Đột
nhiên chuông cửa kêu dồn dập, kéo cô tỉnh dậy từ trong giấc ngủ nặng nề.
“Ai
vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt mắt nhắm mắt mở trong trạng thái lâng lâng đi lại phía
cửa.
Kết
quả...
“Hiểu
Nguyệt!” Một vòng ôm ấm áp lập tức khiến Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh cả ngủ nhanh chóng
về với thực tại.
Phản
ứng đầu tiên của Kỷ Hiểu Nguyệt là giơ chân tung cước, tiện tay nghiêng người
dễ dàng quật ngã đối phương còn chưa kịp phòng bị kia xuống đất.
“Á...”
Cùng
với một tiếng kêu thất thanh, Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn người
đàn ông đang ôm bụng gập người rên rỉ:
“An Húc
Dương? Sao anh lại ở đây?”
Đang
nhiệt huyết hưng phấn lại bị đánh bầm dập, tả tơi, An Húc Dương ngước mắt lên
nhìn, rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Kỷ Hiểu
Nguyệt mặc bồ đồ ngủ hình chú mèo Kitty thật đáng yêu!
Bị cười
mỉa mai, Kỷ Hiểu Nguyệt đóng “rầm” cửa lại, vừa tức giận vừa ngượng ngùng.
“Hiểu
Nguyệt”. An Húc Dương nhẹ nhàng gõ cửa. “Mở cửa cho anh được không? Để gặp được
em, một ngày một đêm anh không ăn, không uống, không ngủ rồi đấy. Vừa xuống máy
bay là anh chạy đến đây ngay, em nhẫn tâm để anh đứng bên ngoài thế này sao?”
“Hiểu
Nguyệt, anh xin lỗi, vừa rồi anh lỗ mãng quá, nhưng anh có rất nhiều điều muốn
nói với em”. An Húc Dương đứng bên ngoài gõ cửa mãi không thôi.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa vội vàng đánh răng rửa mặt vừa chán nản nhìn đồng hồ treo tường. Một
giờ rồi! Cô đã ngủ một mạch đến một giờ chiều! >_
Vội
vàng liếc nhìn máy tính, thật may, Phong Diệp Vô Nhai vẫn ngồi cạnh Tế Nguyệt
Thanh Thanh, hai người vẫn đang tu luyện. Đại Thần vẫn chưa dậy?
Tiếng
An Húc Dương ngoài cửa vẫn vọng vào không ngừng. Để tránh thu hút đám săn ảnh,
thay quần áo xong, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng kéo An Húc Dương vào, nhìn ngó xung
quanh, chắc chắn không có ai cô mới yên tâm đóng cửa.
“Em yên
tâm, anh lén về nên không ai biết anh ở đây đâu!” An Húc Dương đứng sau Kỷ Hiểu
Nguyệt nở nụ cười tươi rói, căn phòng nhỏ bỗng trở nên tươi sáng lạ thường. Kỷ
Hiểu Nguyệt quay lại vặn vẹo:
“Anh
đang chụp ảnh ở nước ngoài. Sao đột nhiên lại quay về thế?”
“Vì anh
nhớ em!” An Húc Dương đúng là mỗi lời nói không khiến người khác kinh ngạc thì
chết không yên.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cứng đờ, khóe môi khẽ giật, nói không nên lời.
...
Đừng
thẳng thắn vậy chứ!
An Húc
Dương mỉm cười, thoải mái quay người tiến đến chiếc ghế sô pha màu cam đỏ rồi
ngồi xuống.
“Em có
gì ăn không? Anh đói quá! Đồ ăn trên máy bay anh không ăn được”.
Sắc đỏ
cam của chiếc ghế sô pha kết hợp với nền trắng áo sơ mi của An Húc Dương tạo
nên cảm giác vô cùng dễ chịu.
Anh ta
đúng là rất tùy tiện!
Được
rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt cũng chưa ăn gì! Mở tủ lạnh, cô lục lọi tìm kiếm những thứ
có thể ăn được.
Mì ăn
liền.
