Kỷ Hiểu
Nguyệt đang khoái chí chơi game...
Không
bận tâm đến chuyện bên ngoài, Tế Nguyệt Thanh Thanh một lòng một dạ tập trung
chơi game, hạnh phúc hưởng thụ thế giới riêng không bị ai quấy nhiễu với Phong
Diệp Vô Nhai. Hai người ngày càng phối hợp ăn ý, quan hệ cũng dần trở nên thân
mật hơn, nhờ vậy những lời đồn lúc trước cũng dần tự tan biến. Ngay cả những
bài viết trên diễn đàn lúc trước cũng đã âm thầm bị hack. Tế Nguyệt Thanh Thanh
không cần xác minh cũng biết đây là phong cách của ai đó vì thế cô càng thêm
sùng bái Đại Thần.
Thuận
vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn!
Thiên
Sát Cô Tinh 845 thỉnh thoảng cũng có xuất hiện. Mỗi lần đăng nhập đều theo sau
Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh làm chân sai vặt, ngồi không hưởng
kinh nghiệm. Tây Phương Ma Thần giờ lại rất hòa hợp với Thiên Sát Cô Tinh 845,
dù sao bọn họ cũng là huynh đệ đồng môn.
Thiên
Sát Cô Tinh 845: “Sao cậu cứ đi theo tôi vậy?”
Tây
Phương Ma Thần: “Tôi đang đi theo sư phụ mà”.
Thiên
Sát Cô Tinh 845: “Nếu không phải cậu là đàn ông
thì tôi đã cho rằng cậu có ý đồ với Phong Diệp Vô Nhai rồi”.
Tây
Phương Ma Thần: “Đó là trước đây thôi, giờ tôi
lại thấy có hứng thú với cậu kia, hay là chúng ta kết hôn đi!”
Thiên
Sát Cô Tinh 845: “... Kết hôn thì xin mời tìm
người khác phái nhé!”
Tây
Phương Ma Thần: “Tôi có thể tạo thêm một tài khoản nữ mà”.
Thiên
Sát Cô Tinh 845: “!@#$#!#$#”
Nhiếp
Phong không biết phải nói gì, ai oán than: Sao Tề Hạo lên mạng có thể tìm thấy
mỹ nữ còn anh chỉ tìm thấy nhân yêu?
Tề
Nguyệt Thanh Thanh cười phá lên, đi chung với Đại Thần đúng là rất vui!
Tề
Nguyệt Thanh Thanh đang vui vẻ tới quên trời quên đất thì Hoa Hồ Điệp từ trên
trời rơi xuống.
Nguyên
nhân là như thế này: Đại ca một bang hội nào đó đã chạy đến chỗ bọn họ phá rối,
lấy đi không ít người trong bang. Bang Không Tưởng vừa xây dựng được quy mô nhỏ
đã bị một đòn đả kích lớn, Măng Mọc Sau Mưa không muốn tâm huyết của mình thành
bọt biển nên định tham gia Tranh Phong Đại Chiến mỗi tháng để gia tăng danh
tiếng và điểm kinh nghiệm. Nhưng với thực lực của họ, muốn đấu với người của
các bang lớn khác thì đúng là không biết lượng sức, chỉ có thể chết mà thôi. Vì
thế Măng Mọc Sau Mưa chạy đến tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh khóc lóc cầu xin giúp
đỡ.
Tranh
Phong Đại Chiến thật ra là một cuộc hỗn chiến nhân – thần – ma mỗi tháng, người
cầm cự được đến phút cuối sẽ nhận được phần thưởng rất lớn. Dù không cầm cự
được đến phút cuối thì mười người đứng đầu cũng sẽ trở nên nổi tiếng. Với cuộc
chiến danh lợi này, Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều tỏ thái độ
xem thường, hơn nữa hai người họ vốn không thích gia nhập bang hội nên Măng Mọc
Sau Mưa có khóc lóc thế nào cũng vô dụng, cô nàng đành “tận dụng” ông xã mình.
