Tối
đến, Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn lên mạng chơi game như mọi ngày. Về
chuyện gặp mặt, Đại Thần không nhắc đến nữa, giống như anh đang cho cô
thời gian để suy nghĩ. Còn Tế Nguyệt Thanh Thanh, cô cảm thấy có chút
ngượng ngùng khi để người khác biết thật ra cô rất muốn gặp mặt Đại
Thần. Hơn nữa, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng cảm thấy vài phần sợ hãi,
sau khi gặp mặt không biết họ sẽ như thế nào.
Chuyện
gặp mặt này giống như một loại rượu đang được lên men trong bình,
nhìn qua thì thấy tĩnh lặng, nhưng bên trong mọi thứ đang âm thầm trỗi
dậy.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều cảm nhận được, từ sau khi
đưa ra quyết định gặp mặt, dường như hai người phối hợp ngày càng ăn
ý hơn.
Thật
ra, Tề Hạo không vội là có nguyên nhân.
Nếu
giờ gặp nhau, anh chắc chắn cô gái nhỏ này sẽ bỏ chạy rất xa, thậm
chí là bỏ việc rồi chơi trò mất tích. Vì vậy anh phải tìm lý do,
nguyên nhân thích hợp để cô nàng này không thể bỏ chạy được nữa!
Tề
Hạo tính sẽ lợi dụng đợt nghỉ Tết tới để xử lý tốt chuyện này,
rồi mở đầu năm mới sẽ là một khung cảnh hoàn toàn mới: Năm sau có
thể đón đưa phu nhân đi làm, chắc chắn đây sẽ là một chuyện rất vui
vẻ! Tề Hạo thích thú suy nghĩ về tương lai.
Đối
với việc này, Nhiếp Phong chỉ có thể tặng Tề Hạo bốn chữ: “Nhìn xa
trông rộng”.
Tề
Hạo lắc đầu: “Sai rồi, như vậy gọi là thận trọng từng bước”.
Đây
chính là cuộc chiến khó khăn nhất trong cuộc đời anh, chỉ có thể
thắng, không thể thất bại! Vì vậy, anh phải thận trọng từng bước
một!
Nhiếp
Phong nhanh chóng sửa lại: “Sai rồi, phải nói là: Hồ ly có gian xảo
đến mấy cũng chỉ là hồ ly, sao có thể đối địch với một con sói
tàn bạo và xảo quyệt được chứ?!”
Trong
khi người ta đang lập mưu tính kế, Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn còn ôm
mộng với Đại Thần, cô đang kề vai sát cánh chiến đấu với Phong Diệp
Vô Nhai.
Hôm
nay, cô và Đại Thần cùng tiến vào một phụ bản cấp độ Anh Hùng.
Phụ
bản cấp độ Anh Hùng dĩ nhiên mức độ khó khá cao nên Tế Nguyệt Thanh
Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều rất chăm chú. Nào ngờ đúng lúc quan
trọng tiếng di động của Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên.
Là
điện thoại của mẹ.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh thật muốn đập đầu vào tường!
Điện
thoại của mẹ sao lại luôn “giá lâm” vào thời khắc “kinh điển” như vậy
chứ!
“A lô,
Hiểu Nguyệt à! Cậy bạn trai kia của con đúng là không tồi chút nào!
Biết nhìn xa trông rộng lắm!” Mẹ Kỷ ở đầu dây bên kia cứ tự biên tự
diễn, không quan tâm đến ai hết.
Kỷ
Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì, hai tay vừa thao tác trên bàn phím
vừa tự hỏi: “Bạn trai nào cơ?”
Để
đối phó với mẹ, Hoa Hồ Điệp đã phải thay tên đổi họ không biết bao
nhiêu lần, giờ cô thật sự không biết nên dùng cái tên nào nữa!
“Tên
anh chàng này hơi kỳ lạ một chút, Phong Diệp gì đó thì phải, nhưng
mà rất thành thật lại thẳng thắn, còn rất biết chăm sóc
nữa!!@#!@#$...” Mẹ Kỷ vẫn tiếp tục nói liên miên chuyện ở đâu đâu, Kỷ
Hiểu Nguyệt xem chừng hiểu ra chút vấn đề, động tác cũng chậm lại
mấy nhịp
Thì ra
là Đại Thần!