Bánh
bích quy.
Khoai
tây chiên.
...
Cuối
cùng, cô quyết định lấy thêm ra hai quả cà chua và hai quả trứng.
An Húc
Dương không biết đã tiến lại gần từ lúc nào, thấy Kỷ Hiểu Nguyệt “đào” mấy thứ
này ra từ tủ lạnh, lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt:
“Bình
thường, em vẫn ăn mấy thứ này à?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhún vai, sống một mình nên cô ăn uống rất tùy tiện. Hơn nữa hai ngày
nay mải chơi game, cô cũng không có thời gian nấu cơm, vì vậy...
An Húc
Dương nhanh chóng ném gói mì ăn liền vào trong tủ lạnh: “Đừng ăn cái này nữa,
em chơi game đi, anh ra ngoài một lát rồi về nhanh thôi”. An Húc Dương nói xong
liền đi ra ngoài.
“Này...”
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang đỉnh hỏi anh muốn làm gì thì An Húc Dương đột ngột quay người, tươi
cười rạng rỡ: “Nhớ đấy, không được ăn mấy thứ linh tinh kia đâu, đợi anh về
nhé”.
Không
phải anh ta nói mới xuống máy bay sao? Phải rất mệt mỏi chứ, sao nét mặt cứ
rạng ngời vậy?
Nhìn
cánh cửa mở ra rồi khép lại, Kỷ Hiểu Nguyệt gãi đầu.
Anh
chàng An Húc Dương này sau khi bị mọi người đuổi giết trong game thì yên lặng
đến bất thường, giờ lại đột ngột xuất hiện ở đây, không hề nhắc đến chuyện
trong game, còn tỏ ra rất bí ẩn nữa. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy nhỉ?
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhún vai, quyết định mặc kệ không quan tâm đến anh ta nữa.
An Húc
Dương vốn nổi tiếng kén ăn, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao với đồ ăn. Từng có
người viết một bài phóng sự đặc biệt về thói quen ăn uống của anh, nhưng người
ta thuộc diện “vạn người mê” vẫn cứ là “vạn người mê”! Tin tức này không những
không ảnh hưởng đến hình tượng An Húc Dương, mà “kén ăn” bỗng dưng còn trở
thành từ đồng nghĩa với “thanh tao”, “cao quý”.
Vì thế,
những thứ trong tủ lạnh của cô dĩ nhiên không thể phù hợp với khẩu vị của An
đại thiếu gia rồi. Nhưng An Húc Dương lại nói đúng một việc, cô cứ chơi game
trước đã.
Kỷ Hiểu
Nguyệt ngồi trước máy tính. Trên màn hình, Tử Y Nữ Hiệp và Đại Thần đang sóng
vai ngồi bên hồ sen, xung quanh một làn sương mờ nhẹ nhàng bao phủ, chim hót,
hoa nở, đúng là tiên cảnh chốn nhân gian. Không khí nơi đây hoàn toàn cách biệt
với thế giới bên ngoài, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người, Phong Diệp
Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Sau vài
phút nhìn đến độ say mê, Kỷ Hiểu Nguyệt mới nhẹ nhàng di chuột, Tử Y Nữ Hiệp
thướt tha đứng dậy. Hệ thống thông báo: “Tế Nguyệt
Thanh Thanh đã tu luyện xong, đạt được kỹ năng Dâm Vũ Phi Phi”.
Trên
diễn đàn đã sớm có bài giới thiệu chi tiết về các kỹ năng và trang bị mới nhất,
Tế Nguyệt Thanh Thanh nhớ kỹ năng Dâm Vũ Phi Phi là kỹ năng tấn công hệ thủy
phạm vi rộng và mạnh nhất, nên cô cực kỳ hài lòng. Hệ thống còn ngẫu nhiên tặng
cô một tấm áo choàng Bạch Hồ, có tính năng tự động tăng máu khi đang chiến đấu.
