Đây là
một nhiệm vụ mới, trước đây Tế Nguyệt Thanh Thanh chưa từng nghe qua. Lên mạng
tìm kiếm một lúc cũng không có tư liệu nào liên quan đến nhiệm vụ này, cô nghĩ
đành dựa vào chính bản thân mình thôi.
Cửa thứ
nhất có vẻ đơn giản, giúp một cô gái hai tay che mặt tìm tấm khăn lụa đỏ, tổ
đội bốn người các cô tìm thấy rất nhanh.
Cửa thứ
hai, đưa khăn lụa cho cô gái, Măng Mọc Sau Mưa xung phong nhận việc này. Cô gái
kia cúi đầu khóc nức nở, yếu ớt nói một câu:
“Cảm
ơi, cảm ơn, ngươi thử nhìn ta xem, nhìn ta xem……”
Giọng
nói khàn khàn ai oán của cô gái vang vọng khắp không gian động, chiếc áo choàng
xám khẽ bay bay, trong hang động âm u cảnh tượng thật đáng sợ, cảm giác như gặp
phải ma quỷ. Đúng lúc ấy, ánh sáng tối dần lại, trong động là một vùng tối đen.
Thứ còn lại duy nhất hắt ra ánh sáng nhợt nhạt là vòng sáng trên đầu cô gái.
Đồng thời có thể thấy rõ cô gái này không có mặt!
Mọi
người sợ hãi đến mức đờ đẫn cả người. Ngay cả Tế Nguyệt Thanh Thanh mất một lúc
lâu vẫn chưa hoàn hồn. Ôi cái trò chơi biến thái này!
Mãi đến
khi Măng Mọc Sau Mưa có phản ứng, định vùng bỏ chạy thì tay của tiểu cô nương
kia đã bóp chặt cổ Măng Mọc Sau Mưa rồi.
Hệ
thống thông báo: “Măng Mọc Sau Mưa đã anh dũng hy
sinh”.
Thi thể
Măng Mọc Sau Mưa còn bị cô gái kia nuốt vào bụng, nếu không có thi thể sẽ không
thể sống lại. Vì vậy nhiệm vụ này họ bắt buộc phải hoàn thành, như vậy mới có
thể cứu được Măng Mọc Sau Mưa.
Măng
Mọc Sau Mưa lúc này đang suy sụp trước màn hình máy tính. Vì sao người bị
thương luôn là mình chứ?
Ba
người chạy thoát trong lòng vẫn còn sợ hãi, thầm chửi rủa không biết tên biến
thái nào viết cái trò chơi quái quỷ này vậy? Thật kinh khủng!
Bàn bạc
một lúc, ba người quyết định để Tế Nguyệt Thanh Thanh cấp độ cao nhất hoàn
thành nhiệm vụ lần này.
Gặp quỷ
rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ quỷ! Nhưng trước mặt
hai đàn em mà lại tỏ ra sợ hãi thì thật mất mặt!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đành miễn cưỡng đi vào trong động. Cô rút kinh nghiệm bài
học xương máu của Măng Mọc Sau Mưa, trước khi đưa khăn lụa đỏ cho cô gái kia đã
chuẩn bị tốt mọi thứ. Đưa khăn xong, không chờ cô gái kia mở miệng đã nhanh
chóng quay mình rời đi. Nhưng cùng lúc cô chuẩn bị đưa khăn, Tiểu Đậu Tử và
Bánh Trôi Tròn Tròn đã bỏ trốn mất dạng. Hai kẻ này thật chẳng có nghĩa khí!
Cửa thứ
ba, trước tiên bạn phải tìm thần tiên Đạo trưởng đang trốn trong núi, lấy linh
phù ông ta đưa cho dán lên mặt cô gái, như vậy có thể trấn áp được yêu quái, và
vấn đề giết yêu quái sẽ trở nên đơn giản hơn. Nhưng tìm linh phù không khó, cái
khó là ai sẽ là người nhận nhiệm vụ đi dán linh phù.
Trong
đội không có Ta Là Một Con Rồng, nhiệm vụ này đương nhiên thuộc về Tế Nguyệt
Thanh Thanh. Kỷ Hiểu Nguyệt bật hết đèn trong phòng lên, hít một hơi thật sâu,
lại lần nữa đi đến cửa động.
Tiểu
Đậu Tử: “Tế Nguyệt, cố lên nhé!”
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Mình hâm mộ cậu! Tế Nguyệt, cố
lên! Bọn mình nhất định sẽ theo cậu!”
Măng
Mọc Sau Mưa tiếp tục nghiến răng
nghiến lợi trước màn hình máy tính.
Được
rồi, chết thì chết! Tử Y Nữ Hiệp nắm chặt linh phù, lao đến cửa động. Tiểu Đậu
Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn nhìn nhau, đi cách sau cô một đoạn rất xa. Nào ngờ,
Tử Y Nữ Hiệp vừa bước chân vào trong động, đằng sau một tiểu yêu quái đột ngột
từ trên trời lao xuống, một đao giết chết Bánh Trôi Tròn Tròn đang nói chuyện
riêng với Tiểu Đậu Tử. Tiểu Đậu Tử hồn bay phách lạc, chạy trốn như bay.
Tiểu
yêu quái lại vung đao lên, một tảng đá lớn rơi xuống lập tức che kín cửa động.
Tử Y Nữ
Hiệp đang vào trong động bỗng nghe thấy bên ngoài một tiếng ầm vang lên, trong
động đột ngột tối đen như mực, chỉ có vòng tròn mờ nhạt trên đầu cô gái là hắt
ra thứ ánh sáng ma mị, lúc sáng lúc tối.