Tiểu Hoa (Đóa Hoa Nhỏ)

Chương 13: Chương 13: Phiên ngoại 4




Edit: Docke

Hai tháng sau,

“Sư nương, ngài cứu… cứu ta đi…” Còn chưa đến bữa cơm chiều, Mạc Ỷ Đông đã tiến đến tòa nhà trên đỉnh núi, một tay che miệng mũi, bước chân có chút phù phiếm đi vào đại sảnh.

“Ngươi có chuyện gì vậy?” Thấy từ trong kẽ tay hắn có máu mũi nhỏ xuống, Tô Mặc vội vàng chạy lại chỗ hắn.

“Ta…”

“Đừng ôm đừng ôm, mau tới đây ngồi xuống đã!” Cô kéo hắn qua đặt ngồi xuống ghế, sau đó vội vàng bưng đến một chậu nước lạnh, ngâm chiếc khăn vào, sau đó chườm lạnh lên trán của hắn.

Khi máu mũi hắn đã giảm bớt lực chảy, Tô Mặc kéo tay hắn lại vừa chẩn mạch cho hắn vừa hỏi.

“Nhiều?”

“Ừm…” Hắn kéo khăn xuống, thuận tay xoa xoa máu trên mặt.

Tô Mặc chẩn mạch cho hắn xong, nghi hoặc hỏi: “Ái đồ, gần đây có phải ngươi lại gạt sư phụ vụng trộm chạy xuống núi chém người ta, hoặc là lại lao vào cái chốn giang hồ gì đó bị người ta chém hay không? Xem ngươi kìa, hư hỏa thịnh vượng, mỏi mệt quá độ, không ngủ ngon giấc. Ngươi còn bình thường tự chảy mất không ít máu đúng không?”

“Thưa sư nương, không phải bị chém đâu ạ.” Sự tình thật sự chỉ đơn giản như vậy thì quá tốt rồi.

“… Lại là tự nhiên mà chảy sao?” Cô dừng một chút, có vẻ đã hiểu, hỏi.

“Sư nương…” Mạc Ỷ Đông khổ tình mặt nhăn ra mặt. Hai tay nhanh chóng lôi kéo ống tay áo của cô. Đáy mắt lóe ra nước mắt lóng lánh.

Tô Mặc vỗ vỗ đầu hắn, thở dài thật sâu, “Nói đi, sư tổ đại nhân, hắn lại làm gì?”

“Hôm qua hắn… Hôm qua…” Quang cảnh khắc sâu tiến vào trong lòng lại quanh quẩn ở trong đầu hắn. Hơi thở hắn cứng lại. Qua kẽ tay, máu mũi lại nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống quần áo hắn.

“Đừng vội, mau nói cho hết lời đi đã.” Cô không chút hoang mang, một tay ấn vào huyệt vị trên mặt hắn, máu thoáng ngừng chảy, “Ngươi nói sư tổ nhà ngươi hôm qua muốn ngươi làm cái gì?”

“Hắn…” Mạc Ỷ Đông chần chờ hơn nửa ngày, thế này mới đem quẫn sự khó có thể mở miệng, run run nói ra, “Hắn muốn ta hầu hạ hắn thay đồ…”

Thì ra, Mai Đình Nhiên vì thời gian trước sư tổ cùng đồ tôn trong nhiều năm vẫn không thể thân cận bồi dưỡng tình cảm, cho nên đưa ra cái giá, bức Mạc Ỷ Đông phải ngủ chung một giường. Ngay sau đó lại làm cho Mạc Ỷ Đông phải thường xuyên nhìn ngắm mỹ nhân mà phát dục a? Tô Mặc nghe xong, một tay đè lên mặt bàn, cảm thấy trời đất quay cuồng u ám, lại đột nhiên phát hiện. Mai Đình Nhiên, tên này lúc ngược đãi đồ tôn, thật đúng là ngay cả chớp mắt cũng không chớp. So với Mộc Sách quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân.

Cô liếc liếc hắn, kéo dài âm điệu: “Cảnh sắc lúc đó… như thế nào?”

