“Mình
không đi! Đánh chết mình cũng không đi!” Hoa Hồ Điệp hét lên, trong khi bị Kỷ
Hiểu Nguyệt đuổi chạy khắp văn phòng. Anh chàng không muốn đến đó làm kỳ đà.
“Vậy
mình đánh chết cậu là được chứ gì!” Kỷ Hiểu Nguyệt không hề khách khí vung tay
lên giáng một cái tát xuống mặt anh chàng.
Đánh
thật đấy à! Hoa Hồ Điệp kêu lên:
“Đồ con
gái không có lương tâm, mình không đi! Mình mà đi thì mình là heo!”
“Ai cần
biết cậu là heo hay là chó! Dù sao cậu cũng phải đi, cậu không đi làm sao mình
đi ăn với An Húc Dương được! Cậu bắt buộc phải đi!”
Hoa Hồ
Điệp không bỏ chạy nữa, anh chàng quay lại, khuôn mặt sợ hãi nhìn Kỷ Hiểu
Nguyệt:
“Cậu
nói gì? Cậu vừa mới nói gì hả? Cậu đi ăn với An Húc Dương, vậy Tổng giám đốc Tề
thì sao? Nói vậy giữa Tổng giám đốc Tề và An Húc Dương, cậu chọn An Húc Dương
à?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt đánh anh chàng thêm một cái, may là bây giờ trong văn phòng không có ai,
nếu không cô cũng không biết sẽ nảy sinh thêm lời đồn đáng sợ nào nữa.
“Nói
bậy bạ gì đó! Tề Hạo và mình vốn là người của hai thế giới khác nhau, biết
chưa?!”
“Tóm
lại là cậu thích An Húc Dương, đúng không?” Hoa Hồ Điệp bị đánh đến mức sưng vù
mặt nhưng vẫn gặng hỏi.
“Phải,
phải, phải, vậy giờ cậu có đi không?” Kỷ Hiểu Nguyệt lười giải thích, dù sao có
giải thích cái đầu không thông minh kia cũng chẳng hiểu nổi.
“Đi!”
Hoa Hồ Điệp hoàn toàn quên mất những lời vừa thề, hai mắt tràn ngập niềm mong
chờ.
Ôi, tốt
quá rồi! Tổng giám đốc Tề bị Kỷ Hiểu Nguyệt “đá” rồi! Anh chàng phải đến an ủi
tâm hồn đang bị tổn thương của Tổng giám đốc Tề thôi! Ôi… ôi… ôi, đây đúng là
cơ hội trời cho!
Vì thế,
có người vui vẻ đi làm heo.
Trước
khi đi, Hoa Hồ Điệp không quên hỏi:
“Mình
có thể nói với mẹ cậu là bọn mình chia tay rồi không?”
Bạn
trai “chính hiệu” đã “nhậm chức” rồi, “hàng giả” như anh chàng đương nhiên phải
được “xuất ngũ”!
Kỷ Hiểu
Nguyệt hậm hực nói:
“Đừng
có mơ! Nếu cậu dám đem chuyện An Húc Dương nói cho mẹ mình, hoặc nói chuyện của
mẹ mình cho An Húc Dương, đừng có mơ mình thay cậu đi gặp Măng Mọc Sau Mưa!”
Nếu để
mẹ biết A Tước lúc trước chính là An Húc Dương bây giờ, hơn nữa anh lại còn
đang hẹn hò với Kỷ Hiểu Nguyệt, chắc chắn bà sẽ nhốt hai người họ vào động
phòng ngay lập tức! Hiểu Nguyệt kiên quyết không để cho mẹ biết.
Dưới sự
đe dọa, uy hiếp của Kỷ Hiểu Nguyệt, Hoa Hồ Điệp buồn bã bỏ đi. Sao lần nào anh
chàng cũng bị cô nàng này hành hạ thế!