Điều thú vị hơn nữa là khi khoác tấm áo này điểm thành thạo gia tăng, mỗi lần
tăng máu đồng thời tăng một lượng điểm kinh nghiệm bất kỳ, thật là một bảo vật
hiếm có.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đang đắc ý chuẩn bị mặc áo choàng vào thì Phong Diệp Vô Nhai
cũng đứng dậy.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Em lên rồi à?”
Sao
khéo vậy nhỉ? Tế Nguyệt Thanh Thanh thầm hỏi. Không phải anh ta... ngồi đợi bên
máy tính suốt đấy chứ?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh vẫn ở trên mạng sao?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Ừ”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh đợi lâu chưa?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Không lâu lắm”.
Đúng là
anh đang đợi cô!
Khóe
môi Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ cong lên, được, nể tình anh phối hợp với tôi rất tốt,
mối thù bức hôn tôi sẽ bỏ qua, không tính toán cùng anh nữa. Tế Nguyệt Thanh
Thanh vui vẻ hỏi: “Anh học được kỹ năng gì?”
Phong Diệp
Vô Nhai: “Di Hoa Tiếp Mộc”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “... Vậy còn trang bị?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Long Chiến Y”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh lập tức nổi điên.
Đánh
không lại người ta thì thôi bỏ qua, nhưng sao cả may mắn cũng không bằng người
ta vậy!
Di Hoa
Tiếp Mộc là kỹ năng bao người mơ ước. Lúc chiến đấu, có thể chuyển mọi thương
tổn kẻ địch dùng với mình sang một kẻ khác, một tuyệt - tuyệt - tuyệt kỹ không
cần ra tay cũng có thể đưa kẻ địch vào chỗ chết!
Còn
Long Chiến Y, phòng ngự tăng 100%, tấn công tăng 100%, nhanh nhẹn tăng 100%.
Còn gì tốt hơn nữa chứ?
Sao lần
nào may mắn của Đại Thần cũng khiến người ta phẫn nộ vậy?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đang tức giận thì nhận được thông báo từ hệ thống:
“Phong
Diệp Vô Nhai tặng bạn Long Chiến Y, bạn nhận hay từ chối?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh gửi lên một dấu hỏi chấm.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Em nhận đi”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh chắc là anh không cần chứ?
Đó là Long Chiến Y đấy, cả server chỉ có một cái thôi!”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Em dùng là được rồi”.
Trong
lòng Tế Nguyệt Thanh Thanh: Cảm động quá, cảm động quá!
Phong
Diệp Vô Nhai: “Dù sao của em cũng là của anh
mà”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “...”
Thế mới
nói, cảm động gì đó chỉ là mây bay gió thoảng mà thôi! Nếu cô còn nói thêm câu
gì, cái tên không biết xấu hổ kia biết đâu lại nói:“Cả
bà xã cũng là của anh mà...”
Vì thế,
Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng ấn “Tiếp nhận”. Dù sao... cô cũng không thiệt
thòi gì... >0
Mặc
Long Chiến Y vào, khoác thêm chiếc áo choàng Bạch Hồ, cả người Tử Y Nữ Hiệp lấp
lánh ánh sáng vàng nhạt, chiếc áo choàng trắng như tuyết trên vai càng khiến cô
thướt tha, đứng chung với Phong Diệp Vô Nhai toàn thân mặc áo giáp vàng đúng là
“cương nhu kết hợp”, cực kỳ xứng đôi. Tế Nguyệt Thanh Thanh đã từng nghi ngờ
không biết có phải Phong Diệp Vô Nhai vì nguyên nhân này mới “quên mình vì
người khác” không? Nhưng Long Chiến Y là vật phẩm quý hiếm, làm sao có thể vì
một nguyên nhân vô vị như vậy mà tặng cho cô được? Vì vậy Tế Nguyệt Thanh Thanh
nhanh chóng bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng nước.
Ra khỏi
Thanh Tuyền Cốc, họ lập tức thoát khỏi tình trạng cách ly, toàn bộ chức năng
trao đổi thông thường đều được khôi phục, kênh Bạn Bè của Tế Nguyệt Thanh Thanh
sắp bùng nổ đến nơi rồi.
