Phòng làm việc của Tổng giám đốc có thể tóm gọn trong
một câu: Giản đơn nhưng không đơn giản.
Sàn đá
cẩm thạch trắng, bàn làm việc và giá sách sang trọng màu đen. Còn có một bộ sô
pha mới liếc qua đã biết là hàng da mềm cao cấp. Tất cả phối hợp hoàn hảo với
phong cách lạnh lùng, nghiêm nghị và cao quý của chủ nhân.
“Ngồi
đi”. Tề Hạo đặt bút xuống, dùng ánh mắt lặng lẽ đánh giá cô. Kỷ Hiểu Nguyệt
ngoan ngoãn ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Đã từng
nhìn thấy dáng vẻ thật của cô, anh biết ánh mắt cô rạng rỡ như thế nào, gương
mặt nhỏ nhắn ấy mịn màng ra sao, tính cách mạnh mẽ nhường nào, vì thế khi thấy
thái độ và cách trang điểm của cô lúc này, Tề Hạo thật sự thấy không thích.
Khuôn
mặt xinh đẹp làm mê lòng người lại cố tình dùng một cặp kính to gọng đen thui
che khuất, chẳng phải phí phạm của trời lắm sao? Đã vậy, thân hình cô vốn rất
đẹp, thế mà lại cố tình mặc lên mình một bộ đồng phục rộng thùng thình trông
rất khó coi.
Bàn tay
nhỏ bé của Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt vạt áo dưới gầm bàn trong đầu không ngừng
cầu khấn: Làm ơn đi! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không phải con khỉ
trong vườn bách thú!
“Tổng
giám đốc có việc gì cần gặp tôi sao?” Không chịu nổi sự yên lặng đầy áp lực, Kỷ
Hiểu Nguyệt quyết định mở lời trước.
“Cô
thích chơi game online không?” Khóe môi Tề Hạo hơi cong lên, như thể ngẫu nhiên
bật ra câu hỏi mà thôi.
“Hả?”
Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng cảm thấy căng thẳng, anh ta gọi cô lên đây đâu phải vì vấn
đề nhàm chán này đấy chứ?
Cô
ngẩng đầu, lập tức bị một đôi mắt hấp dẫn phóng điện ngay tại chỗ.
Sở
Khanh, đúng là đồ Sở Khanh! Chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể san bằng tất cả
trở ngại! Đúng là một tên Sở Khanh điển hình!
“Những
đề xuất hôm qua của cô rất tốt”. Giọng nói cuốn hút của Tề Hạo khiến ý thức Kỷ
Hiểu Nguyệt khởi động trở lại.
“À...”
Thì ra là thế, Kỷ Hiểu Nguyệt cúi đầu, không ngừng âm thầm hối hận.
Nên
nhớ: Địch chưa loạn mà ta đã loạn là điều tối kỵ!
“Chuyên
ngành của cô là thiết kế quảng cáo, vì sao lúc nộp hồ sơ cô lại đăng ký làm thư
ký?” Tề Hạo thoải mái đặt câu hỏi.
“Bởi
vì…”
Không
thể nói vì công ty biến thái này của anh chỉ cho người ta đánh dấu mà không cho
viết chữ. Lúc đó vì không cẩn thận, hoa mắt nên cô đánh dấu sai, rồi khi thấy
tiền lương ở đây khá cao nên đành “đâm lao phải theo lao”. Trả lời như vậy khác
gì nói cô là người cẩu thả, qua loa, Kỷ Hiểu Nguyệt bướng bỉnh đáp:
“Bởi
vì... tôi thích”.
Tề Hạo
đã tính đến các khả năng có thể xảy ra, nhưng thật không nghĩ tới việc cô sẽ
nói hai từ “Tôi thích”. Anh khẽ nhíu mày thầm nghĩ: “Thú vị lắm!”
“Bình
thường cô còn thích gì nữa không?”
“Hả?”
Kỷ Hiểu Nguyệt lại lần nữa hồn bay phách lạc, nhìn chằm chằm vào khoảng không
trước mắt, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Tổng giám đốc hôm nay kỳ lạ
thật, sao lại hỏi cô những vấn đề này!
“Bình
thường cô còn thích gì nữa?”
“Ăn,
ngủ”. Vấn đề này hơi riêng tư thì phải? Kỷ Hiểu Nguyệt máy móc trả lời. Rồi lại
tự trách bản thân, sao mình nói vậy nhỉ. Nói vậy khác nào bảo cô hết ăn lại
ngủ, ngủ rồi lại ăn, so với heo chẳng có gì khác biệt.
“Ngoài
những việc đó ra?” Có người quyết không bỏ qua mà tiếp tục gặng hỏi.
“Ăn,
ngủ”. Tiếp tục máy móc trả lời, cô nàng đáng thương đành tiếp tục làm một con
heo.
Xem ra,
tâm lý phòng bị của cô nàng hồ ly nhỏ này rất mạnh! Tề Hạo buông tha không truy
hỏi nữa, đẩy tập tài liệu trên bàn về phía cô:
“Đây là
kế hoạch Tùng Ca đã viết dựa theo đề xuất của cô, cô nhìn xem có vấn đề gì
không?”.
Hôm
qua? Viết cả một buổi tối... hơn mười trang kế hoạch sao? Kỷ Hiểu Nguyệt thật
sự bị sốc, cô đoán có lẽ hôm qua Tùng Ca đã thức trắng một đêm.
Xin lỗi
anh, Tùng Ca, không phải em cố ý hại anh đâu.
Đọc qua
mấy dòng kế hoạch, Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức cảm thán trong lòng, sự kính nể đối
với Tùng Ca càng tăng lên gấp bội. Trưởng phòng đúng là không phải hư danh! Nếu
không nghiêm túc xem thì đúng là có lỗi với tâm huyết của anh ấy quá.
Kỷ Hiểu
Nguyệt chăm chú xem bản kế hoạch, còn Tề Hạo lại chăm chú quan sát Kỷ Hiểu
Nguyệt. Dáng vẻ nghiêm túc của Kỷ Hiểu Nguyệt lúc này đúng là có một phong thái
khác hẳn.