theo tiểu thái giám vòng qua mấy hành lang, dần dần liền cảm thấy có chỗ không đúng. Ngừng bước liền nói: “Ta là để cho ngươi dẫn ta đi gặp Thái tử, Thanh Lan điện của Thái tử không phải ở chỗ này đi?”

Tiểu thái giám nhưng cũng không giải thích, chỉ thấp giọng nói: “Lý ma ma cứ đi theo nô tài”, nói xong câu này, liền tiếp tục cất bước, Lý ma ma nhìn mà thầm hận trong lòng, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể vung vẩy vạt áo, cuối cùng vẫn vội vàng đuổi theo.

Nghe theo Lạc Kiêu đưa người tới Tây Sương, tiểu thái giám liền dừng lại, khom lưng nói: “Lý ma ma, chúng ta đã đến. Người vào đi.”

Lý ma ma nghi hoặc nhìn tiểu thái giám, nhưng dù sao đây cũng không phải là Tê Phượng Điện của Hoàng hậu, lần này đến đây bà vốn cũng không phải để gây chuyện, lại cố nhịn, cuối cùng không nổi nóng với tiểu thái giám này, lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước đi vào viện tử.

Bên trong không có Thái tử, chỉ có một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Thái tử. Thiếu niên kia thấy bà vào, liền nâng mắt nhìn sang. Ánh mắt kia rõ ràng không mang theo nửa phần thù địch, nhưng lại sạch sẽ sáng sủa, nhìn qua lại khiến người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình.

Lý ma ma lục lọi trí nhớ, trong lòng liền rõ thân phận của thiếu niên này, thầm cảm thấy có chút không ổn, nhưng mặt ngoài vẫn vội vàng thi lễ với thiếu niên kia: “Vị quý nhân này, chắc hẳn chính là Thế tử gia của Bình Tân Hầu a?”

Lạc Kiêu gật đầu, chỉ chỉ ghế đá trong sân, cũng không nói gì khác, chỉ nói: “Lý ma ma ngồi đi.”

Lý ma ma miễn cưỡng cười cười, nói: “Thế tử khách khí. Chỉ có điều chuyện chủ tử giao cho nô tỳ còn chưa làm tốt, như thế nào ngồi lâu quấy rầy Thế tử?”

“Hoàng hậu để Lý ma ma đến tìm Điện hạ là vì chuyện Vương ma ma?” Lạc Kiêu nhìn Lý ma ma, cười nhẹ một tiếng, “Hẳn là vậy rồi. Vương ma ma này là ngày hôm qua ta cho người đánh chết, không có nửa phần quan hệ với Thái tử, Lý ma ma muốn tìm Thái tử làm gì? Huống hồ thân thể Thái tử không khỏe, mới nãy vừa uống thuốc xong nằm ngủ, lúc này e rằng còn chưa tỉnh lại, có gì muốn nói, Lý ma ma nói với ta là được rồi.”

Nụ cười trên mặt Lý ma ma càng thêm miễn cưỡng, vội nói: “Thế tử gia hiểu lầm rồi!”

“Hả?” Lạc Kiêu nhàn nhạt lên tiếng.

“Nương nương đêm qua nghe được chuyện nô tỳ chính mình dạy dỗ đưa đến Đông cung, rõ ràng không biết tốt xấu mạo phạm chủ tử gia, lập tức áy náy tự trách cả đêm không thể say giấc, sáng hôm nay, nương nương mới để nô tỳ đến Đông Cung cố ý nhận lỗi với Thái tử.” Lý ma ma nói: “Chỉ có điều Nương nương nhà nô tỳ cũng là oan uổng, Vương ma ma này tại thời điểm hầu hạ bên cạnh Nương nương, từ trước đến nay đều rất an phận, ai biết, vừa đến Đông cung này, thế nhưng lại đổi tính đổi nết —— ”

“Ý của Lý ma ma là, Đông cung dưỡng hư nha hoàn của Hoàng hậu nương nương?” Lạc Kiêu cũng không để Lý ma ma nói xong, nhàn nhạt hỏi lại.

Lý ma ma bị hỏi như vậy, trên mặt chợt xanh chợt trắng: “Không, không, không, nô tỳ không phải có ý này, nô tỳ nói là —— ”

“Nương nương hiền đức, xưa nay xem Điện hạ như do mình sinh ra, năm đó sợ Thái tử không có người hầu hạ, chính là không chút do dự đưa nhũ mẫu bên cạnh mình tới, chúng ta như thế nào lại hoài nghi Hoàng hậu nương nương? Ta cùng Điện hạ đều hiểu, đây là do đức hạnh của Vương ma ma có vấn đề.” Lạc Kiêu nhìn Lý ma ma bởi vì câu hỏi lúc trước của mình mà gấp đến độ mặt đỏ bừng, qua một lúc lâu, mới khẽ cười nói: “Lúc nãy ta chỉ nói đùa với Lý ma ma chút thôi, Lý ma ma hà tất phải nghiêm túc như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.