Kỷ Hiểu
Nguyệt toát mồ hôi mở từng tin nhắn ra xem, trạng thái vô cùng tập trung, đến
mức An Húc Dương xách túi to túi nhỏ quay về cô cũng không hề hay biết.
Thật
không ngờ trong lúc cô ngủ, thế giới lại có nhiều biến đổi như vậy!
Đầu
tiên là Tiểu Đậu Tử kết hôn với Tam bang chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực Lãnh Huyết
Vô Kỵ, theo tin nhắn để lại thì chắc là Lãnh Huyết Vô Kỵ cướp dâu.
Kế đó
là Nhị bang chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực Đạp Huyết Vô Ngân kết hôn với Bánh Trôi
Tròn Tròn, cũng là cướp dâu. Không ngờ Đạp Huyết Vô Ngân hiếm khi lên mạng cũng
đã đến rồi!
Cuối
cùng, Măng Mọc Sau Mưa kết hôn với Ta Là Một Con Rồng, cũng là cướp dâu.
Cướp
dâu, cướp dâu, cướp dâu... rốt cuộc lúc cô ngủ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh quyết định đi tìm từng đương sự để điều tra rõ ràng.
Thì ra
nguyên nhân bắt đầu từ việc Tiểu Đậu Tử phải hoàn thành nhiệm vụ giết một cao
thủ. Đêm hôm đó, trời không trăng không sao, trên đỉnh núi hoang vu, Lãnh Huyết
Vô Kỵ đang ngồi hành công tu luyện một mình dưới một gốc cây ở dốc Lạc Hà. Tiểu
Đậu Tử thấy xung quanh không có ai, lợi dụng lúc đối phương cắm máy liền bước
tới đánh lén. Thành công, đoạt lấy trang bị của hắn ta rồi bỏ chạy. Thần không
biết, quỷ chẳng hay! Không chỉ hoàn thành được nhiệm vụ mà còn cướp được trang
bị hiếm có. (Trang bị trên người Lãnh Huyết Vô Kỵ dĩ nhiên hiếm có rồi! Dù
không dùng được cũng có thể bán lại với giá rất cao).
Nào ngờ
may mắn không hoàn toàn mỉm cười với Tiểu Đậu Tử, chiêu tất sát cuối cùng giết
được Lãnh Huyết Vô Kỵ nhưng cũng làm hao tổn toàn bộ lượng máu, khiến cô nàng
đi đời nhà ma theo.
Tiểu
Đậu Tử đoạn mệnh, chỉ có thể vừa đập đầu vào tường tiếc nuối vừa đợi hồi sinh.
Vất vả lắm mới hồi sinh lại được thì Lãnh Huyết Vô Kỵ đến, Tiểu Đậu Tử bị bắt
ngay tại trận. Cũng may Lãnh Huyết Vô Kỵ hồi sinh rồi nhưng vẫn cần thêm thời gian
để sắp đặt lại trang bị nên Tiểu Đậu Tử nhân cơ hội này chạy trốn được.
Nhưng
Lãnh Huyết Vô Kỵ là ai chứ? Là lão tam của Ngạo Tuyết Thần Vực đấy!
Mọi
người đều biết, lão đại Thiết Huyết Vô Tình và lão nhị Đạp Huyết Vô Ngân của
Ngạo Tuyết Thần Vực không thường xuyên lên mạng. Vậy nên mọi việc của Ngạo
Tuyết Thần Vực đều do lão tam phụ trách. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô
nàng Tiểu Đậu Tử lại dám to gan đắc tội với Lãnh Huyết Vô Kỵ. Đúng là “tự tạo
nghiệp chướng”, không thể sống yên!