Ngay
sau đó Hiểu Nguyệt thấy vô cùng xúc động. Trời! Sao có thể là Đại
Thần được!
Đại
Thần đúng là người thuộc trường phái hành động, lần trước anh nói
“Để anh xử lý”, sau đó đúng là anh đã giải quyết xong việc khó khăn
này. Điều khiến cô không thể giải thích được là anh đã làm gì khiến
mẹ Kỷ cho rằng anh thành thật, thẳng thắn lại còn biết chăm sóc
vậy!
Kỷ
Hiểu Nguyệt càng thêm hâm mộ Đại Thần.
Lúc
mẹ Kỷ gác máy, bà còn nhắn lại một câu rất hãi hùng:
“Mẹ
và Phong Diệp đã nói chuyện xong rồi, qua thời gian này mẹ sẽ đến
thăm các con, tiện thể bàn hôn sự của hai đứa luôn. Con bé đáng giận
này, nếu lần này con không đồng ý kết hôn thì mẹ cũng không cần đứa
con gái như con nữa!”
Mẹ à,
mẹ bảo con đi đâu tìm Phong Diệp Vô Nhai cho mẹ bây giờ?
Kỷ
Hiểu Nguyệt vô cùng khổ sở, ai ngờ cuộc đời lại “họa vô đơn chí” như
vậy, vừa lơ là một chút, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã đi đời nhà ma.
Nơi họ
bước vào là phụ bản Anh Hùng mức độ khó tương đối cao, người có
cấp độ bình thường đều không dám vào. Thân thủ của hai người có thể
coi là ngang sức, nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh đã hy sinh nên chỉ còn
lại Phong Diệp Vô Nhai đơn phương độc mã. Anh đang phải cố gắng hết
sức cầm cự.
Thấy
Tế Nguyệt Thanh Thanh tử vong, bốn con quỷ nhỏ nhanh chóng tập trung
lại, Boss lớn nhân cơ hội này tung một chiêu liên hoàn khiến cột máu
của Phong Diệp Vô Nhai giảm mạnh.
Tế Nguyệt
Thanh Thanh vừa lo lắng đợi hồi sinh, vừa không ngừng tự kiểm điểm.
Phía
bên kia, cuộc chiến của Phong Diệp Vô Nhai cũng càng lúc càng kịch
liệt. Trong tình trạng không có người giúp phục hồi khí huyết, cột
máu của Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng sụt giảm với tốc độ chóng
mặt.
Đúng
lúc này, một bóng áo xanh nhanh chóng bay đến, gửi yêu cầu gia nhập
đội ngũ.
Lúc
này trong đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh chỉ có một suy nghĩ, ngàn vạn
lần không thể để tiếng tăm lẫy lừng cả đời của Đại Thần bị cô hủy
hoại trong chốc lát được, vì thế cô vội vàng đồng ý.
Đến
khi thấy rõ người mới tới là ai, Tế Nguyệt Thanh Thanh lại muốn đập
đầu vào tường.
Là Lam
Sắc Yêu Cơ! Là tình địch!!!
Quá
trình đợi được hồi sinh thật gian nan. Nhất là khi nhìn thấy Phong
Diệp Vô Nhai kề vai chiến đấu với một cô gái bụng dạ khó lường, Kỷ
Hiểu Nguyệt càng thêm ấm ức.
Đợi
đến lúc hồi sinh xong, Lam Sắc Yêu Cơ và Phong Diệp Vô Nhai đã chiếm
lấy vị trí tấn công tốt nhất, Tế Nguyệt Thanh Thanh đành ngậm ngùi
hồi máu giúp hai người họ.
Bực
mình quá đi mất!
Sau khi
thắng lợi, ba người bình tĩnh nhìn Boss ngã xuống, không vội chạy
đến nhặt trang bị đắt tiền mà Boss vừa làm rơi ra.
Lam
Sắc Yêu Cơ: “Phong Diệp Vô Nhai, anh định
cảm ơn tôi thế nào đây?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Tất cả trang bị cho cô cả
đấy”.
