Kỷ Hiểu
Nguyệt thấy vậy trợn mắt, nghẹn thở, rụt đầu lại. Thôi rồi, chẳng lẽ mình sắp
bị bắt đến nơi rồi? Có chỗ nào trốn được không? Kỷ Hiểu Nguyệt liền cúi gằm mặt
xuống bàn thức ăn.
Dáng
người cao lớn càng lúc càng tiến đến gần, trong đầu Hiểu Nguyệt hiện lên vô số
tình huống khi hai người họ giáp mặt nhau:
“Tổng
giám đốc, chào anh”?
“Tổng
giám đốc, tôi sai rồi”?
“A!
Tổng giám đốc! Thật khéo quá!”?
Hay là
nên hỏi: “Anh là ai?” nhỉ?
Kỷ Hiểu
Nguyệt còn đang bấn loạn thì bóng người cao lớn kia đã đi đến bên cạnh cô, sau
đó, lướt qua.
Hả? Đi
rồi sao?
Kỷ Hiểu
Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, phát hiện Tề Hạo đi về phía thang máy VIP lên thẳng
phòng cao cấp.
Phù!...
Kỷ Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. May
quá, may mà không bị phát hiện! Số cô đúng thật là may mắn! Nhưng ở cách chỗ cô
không xa, hai cô gái vẫn đang đứng gườm gườm nhìn nhau, Phong Tín Nhi đắc ý
cười nhẹ:
“Ngại
thật, tôi đi trước đây, không Tổng giám đốc Tề lại phải đợi lâu”.
Dứt
lời, chiếc váy ren dài nhanh chóng lướt đi, cũng bước vào thang máy, rồi như
một chú chim nhỏ nép vào vai Tề Hạo, cô gái kia nhìn theo tức giận giậm chân,
sau đó liền rời đi.
Kỷ Hiểu
Nguyệt lén lút ló đầu ra nhìn, cửa thang máy vẫn chưa hoàn toàn khép lại, vừa
kịp để cô nhìn thấy khuôn mặt không biểu lộ chút sắc thái tình cảm nào cùng ánh
mắt nghiêm khắc lạnh lùng của Tề Hạo. Bên cạnh thân hình cao lớn của anh là
Phong Tín Nhi đang nở nụ cười đắc ý.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thầm mắng:
“Đồ Sở
Khanh!”
Có tiền
có là khỉ khô gì! Đẹp trai cũng làm quái gì! Chỉ tổ gieo họa cho nhân gian
thôi! Mắng Tề Hạo xong, lúc quay đầu lại đã thấy Tiểu Bạch uống say túy lúy, Kỷ
Hiểu Nguyệt bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Vẫn
không gọi được cho Đông Ca, tên này đang làm cái gì không biết? Kỷ Hiểu Nguyệt
bất lực, chỉ có thể kéo Hoa Hồ Điệp ra khỏi game, hai người hợp lực cùng đưa
Tiểu Bạch về cái tổ mấy chục mét vuông của cô. Về đến nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt mệt
mỏi rã rời quyết định không bật máy tính nữa mà đi ngủ luôn.
Sáng
sớm hôm sau, việc đầu tiên cô làm khi đến công ty là bật máy tính lên, đăng
nhập vào trò chơi. Nào ngờ, trò chơi vừa mở ra, Kỷ Hiểu Nguyệt vô cùng sửng
sốt.
Giao
diện đăng nhập đã được thay đổi!
Bốn chữ
“Chân Linh Thần Giới” trước kia giờ bên cạnh có thêm hai chữ rồng bay phượng
múa: Lãng Thăng!
Không
chỉ thế, hình nền cũng đã thay đổi, một Tử Y Nữ Hiệp cưỡi tiên hạc giữa trời
xanh mây trắng và một Bạch Y Thư Sinh đứng bên bờ suối nước trong liễu rủ đang
nhìn nhau, có cảm giác như đang liếc mắt đưa tình. Sắc gió, dáng núi mang lại
cho toàn bộ bức tranh một hương vị thần tiên khó diễn tả thành lời. Đúng là hấp
dẫn hơn trước rất nhiều.
Bức
tranh này có vẻ quen, nhưng lúc này Kỷ Hiểu Nguyệt không có thời gian để suy
nghĩ mấy chuyện đó nữa. Dáng vẻ đáng thương của Tiểu Bạch tối qua hiện rõ trong
tâm trí cô, khiến cô thật sự rối loạn. Ngây người nhìn màn hình một lúc, cuối
cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hiểu ý nghĩa của hai từ “Lãng Thăng".
Thì ra
công ty bí ẩn đứng sau bức màn thu mua công ty của Đông Ca chính là công ty
Lãng Thăng mà cô đang làm! Nhưng vì sao cô là nhân viên trong công ty mà một
chút tin tức cũng không biết?
Việc
đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt làm là nhanh chóng gọi điện cho Tiểu Bạch, nhưng di
động đổ chuông liên hồi mà không ai bắt máy.
Đúng
lúc này, “phù thủy già” đi đến. “Đám con dân” ngay lập tức phát hiện, hôm nay
“phù thủy già” đổi mốt, chị ta mặc một bộ quần áo khá đẹp, cách đi đứng cũng
khác hẳn so với trước kia.
Đúng là
kỳ tích!
“Phù
thủy già” hắng giọng:
“Tôi
xin thông báo cho mọi người một tin tức tốt lành, Lãng Thăng chúng ta đã thu
mua thành công Chân Linh Thần Giới. Từ hôm nay trở đi, công ty chúng ta có thêm
một bộ phận...”
Không
đợi “phù thủy già” nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt đã vội đứng lên:
“Thật
ngại quá! Tôi... tôi... tôi mót quá! Xin phép ra ngoài một chút!”
Chẳng
cần “phù thủy già” đồng ý, Kỷ Hiểu Nguyệt cầm túi xách phi như bay ra ngoài.
Nhịn
đến thế rồi cơ à, ôi, đứa nhỏ đáng thương! “Phù thủy già” nhìn theo bóng người
vừa chạy vụt qua, trong đáy mắt ánh lên vẻ xót xa.
***
Kỷ Hiểu
Nguyệt lúc này thật muốn chạy đi tìm Tiểu Bạch. Nào ngờ vừa chạy xuống tầng đã
thấy một dáng người quen thuộc đang nổi giận đùng đùng bước vào thang máy.
Tiểu
Bạch?
Kỷ Hiểu
Nguyệt ngẩn người đứng nhìn Tiểu Bạch ấn thẳng thang máy lên tầng 48.
Văn
phòng Tổng giám đốc!
Không
phải Tiểu Bạch đã biết chân tướng mọi việc nên đến tìm Tề Hạo nói chuyện đấy
chứ?
Không
được, cô không thể để Tiểu Bạch chiến đấu một mình được! Nhưng nếu giờ cô xông
vào, rất có thể sẽ bị gã đàn ông xấu xa đó nhận ra. Làm sao bây giờ? Thôi cứ
liều vậy!