Ta Là
Một Con Rồng nhận lệnh của bà xã, anh chàng biến thành bươm bướm bay đến nhà Kỷ
Hiểu Nguyệt rồi ở lỳ đó không chịu đi. Mỗi lần Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong
Diệp Vô Nhai nói chuyện, Hoa Hồ Điệp lại biến thành ruồi bọ, ong ong ve ve xung
quanh Kỷ Hiểu Nguyệt khiến cô phát điên.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận quát: “Hoa Hồ Điệp! Không phải cậu thích cái tên đáng ghét kia
sao? Sao lại biến thành chó săn của Măng Mọc Sau Mưa vậy?”
Hoa Hồ
Điệp còn giận dữ hơn: “Không được gọi anh ấy là tên đáng ghét, anh ấy là thần
tượng của mình, là thần tượng đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt lại thét: “Một thần tượng đáng buồn nôn!”
Hoa Hồ
Điệp lập tức gào lên: “Kỷ Hiểu Nguyệt!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt luôn cảm thấy mỗi lần nhắc đến Tề Hạo trong mắt Hoa Hồ Điệp lại hiện lên
vẻ ai oán bi thương, cô tốt bụng chuyển chủ đề:
“Đồ con
trai hay thay lòng đổi dạ!”
Ngón
tay Hoa Hồ Điệp giật giật, anh chàng rất muốn bóp cổ cô nàng trước mặt nhưng
lại thôi vì biết không có khả năng chiến thắng, anh chàng chỉ tay len trời thề
thốt:
“Ai nói
mình thay lòng đổi dạ? Tình cảm mình dành cho Tổng giám đốc Tề như mặt trăng
với mặt trời, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt lườm Hoa Hồ Điệp, đồ ngu ngốc!
Măng
Mọc Sau Mưa trên mạng liên tục gọi Hoa Hồ Điệp làm anh chàng chợt nhớ ra mục
đích đến đây của mình, vội vàng quay lại chủ đề chính. Sức lỳ của anh chàng
đúng là rất lợi hại, không chỉ mặt dày, sức chịu đựng dẻo dai, mà còn đánh
không chạy, đuổi không đi, mắng không nghe. Sau cùng, để được yên tĩnh, Kỷ Hiểu
Nguyệt phải gật đầu, Hoa Hồ Điệp lập tức tung hô vang trời.
“Mình
đồng ý nhưng Đại Thần có đi hay không thì không liên quan đến mình nhé”. Kỷ
Hiểu Nguyệt chán nản bỏ lại một câu, Hoa Hồ Điệp cũng nhanh chóng dùng di động
chuyển lời này đến Măng Mọc Sau Mưa.
Một lát
sau, Măng Mọc Sau Mưa hô hào ầm ỹ trên kênh Thế Giới:
“Tế
Nguyệt, cậu thật vĩ đại! Có cậu thì Bang Không Tưởng lo gì không phát triển lớn
mạnh!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt lập tức chặn kênh Thế Giới để tránh bị “oanh tạc”. Tế Nguyệt Thanh Thanh
cho rằng Phong Diệp Vô Nhai sẽ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nào ngờ Phong Diệp
Vô Nhai rất bình tĩnh, thậm chí còn không buồn hỏi nguyên nhân. Cuối cùng, Tế
Nguyệt Thanh Thanh không kiềm chế được lên tiếng hỏi Đại Thần:
“Anh
không muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phong
Diệp Vô Nhai nhẹ nhàng đáp: “Bà xã quyết định là được rồi”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “...”
Câu trả
lời... “nóng” thật đấy!
Hoa Hồ
Điệp nghi ngờ nhìn hai gò má dần ửng đỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cậu
với Đại Thần phát triển đến giai đoạn này từ bao giờ vậy?”
“Giai...
giai đoạn gì... gì hả?” Kỷ Hiểu Nguyệt có tật giật mình quát lên.