***
Trong
quán lẩu, vừa nếm được chút đồ ăn, Nhiếp Phong lấy lý do “mấy món ăn này khiến
tôi không nuốt nổi” rồi vội vàng bỏ đi, để không gian lại cho Tề Hạo và Kỷ Hiểu
Nguyệt.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cười tươi: “Nếu Tổng giám đốc Tề cũng nuốt không nổi thì…”
Còn
chưa nói xong, cô đã thấy Tề Hạo thản nhiên bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu, cô đành
im lặng.
“Chuyện
này… việc tôi mời anh ăn… anh có thể giữ bí mật được không?”
Tề Hạo
nhíu mày lại.
“Tôi sợ
người khác hiểu lẩm, một nhân viên bình thường đi ăn với Tổng giám đốc là
chuyện rất dễ khiến người khác hiểu sai, tôi sợ… sẽ gây ra những phiền phức cho
Tổng giám đốc Tề, vì thế tôi nghĩ… đừng để ai biết vẫn tốt hơn. Không biết Tổng
giám đốc Tề có thể… giữ bí mật được không?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt cẩn trọng nhìn Tề Hạo, đôi mắt khẽ chớp. Tề Hạo rất thoải mái, mỉm cười:
“Không
thành vấn đề”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Đúng
lúc này, tiếng Hoa Hồ Điệp ngọt ngào vang lên:
“Hiểu
Nguyệt, thì ra cậu ở đây! Khéo thật đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt cũng nhập vai vô cùng xuất sắc, cô nàng cũng lập tức tỏ vẻ vô cùng ngạc
nhiên đứng lên:
“Ồ, Hoa
Hồ Điệp, sao cậu lại ở đây?”
Trời
ơi, làm ơn đi, trước mặt Tổng giám đốc Tề đừng có gọi người ta là Hoa Hồ Điệp
được không! Người ta tên là Hồ Điệp! Linh hồn bé nhỏ của Hoa Hồ Điệp hò hét
nhảy loạn xạ, tiếc là không ai nghe thấy.
“Ôi
trời ơi, Tổng giám đốc Tề, anh cũng ở đây à! Đúng là khéo thật đấy!” Hoa Hồ
Điệp vươn tay ra, Tề Hạo chỉ lạnh lùng nhìn anh chàng một cái rồi lờ đi, tiếp
tục gắp rau bỏ vào bát.
Hoa Hồ
Điệp vẫn bất khuất, kiên cường, không ngừng cố gắng.
“Không
sao… không sao… vừa rồi tôi cũng quên chưa kịp rửa tay”. Tất cả đều là lỗi của
tôi, không phải là lỗi của Tổng giám đốc Tề. Nếu Tổng giám đốc Tề sai thì vẫn
là lỗi của tôi. Trên mặt Hoa Hồ Điệp hiện lên hai chữ: Si tình.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tối tăm mặt mày, tên này còn có thể ngu ngốc hơn nữa không! Cô bắt đầu
cảm thấy gọi Hoa Hồ Điệp đến là một sai lầm.
“Sao
cậu lại ở đây?” Kỷ Hiểu Nguyệt nhắc lại lời thoại.
“Phải
rồi… phải rồi… mình cũng đến đây ăn, mình ngồi đây có phiền không?” Cuối cùng
Hoa Hồ Điệp cũng đi vào việc chính.
“Không
phiền! Cậu ngồi đi”. Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng giành lời nói trước.
Tề Hạo
lạnh lùng nhìn cặp đôi này diễn hài, tiếp tục ăn lẩu.
Sao lại
có người cả ăn lẩu cũng “tao nhã thoát tục” vậy! Hoa Hồ Điệp và Kỷ Hiểu Nguyệt
đồng thời cùng nghĩ.
Nhân
lúc đồ ăn còn chưa mang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt lấy cớ đi vệ sinh rồi làm “hoàng
hạc một đi không trở lại”. Trước khi đi, Kỷ Hiểu Nguyệt không quên gửi một tin
nhắn cho Tề Hạo:
“Dám
cược, dám nhận thua, đã mời cơm, chúng ta sòng phẳng. Tôi có cuộc hẹn không thể
bỏ, tạm biệt”.