“Xuân thành không chỗ không tơ bông (Là một câu thơ miêu tả cảnh xuân phồn hoa của kinh thành)… thập phần hương diễm.” Mạc Ỷ Đông nhất thời nhớ lại cảnh đêm qua, làn da tuyết trắng dưới ánh nến lung linh, thân hình vô cùng mạn diệu, lập tức hai lỗ mũi lại không thể khắc chế, dòng máu nóng nóng lại ồ ồ chảy ra.

“Vất vả cho ngươi.” Tô Mặc đã đồng tình vừa mắc cỡ, lấy khăn lạnh đắp lên trán cho hắn.

“Không chỉ là hôm qua. Sư tổ đại nhân, gần đây hắn còn… còn cứ nhìn ta hoài.” Hắn ôm cái mũi, vô cùng đáng thương nghiêng mặt nhìn Tô Mặc.

Cô dễ dãi ra hiệu cho hắn cứ tiếp tục, “Ngươi nhìn thấy mà ngứa tâm?”

Bắt đầu chỉ là ngứa tâm mà thôi ư? Đó quả thật chính là khiến hắn không biết trời đất bay gấp qua đây. Mai Đình Nhiên còn suốt ngày quần áo hở hang rêu rao trước mặt hắn, cứ bắt được cơ hội là lập tức đi lên trộm ôm trộm ấp. Đôi mắt xinh đẹp kia còn cố tình cứ năm ba ngày lại nhìn hắn chớp chớp, đá lông nheo. Lúc nào cũng trêu chọc hắn một chút, nhưng lại không thèm nói rõ lời nào… Làm cho người ta tựa như vụng trộm nuốt vào một thìa mật, nhưng chưa kịp để người ta ăn xong, mật còn chưa trôi xuống nên khiến nhân tâm vừa ngứa vừa chua xót vừa thèm…

Từ lúc ở chung với Mai Đình Nhiên đến nay, Mạc Ỷ Đông lĩnh ngộ thật sâu. Ở chung với một yêu nghiệt thiên tiên thanh danh truyền xa, thật là một việc người thường khó có khả năng chịu được.

Còn không phải sao. Ngày ngày sống trong sự dày vò, rất giống với nàng tiên cá. Thật vất vả nhẫn nhịn ức chế nội tâm xôn xao. Cùng sống dưới một mái hiên, chỉ cần Mai Đình Nhiên giơ tay lên, hoặc là mỉm cười với hắn là lập tức khiến cho lòng hắn tiêu diêu một chút. Sau đó, khi Mai Đình Nhiên cố ý vô tình dựa người vào hắn, nhìn thấy thân hình tuyệt mỹ hoặc ngửi thấy hương thơm cơ thể là lòng hắn lại bay lơ lửng.

“Sư nương, rốt cuộc ta cứ cảm thấy sư tổ đại nhân, gần đây hắn giống như là… hình như là đang câu dẫn ta…” Mạc Ỷ Đông một tay ấn thật mạnh lên ngực, vỗ vỗ trái tim đang đập dồn dập, không biết nên buồn hay là nên vui mừng nữa.

“…” Đứa ngốc này, ân sư đại nhân trước mắt vừa không lo vua lo nước, đương nhiên lại càng không lo xã tắc, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến phải làm sao mới có thể ăn tươi nuốt sống được ngươi. Ngươi nói hắn không câu dẫn ngươi thì còn câu dẫn ai đây?

“Kỳ lạ là trước đây, sư tổ đại nhân đâu có như thế…” Hắn làm như khát cháy, nuốt nước miếng ừng ực, “Ta cũng không biết có phải là ảo giác của ta không nữa. Mỗi khi nhìn thấy hắn, ta cứ cảm thấy khóe mắt hắn lúng liếng hàm xuân, cứ cười với ta khiến cho xương cốt ta đều nhũn cả ra, còn làm cho đầu óc ta choáng váng…”

“…” Tiền tướng quân đại nhân, đó thật sự không phải là ảo giác của ngươi.

