“Gì
vậy?”
Nhiếp
Phong tò mò nhìn theo ánh mắt Tề Hạo, Tử Y Nữ Hiệp oai hùng, hiên ngang đứng
trên đỉnh đồi, tay áo phấp phới, mái tóc đen khẽ bay, một vẻ đẹp thanh tao
thoát tục. Cô gái có thể đá Tổng giám đốc Tề trước mặt bao nhiêu người, Nhiếp
Phong tất nhiên không thể quên!
“Oa!
22. Thần tiên tỷ tỷ kìa!” Nhiếp Phong không khỏi kêu lên chế giễu.
Tề Hạo
tiện tay cầm đống tài liệu trên bàn ném về phía Nhiếp Phong, động tác nhanh
nhẹn, mục tiêu rõ ràng, chuẩn xác:
“Đi ra
ngoài!”
Nhiếp
Phong xoay người khá đẹp mắt tránh đòn tấn công của Tề Hạo, thuận thế ngồi luôn
lên ghế sô pha mềm mại bên cạnh, cười rất lưu manh. Bộ sô pha bằng da siêu mềm
mại của Italia này là phiên bản kỷ niệm mà cả nước chỉ có mười chiếc, ngồi lên
đúng là cực kỳ thoải mái.
Tề Hạo
chết tiệt, cậu đúng là biết cách hưởng thụ. Ỷ cái mã đẹp trai, dáng người cao
ráo, tinh thần mạnh mẽ, tiền nhiều, nên yêu cầu về ăn, mặc, dùng, ngay cả về
phụ nữ, cũng cao hơn mình. Như tập tài liệu về cô gái mình đang cầm trên tay
này cũng vậy. Nhiếp Phong thuận tay quơ quơ tập tài liệu đến trước mặt Tề Hạo:
“Bảo
mình ra ngoài cũng được thôi, nhưng cô gái này thì cậu có cần không đây? Nếu
cậu không cần thì cho mình là được rồi”.
Tề Hạo
dõi theo Tế Nguyệt Thanh Thanh trên màn hình với vẻ đặc biệt đắc ý, Tử Y Nữ
Hiệp đang dẫn theo một vài tân thủ chém Đông dẹp Tây, yêu quái lớn nhỏ chết như
ngả rạ dưới Ngọc Tiêu của cô.
“Cô gái
nào?” Tề Hạo thờ ơ di chuột, đi theo Tử Y Nữ Hiệp đến cửa đánh Boss, anh chưa
bao giờ ngại ăn chực.
Nhiếp
Phong mở tập tài liệu, hai ngón tay kẹp bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái dáng
người mềm mại uyển chuyển đang múa trên một sân khấu tròn, váy trắng phấp phới
bay.
“Phong
Tín Nhi, ngôi sao điện ảnh có lượng người truy cập trang cá nhân nhiều nhất
hiện nay, luôn đứng đầu các bảng xếp hạng và đang rất được hâm mộ. Cậu đã mời
cô ấy cùng An Húc Dương làm đại diện hình ảnh trong game của chúng ta. Hơn nữa
còn hẹn cô ấy dùng cơm lúc bảy giờ tối nay ở quán bar Thanh Thủy”.
Nhiếp
Phong thở dài, có ai như Tề Hạo lúc này không, hẹn với một mĩ nhân xinh đẹp
tuyệt trần như vậy mà không lo chuẩn bị, cứ ngồi đây nhàn nhã chơi game?
“Biết
rồi”. Tề Hạo thản nhiên trả lời, rất “tình cờ” vừa hay đứng sau Tử Y Nữ Hiệp
lúc này cột máu đã sắp cạn, chém một đao, sau đó nhanh chóng rời mạng. Nghĩ đến
dáng vẻ nổi điên của Tử Y Nữ Hiệp, Tề Hạo hơi nhếch khóe môi.
Thấy Tề
Hạo cười, Nhiếp Phong khổ sở thở dài, anh hết cách rồi, thật sự hết cách rồi.
Nụ cười của Tề Hạo cũng đủ bóp chết anh, anh còn có thể ý kiến cái gì đây!
Đặt
chỗ, đặt hoa tươi, đặt bánh ngọt, đặt bao cao su… Vì sao ông trời lại bất công
như vậy! Vừa đi ra ngoài Nhiếp Phong vừa đau khổ nghĩ.
Thật
ra, ông trời rất công bằng...
Kỷ Hiểu
Nguyệt gọi điện thoại cho cô bạn thân Tiểu Bạch, nghiêm khắc phê bình:
“Sao
vẫn chưa nạp tiền thế, điểm của mình sắp hết rồi đấy”.
Tiểu
Bạch ở đầu dây bên kia hét to:
“Hiểu
Nguyệt! Có một ông chủ lớn nào đó đột nhiên muốn mua lại công ty của bọn mình,
hai ngày nay Đông Ca lo lắng chẳng ăn uống gì cả”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt đứng phắt dậy:
“Cái
gì? Tên đáng ghét nào vậy?”
“Công
ty vừa mới đi vào quỹ đạo, Đông Ca đang muốn tự mình phát triển, nhưng đối
phương tiền nhiều thế lực mạnh, lại không ngừng tạo áp lực, bọn mình sắp phiền
đến chết đây!”
“Đừng
lo lắng, bình tĩnh nào, tối nay mình mời cậu bữa tối, lúc ấy bọn mình sẽ nói
chuyện tiếp”.
“Được,
vậy tối gặp nhé, mình muốn đến bar Thanh Thủy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt lặng người rồi quát lên:
“… Cậu
không thể đến chỗ nào rẻ hơn một chút sao!”
Bây giờ
cô cũng vô sản đấy, có biết không!
“Cậu
đang an ủi mình mà…”
Kỷ Hiểu
Nguyệt im lặng không nói được lên lời. >.