Đi đi,
đi đi, Hoa Hồ Điệp trong lòng không ngừng hò hét: Tổng giám đốc Tề, mau bước
vào vòng tay tôi để tôi an ủi anh nào! Tôi chính là bến đỗ của anh, mau lại đây
đi!
Muốn
phá đám cuộc hẹn mà không thành công, Tề Hạo yên lặng nhìn di động rồi lại tiếp
tục ăn lẩu.
“Lần
trước cậu nói cậu và Kỷ Hiểu Nguyệt là bạn chơi thân với nhau từ nhỏ đến giờ
phải không?” Tề Hạo tỏ ra rất bình tĩnh quay sang hỏi Hoa Hồ Điệp.
“Đúng
vậy, đúng vậy, nếu xét về thời gian lớn lên bên nhau, chúng tôi cũng được gọi
là thanh mai trúc mã đấy!” Sau lúc phấn khích, Hoa Hồ Điệp lập tức ý thức được
mình đã nói sai, vì thế nhanh chóng nhấn mạnh:
“Có
điều chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường thôi. Tôi không hề thích cô
ấy”.
“Nói
vậy chuyện của cô ấy hẳn cậu biết rất rõ”.
“Việc
đó thì đương nhiên”. Tôi vốn rất tài giỏi!
“Vậy
bây giờ cô ấy đi đâu?”
“Đi hẹn
hò với An Húc Dương”.
Hiểu
Nguyệt ơi, mình thề là mình không cố ý, chỉ là lỡ miệng thôi… Hoa Hồ Điệp lập tức
che miệng lại, không ngừng ăn năn…
***
Nụ cười
của An Húc Dương hôm nay cực kỳ rực rỡ, phục vụ ở đây cũng rất tận tình chu đáo
nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy không thích ứng được.
Đồ ăn
Pháp, tại sao phải là đồ ăn Pháp? Dĩ nhiên cô biết An Húc Dương có ý tốt, nhưng
nhìn mấy món vừa đắt vừa ăn không được no này, Kỷ Hiểu Nguyệt không thấy ngon
miệng. Không ngon bằng ăn lẩu!
Thật ra
thì… ném người ta vào trong quán lẩu như vậy, liệu có phải cô rất quá đáng
không? Kỷ Hiểu Nguyệt bắt đầu thấy hối hận. Không gian ở đây cũng quá lịch sự,
lớn tiếng cũng bị coi như đang phạm tội. Vì thế Kỷ Hiểu Nguyệt kiên quyết không
nói chuyện, chỉ yên lặng tự kiểm điểm.
“Dạo
này… công việc của em có thuận lợi không?” An Húc Dương dịu dàng hỏi.
“Rất
tốt”.
“Đồng
nghiệp không làm khó dễ em nữa chứ?”
“Không,
chỉ cần tên trời đánh kia không xuất hiện thì không có chuyện gì hết”.
“Tên
trời đánh?”
“Là Tề
Hạo! Em thật sự không hiểu vì sao mấy cô nàng kia thấy anh ta là y như ruồi bọ
nhìn thấy trứng thối vậy!”
So sánh
vậy có chút… An Húc Dương mỉm cười.
“Nhưng
thật ra anh ta rất có đầu óc kinh doanh. Anh biết không, anh ta đã mua đứt một
hòn đảo, chuẩn bị xây dựng thành Chân Linh Thần Giới của hiện thực…”.
Nói đến
game, Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú thao thao bất tuyệt.
“… Thật
ra em cũng đã xem qua bản thiết kế rồi, đúng là giống trong game như đúc, đến
lúc đó chắc chắn sẽ thu hút không ít người chơi! Không biết nếu Đại Thần biết,
anh ấy sẽ nghĩ thế nào…”
“Đúng
rồi, anh biết không, sáng nay em đã cùng Đại Thần làm chung một nhiệm vụ, thú
vị lắm…”
An Húc
Dương không nhịn được ngắt lời Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Hiểu
Nguyệt…”
Em có
thể… đừng nói đến Tề Hạo, cũng đừng nói đến Phong Diệp Vô Nhai được không? Hãy
chỉ nói về chúng ta thôi…
Kỷ Hiểu
Nguyệt ngẩng đầu nhìn thái độ muốn nói rồi lại thôi của An Húc Dương, đôi mắt
chớp khẽ tò mò. Đúng lúc nay, một tiếng hét kinh hoàng vang lên:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt! An Húc Dương!”