Hoa Hồ
Điệp nghiêm túc quan sát biểu hiện của Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Chính
là giai đoạn, nhắc đến Đại Thần là đỏ mặt ấy”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt: ”...”
Hoa Hồ
Điệp vô cùng nghiêm túc ngồi xuống trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Hiểu
Nguyệt, không phải cậu... thích Đại Thần đấy chứ?”
Anh chàng
và Kỷ Hiểu Nguyệt là bạn học với nhau từ thời trung học nên Hoa Hồ Điệp luôn
cho rằng mình hiểu rất rõ Hiểu Nguyệt. Những chuyện yêu đương trên mạng nếu xảy
ra với người khác thì anh chàng còn tin, nhưng nếu xảy ra với Kỷ Hiểu Nguyệt
thì đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nhìn đôi mắt Kỷ Hiểu Nguyệt mỗi
khi nhìn thấy Đại Thần đều dịu dàng như nước hồ thu, anh chàng tin rằng: Hai
người này không có gì mới là lạ!
Ánh mắt
Kỷ Hiểu Nguyệt quét sang Hoa Hồ Điệp lạnh buốt:
“Cậu có
muốn mình dẫn Đại Thần đến san bằng Bang Không Tưởng của cậu không?”
Hoa Hồ
Điệp lập tức bay về nhà chơi game với bà xã.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn Đại Thần đứng trong gió, dáng vẻ ung dung, không gò bó lại toát lên
vẻ hoàn toàn thoát tục. Tất cả dường như đều quy phục dưới chân anh.
Kỷ Hiểu
Nguyệt rất vui khi nhớ lại những thời điểm nguy hiểm nhất cô từng trải qua, anh
đã luôn đứng cạnh bên cô, không rời nửa bước!
Nghĩ
đến đây, Kỷ Hiểu Nguyệt lại nhớ lần trước, trong cơn mê man cô đã có ảo giác
Phong Diệp Vô Nhai thật sự xuất hiện bên cạnh mình, hơn nữa hình như còn có...
những màn hạn chế độ tuổi nữa...
Cô...
thích Phong Diệp Vô Nhai?
Đây có
được xem là yêu qua mạng?
Kỷ Hiểu
Nguyệt chợt thấy lạnh người. Không… không phải chứ!
Đúng
lúc này, Măng Mọc Sau Mưa mời Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh cùng
tham gia Tranh Phong Đại Chiến.
Tại đấu
trường Tranh Phong Đại Chiến, các đại môn phái không ngừng phô trương sức mạnh,
không khí tràn ngập mùi vị của mưa máu gió tanh. Có không ít bang phái nhân số
lên đến hơn nghìn người, nhìn lại bang của Măng Mọc Sau Mưa mới có hơn chục
mạng... Tế Nguyệt Thanh Thanh muốn hối hận đã không còn kịp. Nếu cô đơn thương
độc mã, thua cũng không sao, nhưng giờ lại còn liên lụy đến Đại Thần. Tế Nguyệt
Thanh Thanh lén liếc sang phía Đại Thần, Phong Diệp Vô Nhai vẫn vô cùng bình
tĩnh.
Nhìn
cảnh hỗn chiến trước mặt, Măng Mọc Sau Mưa lần đầu cảm thấy bừng bừng phấn
chấn, cô nàng vung trường kiếm định dẫn người xông lên, nào ngờ Đại Thần thản
nhiên nói: “Đợi một chút”.
[Riêng
tư] Măng Mọc Sau Mưa: “Đợi gì vậy?”
[Riêng
tư] Phong Diệp Vô Nhai: “Đợi bọn họ chết bớt đi đã”.
[Riêng
tư] Măng Mọc Sau Mưa: “...”
Đúng là
Đại Thần có khác! Loạn thế xuất anh hùng!
