Qủa
nhiên, báo ứng giáng xuống đầu Hoa Hồ Điệp rất nhanh.
Hôm sau
là ngày Hoa Hồ Điệp và Măng Mọc Sau Mưa hẹn gặp mặt, Kỷ Hiểu Nguyệt thay Hoa Hồ
Điệp “xuất trận”. Để xứ lý tốt chuyện của Măng Mọc Sau Mưa, Kỷ Hiểu Nguyệt đã
phải từ chối cuộc hẹn với An Húc Dương, một mình đi tới quán cà phê.
Đúng là
giờ tan tầm nên người trong quán không đông, nhưng rốt cuộc người nào mới là
Măng Mọc Sau Mưa đây?
Mấy cô
bé nữ sinh trung học ngồi cạnh cửa sổ chắc chắn không phải. Ngồi sát tường là
mấy cặp tình nhân, chắc chắn càng không đúng. Duy nhất chỉ có trung tâm quán là
một người phụ nữ trung niên tóc xoăn cuộn lớn, vừa uống cà phê vừa nhìn đồng
hồ. Là cô ta sao? Nếu đúng là cô ta thật… Măng Mọc Sau Mưa cũng… quá già đi!
Ánh mắt
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn khắp quán một lần nữa, cuối cùng dừng lại ở một ông chú mái
tóc hoa râm ngồi trong góc, không phải chứ…
Kỷ Hiểu
Nguyệt liền rút chiếc di động Hoa Hồ Điệp đưa cô lúc trước, ấn số gọi… Tiếng di
động vang lên ngay phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt khiến cô giật mình. Quay đầu lại,
đúng lúc thấy một khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, nhưng thái độ trên khuôn mặt
lại không thể hiện chút thân thiện nào. Nhìn chiếc di động đang reo trong tay
anh chàng này, Kỷ Hiểu Nguyệt gác máy, di động cũng ngừng kêu.
Xem ra
đúng là cậu ta rồi!
Nhưng…
thật sự là cậu ta sao? Trước mặt cô là, một anh chàng rất đẹp trai!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đột nhiên rất muốn cười:
“Cậu
là… Măng Mọc Sau Mưa?”
“Là
tôi”. Giọng nói lạnh như băng, nhất là sau khi anh chàng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt
đánh giá một lượt, thái độ càng thêm lạnh lùng:
“Cô
không phải Một Con Rồng!”
Măng
Mọc Sau Mưa kết luận mà không cần suy nghĩ.
“Tôi…
đúng là không phải tôi”. Kỷ Hiểu Nguyệt không nhịn được nữa, cười không dừng
lại được.
Xin lỗi
nhé… nhưng thật sự rất buồn cười!
Thì ra
Măng Mọc Sau Mưa là một chàng trai, hơn nữa lại còn là một anh chàng rất đẹp
trai! Đáng tiếc Hoa Hồ Điệp không đến! Nếu anh chàng mà biết mình đã bỏ lỡ một
cơ hội như vậy, không biết có phát điên không?”
Đúng là
báo ứng!
“Buồn
cười lắm sao?” Anh chàng đẹp trai dường như rất tức giận.
“Không…
không phải! Không phải tôi cười cậu, tôi đang cười Một Con Rồng, cậu ta… cậu
ta… chắc chắn sẽ phát điên lên mất!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười đến không thở nổi.
Trong
một góc nhỏ của quán cà phê, Kỷ Hiểu Nguyệt và Măng Mọc Sau Mưa ngồi xuống đối
diện nhau.
Không
được cười, không được cười, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng tự nhắc nhở bản thân nhưng
vẫn không nhịn được. Măng Mọc Sau Mưa rất khó chịu, khuôn mặt cau có:
“Đừng
có cười nữa, nếu không tôi sẽ nói cho Phong Diệp Vô Nhai biết, Tế Nguyệt Thanh
Thanh là một con khủng long”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt quả nhiên không cười nữa:
“Cậu
biết tôi là ai sao?”
“Cô gái
có thể chơi thân với con giun đó, ngoài cô ra còn ai nữa?” Lúc nói đến mấy chữ
“con giun”, anh chàng nghiến răng nghiến lợi tỏ rõ thái độ vô cùng tức giận.
“Thật
ra cậu cũng đừng nên trách tên đó, tên đó cũng là… bất đắc dĩ thôi!” Kỷ Hiểu
Nguyệt lại cười.
Thật sự
là do bất đắc dĩ mà!
Măng
Mọc Sau Mưa căm giận lườm Kỷ Hiểu Nguyệt, đến khi Kỷ Hiểu Nguyệt không cười nữa
mới lạnh lùng “hừ” một cái.