Hai
người không hẹn mà cùng bất ngờ quay lại nhìn. Thì ra là Đào Song Song đi cùng
hai cô em gái.
Vì sợ
bắt gặp người quen nên họ đã chọn một chỗ khá xa, không ngờ vẫn bị người ta
nhìn thấy, còn là người to mồm, buôn chuyện có tiếng cả tòa nhà nữa chứ! Đúng
là “ghét của nào trời trao của ấy”!
Đào
Song Song mặt mày rạng rỡ, ánh mắt không rời An Húc Dương:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt này, hai người… thân thiết thật đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “…”
Song
Song này, cậu có chắc cậu đang nói chuyện với mình không?
“Chào
anh, An Húc Dương, không biết anh có thể chụp chung với tôi một kiểu không?”
Đào
Song Song chuyển ánh mắt về phía Kỷ Hiểu Nguyệt, Kỷ Hiểu Nguyệt không biết nên
nói gì, Song Song này, cậu có nhận ra đối tượng nói chuyện của mình là ai không
vậy?
An Húc
Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô khẽ nhún vai, ý muốn nói,
chẳng phải người ta muốn chụp ảnh với em, nhìn em làm cái gì. Nào ngờ An Húc
Dương lại hiểu sai ý, anh cười tươi đáp:
“Các em
là bạn của Kỷ Hiểu Nguyệt tất nhiên cũng là bạn của anh, dĩ nhiên không thành
vấn đề rồi”.
“Oa…”
Không gian yên tĩnh của nhà hàng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng thét chói tai
của Đào Song Song và hai cô em gái.
“Suỵt…
Không phải ở đây”. An Húc Dương tỏ ra rất phong độ, chỉ tay về phía bãi cỏ đằng
sau cánh cửa nhà hàng. Sau đó Kỷ Hiểu Nguyệt chuyển sang ngồi vị trí gần cửa
sổ, nhìn An Húc Dương bị người ta tranh giành như một con rối.
“Vạn
người mê” đúng là vạn người mê, bất kể anh mặc gì, đứng thế nào cũng đều rất
cuốn hút. Mấy cô gái bên cạnh anh, ai cũng xinh đẹp quyến rũ, nam thanh nữ tú,
đúng là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt! Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú xem kịch vui,
thỉnh thoảng lại nhấm nháp một ít đồ ăn. Đồ ở đây cũng không khó nuốt cho lắm.
Kỷ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, may mà đây là nhà hàng chứ không phải công ty, nếu
không An Húc Dương có bị chia năm sẻ bảy cũng không đủ.
Dù bên
cạnh ngập tràn mùi nước hoa phụ nữ nhưng ánh mắt An Húc Dương vẫn không rời Kỷ
Hiểu Nguyệt, qua cửa kính lúc thấy vẻ tươi cười của Kỷ Hiểu Nguyệt, trong lòng
An Húc Dương thoáng cô đơn. Anh hồi tưởng lại cảnh diễn hôn ở phim trường lần
trước… Kỷ Hiểu Nguyệt cũng cười vui như vậy…
Trong
lúc buồn chán, Kỷ Hiểu Nguyệt tiện tay lật mấy cuốn tạp chí dành cho khách
hàng, thì thấy có một cuốn tạp chí dùng hình Tề Hạo làm trang bìa. Dưới ngọn
đèn mờ ảo, trông anh càng thêm lạnh lùng. Nhớ đến những hành vi quái gở của tên
biến thái ấy, Hiểu Nguyệt căm ghét dùng dĩa chọc chọc vào khuôn mặt hoàn hảo
đó. Nhưng ngẫm lại, đôi lúc Tề Hạo cũng không xấu xa đến vậy. Nghĩ đến việc
mình vừa bỏ rơi anh ta ở quán lẩu… Kỷ Hiểu Nguyệt tiện tay phủ khăn ăn lên mặt
Tề Hạo.