[Riêng
tư] Phong Diệp Vô Nhai giải thích: “Nhân số chúng
ta quá ít, lực tấn công không mạnh, giờ mà tấn công chỉ có thất bại, cứ ”giữ
xác” trước đã. Phải nhớ thấy tình thế có lợi mới xuất kích, tối đa sau ba lần
phải thay đổi vị trí”.
”Giữ
xác” là đi tìm những người đã chết nhưng chưa kịp hồi sinh, đợi họ sống lại lập
tức giết thêm lần nữa để họ liên tục bỏ mạng. Như vậy không những kiếm được
điểm mà còn không sợ bị phản công. Phong Diệp Vô Nhai bảo mọi người cố gắng tấn
công một lần rồi đổi vị trí cũng là có nguyên nhân. Một mặt có thể tránh gây
thù chuốc oán, mặt khác, nếu người chơi biết mình bị giữ xác, nhất định sẽ gọi
cứu viện, nên phải rút lui trước khi cứu viện đến.
Măng Mọc
Sau Mưa đột nhiên hiểu ra, trong đầu chợt hiện lên tám chữ lớn: Không được dùng
sức, chỉ được dùng chí.
Đại
Thần đúng là Đại Thần! Sao mình không nghĩ ra nhỉ?
Rất
nhanh sau đó, Măng Mọc Sau Mưa vung trường kiếm lên, dẫn theo một đám lâu la đi
chém xác.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh khó hiểu chạy đến hỏi: “Mấy cậu làm gì
vậy?”
[Riêng
tư] Măng Mọc Sau Mưa: “Giữ xác.”
[Riêng
tư] Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Chiêu này nham hiểm quá”.
[Riêng
tư] Măng Mọc Sau Mưa: “Đại Thần nhà cậu dạy đấy”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh im lặng ngẫm nghĩ, đột nhiên cô hiểu ra dụng ý của Đại Thần.
[Riêng
tư] Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Vẫn là Đại Thần thông minh!”
Măng
Mọc Sau Mưa nghẹn lời, nhưng nghĩ đến việc Tế Nguyệt Thanh Thanh đang đến giúp
đỡ nên chỉ có thể trút giận lên đám thi thể. Ở một góc đấu trường, có một người
đang điên cuồng chém mấy cái xác chưa kịp hồi sinh.
Mấy chị
em trong bang lên hỏi nhau: “Bang chủ hơi phấn khích thì
phải?”
Một
thành viên nhận xét: “Dù sao chúng ta cũng đã mời được
Phong Diệp Vô Nhai đến, anh ta không ra tay nhưng chịu đứng bên mình đã là nể
mặt lắm rồi. Vì thế hành vi bất thường của bang chủ cũng là điều dễ hiểu.”
Ta Là
Một Con Rồng không nhịn được bèn đứng ra bênh vực bà xã:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, cậu bắt nạt bà xã của mình!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Rõ ràng mình đang giúp cô ấy
mà!”
Nói
chuyện phải trái với người không ý thức được mình đã phạm phải lỗi gì hật là
phí nước bọt. Ta Là Một Con Rồng và Măng Mọc Sau Mưa lại cùng nhau chém xác.
Toàn bộ
bang chúng đều nhận ra: Ông xã của bang chủ đúng là rất yêu thương vợ!
Thành
viên Bang Không Tưởng dưới sự chỉ huy của Măng Mọc Sau Mưa chỉ đánh ở ven chiến
trường, chuyên đi săn tìm thi thể. Cứ đánh xong một trận họ lại đổi chỗ một
lần, gặp đối thủ không quá mạnh hầu như có thể tự mình đối phó được. Vì thế Đại
Thần và phu nhân dành phần lớn thời gian đứng xem cuộc chiến, chỉ những lúc
thấy đám người bọn họ không địch lại được mới ra tay giúp đỡ.
Trong
cảnh mưa máu gió tanh, Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh nhàn nhã lơ
lửng bay phía trên đấu trường xem trận chiến.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, anh xem đó có phải
nhân vật hệ thống mới cập nhật không?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh chỉ vào một cô gái áo xanh đeo mạng che mặt đang tấn công.