“Cậu đã
sớm biết tên đó là đàn ông rồi à?” Sau khi cười đủ, Kỷ Hiểu Nguyệt đi thẳng vào
vấn đề.
Nhớ lại
lúc trước khi Ta Là Một Con Rồng lớn tiếng nói trên kênh Thế Giới kêu mọi người
đừng coi anh chàng là đàn ông, mọi người đã lôi vấn đề giới tính của anh chàng
ra bàn luận phân tích, cô nhớ lúc đó chỉ có Măng Mọc Sau Mưa là người có thái
độ bình tĩnh nhất.
Măng
Mọc Sau Mưa hậm hực, coi như thừa nhận.
“Biết
tên đó là con trai mà cậu vẫn muốn gặp sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghi ngờ nhìn chàng
trai ngồi đối diện.
Thật ra
anh chàng không những đẹp trai, khuôn mặt trắng trẻo, lông mày thanh tú, sống
mũi cao thẳng, mà còn có cả nét mềm mại của con gái.
Măng
Mọc Sau Mưa rõ ràng biết Hoa Hồ Điệp là con trai nhưng vẫn muốn lấy, còn yêu
cầu gặp mặt, chẳng lẽ… cậu ta cũng là…
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn Măng Mọc Sau Mưa từ đầu đến chân một lần nữa.
“Không
được sao?” Không chịu nổi ánh mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt, Măng Mọc Sau Mưa bắt đầu
nổi giận.
Thời
gian quen biết của Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp không phải là ít, dĩ nhiên cô
hiểu sự tức giận này có ý nghĩa như thế nào.
“Đừng
hiểu nhầm, tôi chỉ là suy nghĩ cho hạnh phúc của Hoa Hồ Điệp thôi”.
Sắc mặt
Măng Mọc Sau Mưa quả nhiên dịu đi rất nhiều, giọng nói cũng thân thiện hơn lúc
trước:
“Vậy
bây giờ con giun kia đang ở đâu?”
“Để tôi
gọi cho cậu ta”. Cứ nghĩ đến dáng vẻ tròn mắt há mồm, hối không kịp của Hoa Hồ
Điệp khi thấy Măng Mọc Sau Mưa, Kỷ Hiểu Nguyệt lại thấy cực kỳ, cực kỳ thích
thú.
“Không
được gọi!” Măng Mọc Sau Mưa tức giận nói.
“Hả?”
Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại nhìn, trong mắt Măng Mọc Sau Mưa hiện lên sự tức giận
và xảo quyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thấy khổ thay cho Hoa Hồ Điệp.
Sau đó
thì bi kịch của Hoa Hồ Điệp chính thức bắt đầu.
Hoa Hồ
Điệp vừa “hóng” được tin: Kỷ Hiểu Nguyệt vừa hẹn hò với An Húc Dương, vừa hôn
Tổng giám đốc Tề trong thang máy. Anh chàng tức giận, hừng hực sát khí lao đến
điểm hẹn tìm gặp Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hoa Hồ
Điệp hoàn toàn không để ý Kỷ Hiểu Nguyệt đang liên tục ra hiệu nhắc nhở, anh
chàng phẫn nộ chỉ trích Kỷ Hiểu Nguyệt vừa hẹn hò với An Húc Dương, vừa lằng
nhằng không rõ ràng với Tề Hạo.
Kỷ Hiểu
Nguyệt kiên quyết khẳng định mình đã phân rõ giới hạn quan hệ với Tề Hạo nhưng
không ngờ lại khiến cho Hoa Hồ Điệp quá tức giận. Anh chàng lấy luôn tình cảm
chân thành của bản thân dành cho Tề Hạo làm ví dụ, thuyết giảng cho Kỷ Hiểu
Nguyệt nghe một bài giáo dục tình yêu.
Kỷ Hiểu
Nguyệt không ngừng nỗ lực hết mình ra hiệu nhắc nhở nhưng Hoa Hồ Điệp đang hừng
hực nhiệt huyết nên không thèm chú ý. Anh chàng hăng say chỉ đường dẫn lối, văn
chương lai láng, xuất khẩu thành thơ. Đến khi chàng trai ngồi bên cạnh Hiểu
Nguyệt từ từ đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Hoa Hồ Điệp một cái rồi bỏ đi, Hoa
Hồ Điệp mới bị ánh mắt đó làm cho nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới lấy lại được
tiếng nói:
“Cậu ta
là ai vậy?”
“Măng -
Mọc - Sau - Mưa!” Kỷ Hiểu Nguyệt trả lời rõ ràng, rành mạch.
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, cậu bớt nói tên bà xã mình ra đi!” Hoa Hồ Điệp lại bốc hỏa, còn
nói một câu khiến anh chàng hối hận trong ba trăm sáu mươi ngày sau đó.
