Hôm
nay, Kỷ Hiểu Nguyệt trang điểm rất “thời thượng”!
Mái tóc
đen dài bị cuộn lại thành búi, trông cô không khác gì một thiếu phụ của những
năm 60. Trang phục rộng thùng thình, lỗi mốt từ thời “tám hoánh”, thẳng từ trên
xuống dưới, che kín cơ hể hoàn hảo của cô. Khuôn mặt được tô điểm thêm cặp kính
gọng đen cũ kỹ, nét mặt nghiêm túc, mới nhìn ai cũng tưởng bản sao của “phù
thủy già” xuất hiện. Hoa Hồ Điệp còn tưởng bà cô nào vào nhầm phòng, đến lúc
nhìn kỹ lại, anh chàng sợ đến mức rơi toàn bộ tài liệu đang cầm trên tay xuống
đất. Cô nàng này lại tính làm trò quỷ gì nữa đây? Trái lại, “phù thủy già” cười
rất vui vẻ, tốt lắm, tốt lắm, thế là có người kế tục rồi!
“Tất cả
chú ý, lát nữa Tổng giám đốc sẽ xuống đây kiểm tra, mọi người phải chú ý tác
phong làm việc đấy!...”
“Phù
thủy già” nói không ngừng về điều gì đó nhưng lúc này Kỷ Hiểu Nguyệt không còn
nghe rõ nữa.
Xuống
kiểm tra? Hôm nay? Không tình cờ vậy chứ? Nhưng ở một khía cạnh khác, cô thấy
mình khá may mắn, bởi cô đã có sự tính toán trước, mang “áo giáp” ra trận!
“Phù
thủy già” vừa đi khỏi, sau một thoáng im lặng là những tiếng kêu “sợ hãi”:
“A a a
a…”
Tổng
giám đốc lại muốn xuống đây gặp các cô?
Toilet
đâu? Hộp phấn đâu? Son bóng đâu? Má hồng đâu?
Cả văn
phòng trở nên hỗn loạn, toilet chật kín người. Ngay đến anh chàng Hoa Hồ Điệp
cũng lấy gương ra nhìn trước ngắm sau, chỉ sợ bỏ sót chỗ nào chưa ổn.
“Hiểu
Nguyệt, cậu mau nhìn xem mình ổn chưa?” Hoa Hồ Điệp chạy đến trước mặt Kỷ Hiểu
Nguyệt nói liên miên:
“Ôi
trời ơi, sớm biết Tổng giám đốc sẽ xuống đây kiểm tra mình đã chuẩn bị trước từ
nhà rồi, Thế này vội vàng quá! Có lẽ sau nay lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt mới
được, hơn nữa lại làm cùng một tòa nhà, rất có thể ngày nào cũng gặp mặt…”
Kỷ Hiểu
Nguyệt không thèm để ý đến Hoa Hồ Điệp, cô đang bận xếp tài liệu lên bàn làm
việc, đống tài liệu ngày thường chẳng bao giờ dùng đến, bị xếp xó trong góc
tường đang được cô lôi lên.
Hoa Hồ
Điệp cuối cùng cũng nhận ra hành động khác thường của Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Này,
cậu làm sao vậy?”
“Dọn
dẹp tài liệu, cậu không nhìn thấy sao?” Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong nhấp một ngụm
nước, giọng nói không được thoải mái lắm. Tại sao nhất định cứ phải là ngày hôm
nay? Sao cô cứ có cảm giác rợn tóc gáy thế này?
Dọn dẹp
tài liệu sao? Hoa Hồ Điệp nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt một lúc lâu, rồi giật
mình hiểu ra:
“À,
mình biết rồi, thì ra cậu cũng thích Tổng giám đốc”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt lập tức sặc nước.
Cũng
may Hoa Hồ Điệp là đàn ông, còn mục tiêu của Tề Hạo lại là những cô nàng xinh
đẹp, không phải lo anh chàng sẽ bị gã đàn ông lăng nhăng xấu xa kia lừa (mà dù
anh chàng muốn bị lừa cũng không có cơ hội), nếu không cô nhất định tát anh
chàng một cái cho tỉnh “giấc 19. Mộng uyên ương hồ điệp”. Loại đàn ông ấy có gì
hay ho chứ, có cho cô cũng không thèm!
“Nhất
định là vậy rồi! Nhưng vì cậu không có thời gian chuẩn bị nên trong khi người
ta dùng sắc đẹp thì cậu lại dùng công việc! Cậu muốn Tổng giám đốc nhìn thấy
cậu chăm chỉ với công việc như thế nào, sau đó chiếm lấy cảm tình của anh ta,
mình nói đúng không?”
Hoa Hồ
Điệp vừa tự cho mình là thông minh vừa thầm than thở trong lòng: “Đồ gian xảo,
đồ xảo quyệt!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt chán nản ném cho Hoa Hồ Điệp hai chữ:
“Tránh
ra!”
Thật là
bực mình mà! Thời gian đang cấp bách, muốn đập cho anh chàng tỉnh lại cũng phải
đợi cô xếp xong tài liệu đã!
Hoa Hồ
Điệp lại lên cơn háo sắc, anh chàng cắn môi suy nghĩ về động thái của Hiểu
Nguyệt. Phải! Đây đúng là một cách hay! Hoa Hồ Điệp vội trở về chỗ mình, bắt
đầu nghiêm túc suy nghĩ xem lúc Tổng giám đốc xuống đây, anh chàng phải làm gì,
làm như thế nào cho thật hấp dẫn.