Mắt
không thấy, tâm không phiền.
Lại nhớ
đến chiếc điện thoại mà công ty thưởng cho sáng nay, Hiểu Nguyệt liền rút ra
nghịch. Điện thoại thông minh đúng là khác hẳn, rất khó làm quen! Kỷ Hiểu
Nguyệt ngồi mày mò cả nửa ngày mới tìm ra cách vào game. Đúng lúc ấy, An Húc
Dương đã trở lại.
“Để em
đợi lâu rồi”. Tiếng An Húc Dương vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng bỏ di động
xuống.
“Không
sao! Nhìn mọi người chụp ảnh cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống!” Kỷ Hiểu
Nguyệt cầm chiếc khăn ăn trên mặt Tề Hạo lau tay, chuẩn bị “nhập tiệc”.
An Húc
Dương: “…”
An Húc
Dương rất muốn hỏi: Nhìn những cô gái khác đến gần anh, em không để ý chút nào
thật sao? Nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu
vang.
Sau khi
hoàn thành công việc quan trọng nhất, Đào Song Song đã mãn nguyện, nhưng vẫn
không quên tiếp tục hóng chuyện.
“Hiểu
Nguyệt, mình thật sự cảm ơn cậu, không ngờ cậu và An Húc Dương lại là bạn. Sau
này nếu cậu có vé xem An Húc Dương biểu diễn trăm ngàn lần đừng quên bọn mình
nhé!” Đào Song Song cười tít cả mắt, vẻ mặt tỏ rõ thái độ “Tôi biết hết rồi
nhé”, lại rất vô tình liếc qua cuốn tạp chí bên cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt.
Người
đàn ông bí ẩn cuối cùng đã được công bố! Không ngờ lại là An Húc Dương! Tình
địch của Tổng giám đốc thì ra là An Húc Dương!
Tin tức
này thật là “hot”!
Vì quá
kích động, hai gò má Đào Song Song đỏ ửng lên.
“Dĩ
nhiên rồi”. An Húc Dương thay Kỷ Hiểu Nguyệt đáp lời.
“Vậy
cảm ơn nhé! Bọn em đi trước đây”. Đào Song Song vẫy tay, lúc đi ra tới cửa,
nhân lúc không có ai để ý, cô nàng lặng lẽ quay lại lấy máy ảnh chụp lại khoảnh
khắc An Húc Dương và Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngồi bên nhau.
An Húc
Dương vẻ mặt si tình nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đang ngồi phía đối diện, đúng lúc Kỷ
Hiểu Nguyệt đang vô thức cúi đầu xem tạp chí, vẻ mặt đầy bí ẩn. Theo nguồn đáng
tin cậy, bìa cuốn tạp chí đó là Tề Hạo…
Cùng
với tốc độ bỏ đi của Đào Song Song, một tin đồn mới nhanh chóng được phát tán…
Lúc kết
thúc bữa ăn, nhìn thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, An Húc Dương liền rủ
Kỷ Hiểu Nguyệt đi tản bộ. Kỷ Hiểu Nguyệt liếc nhìn ánh nắng như thiêu đốt bên
ngoài, tản bộ ấy hả… thôi được rồi, nể tình An Húc Dương thật sự có thành ý,
phơi nắng thì phơi nắng vậy!
Nào ngờ
mới đi được hai bước, Kỷ Hiểu Nguyệt chợt thấy chiếc Lincoln sang trọng đang
đậu ở ngã tư đối diện, chiếc xe thật sự rất bắt mắt, muốn lờ đi cũng không
được.
Tề Hạo!
Không phải anh ta đang ăn lẩu với Hoa Hồ Điệp sao? Sao có thể ở đây được?
Nước
sơn đen bóng của chiếc xe dưới ánh mặt trời giữa trưa hắt lên một thứ ánh sáng
lạnh lẽo, giống như đôi mắt lạnh lùng của ai đó khiến người ta phải sợ hãi.
Cửa xe
từ từ hạ xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt không kịp suy nghĩ, vội vàng kéo tay An Húc
Dương chạy trốn. Đằng sau, ánh mắt Tề Hạo bỗng trở nên lạnh buốt.