Lam
Sắc Yêu Cơ: “Tôi không cần trang bị, tôi
muốn có anh”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nổi giận, ức chế lâu ngày cuối cùng cũng bùng lên:
“Này,
anh ấy đã có vợ rồi, trang bị kia cho cô cả đấy, còn những thứ khác
cô đừng có nằm mơ!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh sử dụng quyền lợi đội trưởng, lập tức đuổi Lam
Sắc Yêu Cơ ra khỏi đội.
Tề
Hạo mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ quyến rũ mê người,
thì ra cô ấy cũng biết ghen!
Lam
Sắc Yêu Cơ: “Á à…! Cô đuổi tôi ra khỏi
tổ đội à! Cô đúng là đồ con gái không có lương tâm, vừa rồi ai cứu
phu quân của cô rồi lại cứu cô hả!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh không thèm quan tâm đến cô ta, quay sang Phong Diệp Vô
Nhai nói:
“Ông
xã, chúng ta đi thôi”.
Tề
Hạo nghe một tiếng “ông xã” của Tế Nguyệt Thanh Thanh mà như mở cờ
trong bụng, rồi rất phối hợp đi theo sau Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Lam
Sắc Yêu Cơ: “Phong Diệp, không ngờ anh
cũng có tố chất sợ vợ”.
Tâm
trạng ai đó đang rất tốt nên lờ đi luôn.
Làm
xong nhiệm vụ, hai người đứng trên vách đá ở Tử Thanh Sơn ngắm cánh
đồng hoa oải hương, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu. Ánh mặt trời
trải khắp không gian, cả biển hoa tím xanh rực rỡ trong sắc vàng của
nắng.
Đột
nhiên Phong Diệp Vô Nhai lại nói: “Bà xã, hôm
nay anh rất vui”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh không biết nên trả lời thế nào, chỉ gửi lên một
icon mặt cười.
Ta Là
Một Con Rồng đứng canh bên cạnh nửa ngày, thấy tâm trạng hai vị thần
tiên đáng rất tốt nên vội vàng chạy đến trước mặt khóc lóc:
“Cứu
mạng với… Tế Nguyệt ơi! Cứu mình với!”
Thật
ra tiếng kêu “cứu mạng” này Hoa Hồ Điệp đã muốn hô lên từ lâu nhưng
sáng nay, anh chàng còn chưa kịp kêu khóc đã bị Kỷ Hiểu Nguyệt dùng
cây lau nhà đuổi đi. Vì thế anh chàng quyết định bám đuôi, đợi Kỷ
Hiểu Nguyệt vui vẻ mới dám nhào đến cầu cứu, anh chàng đúng là đã
hao tâm tổn sức rất nhiều. Ai bảo anh chàng có việc cần người ta
giúp chứ!
Ta Là
Một Con Rồng: “Tế Nguyệt cứu
mình với… Mình bị bà xã bỏ rồi…!”
Sau đó
là một loạt icon khóc lóc.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Không phải cậu muốn được bỏ
từ lâu rồi sao?”
Ta Là
Một Con Rồng: “Ai nói vậy chứ? Ai nói vậy
chứ? Ai nói vậy chứ? Ai nói vậ chứ? Ai nói vậy chứ?”
Xem ra,
tên này phát điên thật rồi.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Dùng sự chân thành của cậu
làm cô ấy 57. Động lòng đi”.
Ta Là
Một Con Rồng: “Tôi dùng rồi! Ngày nào tôi
cũng mua hoa, ngày nào cũng xin lỗi, chết bao nhiêu lần tôi cũng không
sợ, bị giết đến giáng cấp tôi cũng muốn tìm cô ấy. Bây giờ anh em
huynh đệ trong Bang Không Tưởng nhìn thấy tôi đều không ngần ngại mà ra
tay giết chết, nhưng bà xã vẫn không thèm để ý đến tôi!”
Việc
này đúng là có thật, ngày nào cũng có người đến trước cửa Bang
Không Tưởng xem trò hay, kênh Thế Giới cũng vì vậy mà sôi nổi hơn
hẳn.
