Tiểu Hầu Gia

Chương 152: Chương 152: Kết thúc




Lại nói ngày đó, sau khi Văn Nhân Cửu lấy được chứng cứ Văn Nhân An hành thích vua từ tay Phúc Thụy, vẫn luôn ẩn nhẫn không phát chính là vì hôm nay.

Văn Nhân An là nhi tử duy nhất của đương kim Thái hậu, thế lực sau lưng vẫn luôn khổng lồ, nếu Văn Nhân Cửu muốn loại bỏ bọn họ, chỉ cần một tội Văn Nhân An hành thích vua là chưa đủ. Y cần thêm chứng cứ phạm tội khác, y muốn khiến cho phe phái Văn Nhân An cuối cùng không đứng dậy được!

Văn Nhân An đa nghi, lại một lòng chỉ nghĩ đến đăng cơ. Y vốn đã đoán được, chỉ cần mấy ngày này y mưu đồ một chút, lại giả đem Lạc Kiêu cách Kinh thành, Văn Nhân An đã bị bức đến góc tường không lo không mắc mưu.

Mà sự thật quả nhiên đúng như thế. Thậm chí còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của y.

Văn Nhân An bức vua thoái vị đã sớm nằm trong dự liệu của Văn Nhân Cửu, quân đội bao vây Hoàng thành kia cũng đã sớm bị y bất động thanh sắc thu thập sạch sẽ. Bách Nguyên Tự sau một đêm bức vua thoái vị, Lạc Kiêu hộ tống Văn Nhân Cửu trở về kinh, ngay sau đó, mẹ đẻ của Văn Nhân An, đương kim Thái hậu bị đày đến lãnh cung, mà Trịnh Quốc Công phủ, Vũ An Hầu phủ cùng các thế gia quyền quý tham dự bức vua thoái vị, ngoại trừ thứ trưởng tử Vũ An Hầu Dung Mặc thủ hộ Hoàng thành có công được phong làm Đô đốc, còn lại đều bị tân đế xử trảm, lại phát thánh chỉ đem khoa cử ba năm một lần đổi thành một năm một lần, thu nạp hiền tài, bổ sung chức vị còn trống trong triều, thủ đoạn không thể nói là không quyết đoán.

Chỉ có điều, những người kia đều bị xử trảm rồi, duy chỉ có Văn Nhân An là người chủ mưu tội đáng chết vạn lần bởi vì tân hoàng nhân từ, niệm thân tình hoàng thất không đành lòng ra tay, cuối cùng chỉ đánh gãy hai chân giáng làm thứ dân, ở tại một tòa tiểu viện trong Đế kinh, vĩnh viễn không được rời khỏi nơi này. Văn võ bá quan mặc dù nghĩ Văn Nhân An giết cha giết huynh, mưu nghịch bức vua thoái vị, thật sự là tội không thể tha, nhưng nhìn Văn Nhân Cửu bị hãm hại vẫn nhớ thương thân tình, đáy lòng cũng không khỏi không bội phục, nhất thời “Nhân” của tân hoàng cũng thành một đoạn giai thoại truyền trong dân gian.

(*Nhân ái, nhân đức.)

“Sở cầu cả đời của Văn Nhân An cũng chỉ là ngôi vị Hoàng đế này, ngươi không giết y, rồi lại phế đi chân của y, giáng làm thứ dân giữ tại bên người, cho y biết cái gì gọi là cầu mà không được,” Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu đi ra từ một viện tử tan hoang, trên mặt mang ý cười nhìn qua người bên cạnh, “Nhưng cũng không biết so với việc cứ giết y, cái nào so với cái nào tàn nhẫn hơn.”

Trên mặt Văn Nhân Cửu không chút dao động, ngay cả con ngươi đều là lạnh lùng, khuôn mặt y có chút tái nhợt, rõ ràng thân thể mỏng manh như vậy, nhưng chỉ cần đứng đấy lại có một loại quý khí không thể xâm phạm: “Trẫm không giết y, nhưng Trẫm muốn y sống không bằng chết.”

Một cơn gió thổi qua, rõ ràng là trời tháng tư rồi, nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo còn chưa rút hết. Lạc Kiêu đỡ Văn Nhân Cửu lên xe ngựa hồi cung, lại sửa lại áo choàng trên người y, nói: “Trước đó vài ngày mới cho Vu chức bọn họ tiến cung đổi cổ cho ngươi, không được mấy ngày, thân mình còn chưa lưu loát liền muốn ra ngoài, cũng không sợ ảnh hưởng thân thể.”

Văn Nhân Cửu lắc đầu nói: “Không ngại. Lúc trước Trẫm thường cảm thấy thân thể mệt mỏi, tinh thần bất lực, từ lúc thay đổi cổ, tuy nói thân thể còn chút hư yếu, nhưng tinh thần đã tốt rồi.”

Nói tiếp: “Nghe nói, Vu chức bọn họ mang đi thứ tử trong phủ ngươi?”