Dọc
đường, An Húc Dương chỉ tập trung lái xe, vẻ mặt luôn tươi cười rạng rỡ trước
đó bỗng trở nên ngột ngạt, u ám.
Nhìn
anh ở bên những cô gái khác, Hiểu Nguyệt… lại tỏ ra rất vui vẻ, như xem một bộ
phim mà anh là nhân vật chính, còn cô chỉ là khán giả… Ngược lại, lúc thấy Tề
Hạo, Kỷ Hiểu Nguyệt lại kéo tay anh bỏ chạy, như một cô vợ sợ hãi vì bị bắt gặp
khi đang đi bồ bịch.
Cảm
giác này khiến An Húc Dương khó chịu, anh dùng sức đánh tay lái. Cô ấy đang sợ
hãi, lo lắng, trốn tránh điều gì?
Kỷ Hiểu
Nguyệt lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài, trong lòng cô cũng đang rất buồn bực!
Không
hiểu sao, thấy Tề Hạo cô lại chột dạ mà bỏ chạy thục mạng. Cô với An Húc Dương,
không, Bạch Sùng Tước vốn là bạn học, lại đang công khai hẹn hò yêu đương. Vậy
thì vì nghĩa lý gì mà mới nhìn thấy “thú cưỡi”, chưa nhìn thấy anh ta mà cô đã
hoảng loạn, điên cuồng chạy trốn? Thậm chí không hiểu sao lại còn cảm thấy rõ
ràng sự tức giận của anh ta nữa?!
Loạn
rồi, loạn thật rồi!
Sau
cùng, An Húc Dương cũng quyết định phá tan sự im lặng:
“Hiểu
Nguyệt…”
“Vâng?”
Kỷ Hiểu Nguyệt choàng tỉnh đáp.
Tất cả
những nghi vấn đang lấp đầy tâm trí An Húc Dương cứ nghẹn lại nơi cổ họng, cuối
cùng chỉ có thể bật ra một câu:
“Chúng
ta đi du lịch đi”.
“Cái
gì?”
Câu nói
của anh phút chốc khiến Kỷ Hiểu Nguyệt hoảng sợ. An Húc Dương đột ngột phanh xe
lại, cầm tay Hiểu Nguyệt nôn nóng nói:
“Bọn
mình đi du lịch đi. Maldives, biển Aegean, Hawaii, đâu cũng được. Bất cứ nơi
nào em thích, được không?
Sắc mặt
Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng thay đổi:
“Mấy
nơi đó em chưa từng đến, hơn nữa em cũng không thấy thích”.
“Hiểu
Nguyệt, anh chỉ muốn cùng em đến một nơi không có Tề Hạo, cũng không có Phong
Diệp Vô Nhai, không có bất kỳ ai cả, một nơi chỉ có anh và em, để bọn mình tận
hưởng thế giới chỉ có hai người, được không em?” Ánh mắt An Húc Dương nồng
cháy, trong ánh mắt chân thành ấy hiện lên những lo lắng bất an, những áp lực
không diễn đạt thành lời.
Kỷ Hiểu
Nguyệt bỗng cảm thấy có đôi phần áy náy.
Hôm nay
là ngày hẹn hò đầu tiên của cô và An Húc Dương sau khi chính thức quen nhau,
kết quả lại biến thành một mớ hỗn độn, sau cùng còn bị cái kẻ trốn trong xe dọa
cho sợ chết vía. Thật là mất mặt quá!
“Em xin
lỗi…”
“Anh
không muốn nghe câu xin lỗi, anh muốn em đồng ý đi với anh, được không em? Sắp
đến kì nghỉ rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đi du lịch, được chứ?” Ánh mắt An Húc
Dương hiện rõ sự nôn nóng.
“Việc
này… hãy để em có chút thời gian suy nghĩ!” Kỷ Hiểu Nguyệt mất tự nhiên quay đầu
nhìn ra phía ngoài cửa kính ô tô đáp.
“Vậy…
anh sẽ đợi em”.
…