Hai
ngày nay Lãnh Huyết Vô Kỵ đang tìm người kết hôn để làm nhiệm vụ phu thê, bỗng
dưng nhớ tới cô nàng oan gia Tiểu Đậu Tử, vậy là anh chàng quyết định... cướp
dâu. Theo cách nói của Lãnh Huyết Vô Kỵ thì đây là “Lấy mạng đền mạng”! Vậy là
Tiểu Đậu Tử bị Lãnh Huyết Vô Kỵ ôm đi. Vì là cướp dâu nên Tiểu Đậu Tử không có
cơ hội từ chối.
Còn
việc Đạp Huyết Vô Ngân cưới Bánh Trôi Tròn Tròn cũng chỉ là chuyện ngoài ý
muốn. Vô tình Bánh Trôi Tròn Tròn có nói: “Cái tên của
lão nhị đúng là dễ khiến người ta có những liên tưởng không lành mạnh”.
Đúng
lúc ấy người “dễ khiến người ta có những liên tưởng không lành mạnh” đang đứng
ngay sau lưng cô. Đạp Huyết Vô Ngân cướp dâu xong còn nói:
“Sau
này ngày nào cô cũng có thể liên tưởng rồi đấy”.
Rồi
mạnh mẽ ôm Bánh Trôi Tròn Tròn bỏ đi.
Măng
Mọc Sau Mưa có vẻ thông minh nhanh nhẹn hơn. Ngay khi hai cô bạn tốt cùng bị
cướp đi, để tránh mình cũng bị một kẻ nào đó xông ra cướp làm vợ, cô nàng lập
tức đi tìm Ta Là Một Con Rồng, bắt anh chàng lấy. Nhưng Ta Là Một Con Rồng là
ai chứ, dĩ nhiên không đồng ý. Sau đó hai người PK, Măng Mọc Sau Mưa dùng trang
bị mới nhất vừa nhận được sau khi làm nhiệm vụ sư đồ với Phong Diệp Vô Nhai
chiếm thế thượng phong, nhanh chóng hạ gục Ta Là Một Con Rồng, cướp dâu thành
công!
Ta Là
Một Con Rồng khóc thầm: “Mình đã trêu đùa gì ai chứ!”Cả đời
này không ngóc đầu lên nữa rồi.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đồng cảm: “Kìm nén đau thương đi bạn tôi
ơi”.
Người
ta đã thành vợ thành chồng rồi, cô còn cách gì nữa. Nếu có cách, cô đã giải
quyết người bên cạnh cô trước tiên. Nhưng như bây giờ cũng tốt, chẳng phải
trong một đêm tất cả đều đã kết hôn hết rồi sao? Tế Nguyệt Thanh Thanh thấy rất
công bằng.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Làm sao bây giờ? Tiểu Đậu Tử và
Bánh Trôi Tròn Tròn đều bị cướp đi rồi, Bang Không Tưởng của mình bị mất hai
đại tướng rồi!”
Nhân số
vốn đã không nhiều, giờ lại càng thiếu thốn trầm trọng!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Việc trong bang phái trước giờ
mình không tham dự. Nhưng mà... hai cậu ấy là đại tướng của Bang Không Tưởng,
lại là bà xã của Vực chủ Ngạo Tuyết Thần Vực, tính ra cậu được lời lắm đấy”.
Măng
Mọc Sau Mưa nghĩ ngợi, có lý!
Ta Là
Một Con Rồng được gợi ý, gấp rút chạy đi tìm Lãnh Huyết Vô Kỵ.
Ta Là
Một Con Rồng: “Vô Kỵ huynh, anh thu nhận tôi
đi, để tôi làm chức gì nho nhỏ cũng được!”
Măng
Mọc Sau Mưa: “Một Con Rồng! Anh quay lại đây
cho tôi!”
Ta Là
Một Con Rồng: “Cứu mạng với, mưu sát chồng kìa!”
...
Tế
Nguyệt Thanh Thanh cười ngất. Xem ra hôm qua cô đến Thanh Tuyền Cốc là hoàn
toàn đúng, tránh được một phen hỗn chiến!
Phong
Diệp Vô Nhai vẫn yên lặng đứng cạnh Tế Nguyệt Thanh Thanh, cùng cô xem trò vui
náo nhiệt.