“Cậu
nghĩ mình sợ cô ấy thật sao? Cho dù cô ấy có thực sự đứng trước mặt mình, mình
cũng sẽ nói như vậy!”
Ôi đứa
trẻ đáng thương! Muốn xưng anh hùng cũng phải biết chọn thời điểm chứ!
Kỷ Hiểu
Nguyệt không tranh cãi với kẻ xui xẻo này nữa, cô thấy Măng Mọc Sau Mưa quay
lại, lần nữa lạnh lung nhìn Hoa Hồ Điệp rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Cậu ta
chính là Măng Mọc Sau Mưa, người đã hẹn gặp cậu ngày hôm nay, Măng Mọc Sau Mưa,
bà xã cậu đấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt nhấn mạnh từng từ nói cùng Hoa Hồ Điệp.
Hoa Hồ
Điệp quay đầu lại nhìn đúng lúc Măng Mọc Sau Mưa cũng đang nhìn lại, bốn mắt
thoáng gặp nhau trong giây lát, rất nhanh sau đó Măng Mọc Sau Mưa nhanh chóng
rời đi.
Cả thế
giới phút chốc chìm trong im lặng.
Hoa Hồ
Điệp há hốc miệng, ngón tay chỉ theo hướng Măng Mọc Sau Mưa vừa đi, một lúc lâu
sau mới thốt được nên lời:
“Cậu
ta… cậu ta là…”
“Măng -
Mọc - Sau - Mưa!” Kỷ Hiểu Nguyệt lần nữa khẳng định chắc chắn.
Đến lúc
Hoa Hồ Điệp chạy theo ra ngoài thì người đã sớm đi mất dạng rồi…
Biết
mình đã phạm phải tội lỗi quá lớn, Hoa Hồ Điệp vội vàng chạy về nhà, đăng nhập
vào trò chơi.
“Bà
xã, anh nhớ em quá!”
“Bà
xã, sao em vẫn chưa lên mạng vậy?”
“Bà
xã, anh sai rồi!”
”Bà
xã...”
...
Măng
Mọc Sau Mưa vừa đăng nhập, Ta Là Một Con Rồng lao như bay đến dùng lời ngon
tiếng ngọt dỗ dành. Măng Mọc Sau Mưa hoàn toàn im lặng nhưng rất nhanh sau đó
hệ thống xuất hiện thông báo:
“Măng
Mọc Sau Mưa đã hủy bỏ quan hệ hôn nhân với bạn”.
Ta Là
Một Con Rồng bị “ép hôn” nên lúc ly hôn không cần anh chàng đồng ý cũng được hệ
thống chấp nhận. Ngay cả việc đến miếu Nguyệt lão hoàn tất thủ tục cắt đứt quan
hệ cũng hoàn toàn được bỏ qua.
“Bà
xã, đừng mà! Anh không thể mất em được, anh không muốn ly hôn!” Ta Là
Một Con Rồng than khóc như mưa.
Ngay
sau đó, Ta Là Một Con Rồng bị bang chủ Măng Mọc Sau Mưa chính thức đuổi ra khỏi
Bang Không Tưởng.
Ta Là
Một Con Rồng: “Bà xã, anh sai rồi, anh nhất
định sẽ sửa đổi mà!”
Sau lần
quấy nhiễu thứ N của Ta Là Một Con Rồng, Măng Mọc Sau Mưa rốt cuộc cũng trả
lời:
“Đừng
có đi theo tôi, nếu không tôi gặp anh lần nào là giết lần đấy!”
Ta Là
Một Con Rồng: “Bà xã ơi, anh yêu em mà!”
Măng
Mọc Sau Mưa: “Còn nữa, dù tôi không giết anh
thì thành viên Bang Không Tưởng cũng sẽ giết anh. Lo bảo vệ mình đi!”
Nói
xong, Măng Mọc Sau Mưa rời mạng.
Ta Là
Một Con Rồng biết có kêu trời khóc đất cũng vô dụng. Anh chàng đành chạy đến
tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Tài
khoản của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều sáng, nhưng không ai
chịu lên tiếng trả lời. Ta Là Một Con Rồng đột nhiên nhớ ra hôm nay có cuộc thi
bình chọn cặp đôi xuất sắc nhất năm, đôi vợ chồng son này chắc là đi dự thi
rồi.
Nghĩ
đến việc vợ chồng người ta có đôi có cặp, còn lại mình cô đơn lẻ bóng, Hoa Hồ
Điệp tức muốn thổ huyết.
Giữ
vững quan niệm “người buộc chuông là người tháo chuông”, Hoa Hồ Điệp buông bàn
phím, phi thẳng đến nhà Kỷ Hiểu Nguyệt.