Từ chiêu thức đến trang phục đều rất đẹp, thú nuôi của cô ta là một con bướm
đầy màu sắc.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Đây là nhân vật mới ra mắt sau
lễ Giáng sinh, có kỹ năng ẩn thân”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “@.@ Em thích nhân vật này! Bọn
mình lập tài khoản mới chơi đi!”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Nếu chỉ vì kỹ năng ẩn thân ấy
thì không cần đâu”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: ”?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Có một loài cây tên là Ẩn Thân
Thảo, sau khi dùng có thể ẩn thân, không cần đổi nhân vật đâu”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “@_@”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Lát nữa anh sẽ dẫn em đi tìm”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Hay quá!”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Em vừa gọi anh là gì thế?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần”.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Em nên gọi anh là ông xã”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “...”
Măng
Mọc Sau Mưa không nói nên lời, cô nàng nhìn hai người sống xa vời thực tế trong
đầu thầm hỏi: Họ có thể nói chuyện yêu đương ở cái nơi thấm đẫm máu tanh này
sao? Đến gần tham gia thì sợ đắc tội với Đại Thần, Măng Mọc Sau Mưa chỉ có thể
lờ đi, dẫn đám lâu la tiếp tục chém xác.
Vì mỗi
lần đánh xong một trận lại đổi địa điểm nên cơ bản họ không gặp phải đối thủ
quá mạnh. Tuy có gặp cả bang phái Ngạo Tuyết Thần Vực nhưng họ cũng biết tìm
cách tránh đi ngay. Cuối cùng Bang Không Tưởng cũng ”lách” được vào mười bang
mạnh nhất. Bang Không tưởng không đánh trận nào lớn nên đạt vị trí thấp nhất
bảng, nhưng có thể lọt vào được top mười cũng đủ khiến mấy cô nàng Măng Mọc Sau
Mưa ăn mừng nhảy múa.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Đi thôi”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh lập tức hiểu ý Đại Thần: trợ chiến thì được, không nên tham
chiến. Vừa giúp Măng Mọc Sau Mưa vừa tỏ rõ thái độ của mình.
Đại
Thần thật thông minh!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Đi tìm Ẩn Thân Thảo”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Hay quá!”
Phong
Nguyệt Vô Nhai ôm Tế Nguyệt Thanh Thanh rời khỏi đội ngũ sau khi Bang Không
Tưởng lọt vào mười bang mạnh nhất. Họ quyết định bỏ đấu trường đầy gió tanh mưa
máu lại phía sau, bay về phía chân trời xanh thẳm.
Kết
quả, dù Bang Không Tưởng không dành được vị trí thứ nhất nhưng độ nổi tiếng đã
bay rất xa. Đến hai nhân vật có tiếng Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh
Thanh vốn hành động rất tùy ý, tuy không gia nhập Bang Không Tưởng nhưng cũng
thể hiện rõ thái độ của mình trong việc đứng ra trợ giúp. Vì thế tiếng tăm Bang
Không Tưởng càng thêm lẫy lừng, Măng Mọc Sau Mưa nhanh chóng bận tối tăm mặt
mũi.
Hiệu
ứng “hàng hiệu” đúng là rất có tác dụng!
Phong
Diệp Vô Nhai dẫn Tế Nguyệt Thanh Thanh ngao du sơn thủy, gần đây họ không mải
làm nhiệm vụ mà có xu hướng thích du sơn ngoạn thủy hơn. Thỉnh thoảng trên
đường đi ngắm cảnh sẽ tiện tay ngắt một cành Ẩn Thân Thảo.
Không
biết Phong Diệp Vô Nhai đã cởi bộ giáp vàng từ bao giờ, thay vào đó là một bộ
giáp đen, đao trắng. Trong sự gò bó toát lên nét điên cuồng, trong sự đơn giản
toát lên vẻ hoang dã.
Kỳ lạ
thật, Đại Thần mặc gì cũng đẹp!