Phong
Diệp Vô Nhai đột nhiên triết lý: “Vì thế không
thể đắc tội với bà xã phu nhân được!”
Ta Là
Một Con Rồng tròn mắt hỏi: “Nếu anh bị Tế Nguyệt ly dị,
anh sẽ làm gì?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Không thể nào, cô ấy không
có cơ hội ấy đâu”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “… >_
Phong
Diệp Vô Nhai: “Nếu thật sự có ngày ấy,
tôi sẽ cướp dâu”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Đại
Thần, anh đúng là ngang ngược đến mức khiến người khác phải giận
điên lên, nhưng mà… Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn thấy vui vẻ.
Liệu
điều đó có thể hiểu là Đại Thần sẽ không lấy ai khác ngoài cô
không?
Nghĩ
vậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh lại đỏ mặt, còn Ta Là Một Con Rồng hộc
máu vì ghen tị.
Vì sao
mình lại không thể cướp dâu được chứ?
Ta Là
Một con Rồng đột nhiên hiểu ra.
Ta Là
Một Con Rồng: “Mình muốn thăng cấp! Mình muốn
thăng cấp! Hai người phải giúp mình thăng cấp!! Sau khi thăng cấp mình
sẽ đi cướp bà xã về!”
Có
chí khí lắm!
Thương
tình lần đầu anh chàng nghiêm túc như vậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh đồng
ý dẫn chú sâu lười này cùng thăng cấp. Dĩ nhiên Đại Thần không có ý
kiến gì, nói theo cách khác của anh thì:
“Bà
xã phu nhân quyết định là được!”
Họ
lại khiến Ta Là Một Con Rồng hậm hực ghen tị.
Sau
đó, hai người dẫn Ta Là Một Con Rồng đi thăng cấp.
Thật
ra, từ đầu cấp độ của Hoa Hồ Điệp đã cao hơn Măng Mọc Sau Mưa, nhưng
ai bảo anh chàng là một con sâu lười, thăng cấp như một con rùa, “rùa”
đến mức để một người đi sau vượt mặt, kết quả hết bị cưỡng hôn lại
đến ly hôn.
Sau khi
được “cải cách”, Ta Là Một Con Rồng thề sẽ “cày bừa chăm chỉ”,
quyết chí “tự lực tự cường”. Anh chàng lấy những tấm thẻ kinh
nghiệm lần trước lừa được của An Húc Dương ra nạp dần, sau đó bắt
đầu điên cuồng lao vào thăng cấp, anh chàng muốn thăng cấp trước đêm
giao thừa! Không ăn, không uống, không ngủ, phải thăng cấp cao hơn Măng
Mọc Sau Mưa, sau đó đi cưỡng hôn!
Con sâu
lười biếng hăng hái thật rồi!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh tranh thủ hỏi Đại Thần:
“Đại
Thần, anh gọi điện cho mẹ em thật sao?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Ừ”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “>0
Kỷ
Hiểu Nguyệt có cảm giác mây đen đang kéo đến trên đầu.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Bác nói từ nhỏ đến giờ em
không có ai theo đuổi nên từ lúc em 15 tuổi, bác đã phải giúp em tìm
chồng rồi”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Ôi… ôi…
ôi!!! Không phải không có ai theo đuổi, mà là cô không dám để cho mẹ
biết, cô sợ sau khi biết chuyện, mẹ Kỷ sẽ dọa chàng trai ngây thơ nhà
người ta chạy mất dép! Đến lúc đó liệu cô còn mặt mũi để sống trên
đời này nữa không? Nhưng mẹ Kỷ có nhất thiết phải đem chuyện này ra
nói với Đại Thần không chứ?!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Mẹ em còn nói chuyện gì
nữa không?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Cũng không có gì, mẹ em chỉ
trò chuyện đôi chút về quá trình trưởng thành của em thôi”.
Quá
trình trưởng thành!!!
Quá
trình trưởng thành rốt cuộc phải cần bao nhiêu cái “đôi chút” mới có
thể nói hết vậy!!!
Kỷ
Hiểu Nguyệt không có gan hỏi tiếp nữa.
Mẹ à,
mẹ muốn bán đứa con gái này sao?!