Lạc Kiêu nghe đến đây, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười khổ, đáp: “Ai có thể nghĩ du y Dũng ca nhi lúc trước nhắc đến, vậy mà cũng họ Vu a. Chỉ là ban đầu đã đồng ý nó, sau đổi ý cũng không tốt.” Thở dài một hơi: “Thôi thôi thôi, nếu như nó cảm thấy hứng thú với y thuật Vu tộc, liền để nó học a. Trưởng lão Vu tộc cũng tán dương Dũng ca nhi tư chất thông minh, nếu có thể học thành, ngày sau trở về bên cạnh A Cửu ngươi ta cũng yên tâm.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, cảm thấy Lạc Kiêu nói không sai, lại giống như có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt tựa vào vai Lạc Kiêu: “Ngươi đã phong Vương, cũng cần lập Vương phủ. Trẫm chọn cho ngươi, ngay tại bên ngoài Hoàng thành, qua thêm hai tháng nữa liền có thể xây xong.”

Lạc Kiêu cười cười, hắn cầm tóc Văn Nhân Cửu lên, đặt bên môi hôn một cái: “Cũng không cần phí công phu như vậy, dù sao ta cũng không thường xuyên ở đấy.”

“Chính là không được, nên có cũng phải có.” Văn Nhân Cửu nói xong, cũng không nói thêm gì nữa.

Lạc Kiêu cũng không nói, chỉ thân mật cùng Văn Nhân Cửu dựa sát vào nhau, hưởng thụ ấm áp tại giờ khắc này. Không biết qua bao lâu, một thanh âm trong trẻo lại có chút lạnh lùng vang lên, mang theo thở dài: “Khi nào ngươi đi?”

Lúc trước Văn Nhân Cửu lừa gạt Văn Nhân An chuyện Bắc Vực đột kích, Lạc Kiêu dẫn binh về Lưu Châu trấn thủ cũng không phải hoàn toàn là giả. Chẳng qua lúc đó Đế kinh tình thế nghiêm trọng, Lạc Kiêu không dám rời kinh, lúc này mới kéo dài đến tận đây. Nhưng hôm nay chuyện Văn Nhân An khó giải quyết nhất đã giải quyết xong, Kỳ vương tuy rằng tay cầm trọng binh nhưng bên kia đã bị Trần Thi Hàm kiềm chế gắt gao, Vương gia còn lại ở bên người Văn Nhân Cửu cũng không lật nổi sóng gió, Đế kinh tạm thời coi như an ổn, Lạc Kiêu cũng không còn cớ tiếp tục ở lại Đế kinh.

“Mấy ngày nữa liền đi rồi.” Lạc Kiêu dùng đôi mắt ôn nhu miêu tả khuôn mặt Văn Nhân Cửu một lần lại một lần, vuốt ve mái tóc y, nói: “Vả lại Hi ca nhi cũng đã mười một tuổi, ngày nào đó sẽ kế thừa Bình Tân Hầu phủ. Mấy năm qua vẫn luôn nuôi dưỡng trong Hầu phủ, cũng nên là lúc dẫn nó ra ngoài tôi luyện.”

Văn Nhân Cửu chậm rãi hỏi: “Bao lâu thì về?”

Lạc Kiêu cười cười, dịu dàng nói: “Nên trở về liền trở về.” Nghĩ một chút, lại nói: “Ta dù thế nào cũng phải về thuật chức a.”

“Đó chính là ba năm?” Văn Nhân Cửu cau mày, nâng mắt nhìn hắn, “Ngươi cũng không sợ Trẫm quên ngươi?”

Lạc Kiêu thả tóc trong tay, cầm ngón tay Văn Nhân Cửu đặt bên môi: “Ngươi sẽ quên ta sao?”

Văn Nhân Cửu cố chấp hỏi: “Nếu ta đã quên ngươi thì sao?”

Lạc Kiêu căn một cái không nhẹ không nặng tại đầu ngón tay y, đôi mắt màu tối nhìn y, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ta đây liền dẫn binh đánh vào Đế kinh, trước mặt mọi người đem ngươi ——” từng câu từng chữ, “đem ngươi làm đến khóc cũng khóc không ra, khiến ngươi cả đời này cũng không dám quên ta là ai.”

Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, khóe môi hơi hạ xuống, giống như là muốn cười, nói: “Cũng không biết lúc trước như thế nào chọc phải ngươi.”

“Có lẽ là số mệnh đi?” Lạc Kiêu kéo Văn Nhân Cửu, hôn lên môi y, “A Cửu, ngươi chính là chết, cả đời này cũng đừng mơ tưởng ném ta ra… ngươi nhưng có hối hận?”

Văn Nhân Cửu nhắm mắt, giống như than thở hôn môi Lạc Kiêu. Có cơn gió nhẹ lướt qua, thổi ra những lời y tiết lộ giữa răng môi.

“Sở cầu cả đời, chỉ này mà thôi.”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.