“Sư tổ, hắn còn thường xuyên tìm lý do để đụng chạm vào ta, hoặc đôi khi lại sờ sờ ta…” Hắn càng nghĩ, mặt càng hồng. Cứ nhớ đến đôi tay mềm mại như không xương, còn trắng nõn trắng nà hơn cả con gái kia, dù động hay không động đều muốn chạm chạm cọ cọ vào người hắn, hắn liền cảm thấy khí huyết trong bụng phải vất vả lắm mới áp chế được, lại bắt đầu có dấu hiệu muốn sôi trào.

“…” Hóa ra hái hoa tặc đã muốn xuất chiêu rồi.

Hắn vẫn nghĩ không thông, hất tóc, “Ta cũng đem chuyện này hỏi qua sư phụ, nhưng sư phụ cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn chứ không chịu nói cho ta biết.”

“…” Đại thúc đáng thương, sư phụ nhà ngươi chính là một kẻ mặt trắng nhưng trong lòng đen tối gian trá. Ngay từ đầu đã hạ quyết tâm dâng ngươi làm cống phẩm, bắt ngươi làm con sơn dương để tế ngũ tạng miếu của sư tổ đó.

Mạc Ỷ Đông vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, “Sư nương, ngài nói xem, bây giờ ta nên làm gì mới được đây?”

“…” Tô Mặc không nói gì, đôi mắt trong như nước nhìn về phương xa. Thật cố gắng nghiên cứu những lời nói dối sao cho thích hợp nhất.

Hắn kéo kéo góc áo cô, “Sư nương…”

“Ngươi cảm thấy sư tổ đại nhân như thế nào?” Cô bị lôi xuống nước, nhất thời cũng nói không rõ nên đứng về phe kia thì tốt hơn

Hắn hít sâu một hơi, có vẻ phức tạp cúi đầu, “Rất đẹp… đẹp đến mức… không phải người…”

“Ngoại trừ điểm này thì còn gì nữa” Nghe giọng điệu của hắn, Tô Mặc không khỏi hai mắt sáng ngời, không ngừng cố gắng, hỏi.

“Ta, ta không dám nghĩ đến…” Mạc Ỷ Đông lắp bắp trả lời, đầu cũng cúi càng thấp. Những kích thích mãnh liệt đêm qua còn tồn tại sâu trong đầu hắn, dù thế nào cũng không chịu buông tha cho hắn.

Nếu con người sống trên đời chỉ có thể một lần mơ mộng phong hoa tuyết nguyệt, chỉ có một lần dụ hoặc thì hắn nghĩ, hắn nhất định vào tối hôm qua liền xem hết.

Dù làm thế nào hắn cũng không có cách gì quên được.

Trong màn hơi nước ấm nóng hôi hổi dâng lên, đôi cánh tay dính bọt nước kia làm sao lôi kéo tay hắn xuyên qua một búi tóc đen trên đầu. Mái tóc dài đã được gội sạch xoa bóp tinh tế rơi xuống lòng bàn tay hắn, sờ vào cảm giác giống như tơ lụa, lướt qua đầu ngón tay hắn rồi vụng trộm xõa xuống tấm lưng trắng như tuyết. Một đen một trắng đối lập đến mức mãnh liệt. Hắn mới hiểu được. Thì ra trên đời này cái được gọi là đẹp, cũng không chỉ có thể tìm thấy ở trên người nữ nhân, trên người Mai Đình Nhiên, hắn còn tìm thấy một vẻ đẹp lạc phách kinh tâm.

Hắn có chút hoảng hốt nghĩ. Gần bốn mươi năm qua, những gương mặt bày trước mắt hắn cũng không phải là không đẹp. Những khuôn mặt xưa nay từng quen biết, cả trai lẫn gái, lần lượt lướt qua mắt hắn. Hắn cũng không cần biết đẹp hay xấu, cũng không để ý đến dung mạo của bọn họ. Một lòng chỉ lo giữ công phu cùng lòng nghĩa hiệp của hắn mà thôi. Tình yêu nam nữ trong nhân gian cũng không làm hắn vướng bận. Cho nên, hắn cũng không để ý. Thời gian trôi qua hắn giống như dòng nước chảy. Trong mắt hắn cũng chỉ có kính sư, võ công và bạn bè trong quân của hắn mà thôi.

Nhưng thân thể lõa lồ ngâm mình trong nước của Mai Đình Nhiên hiện ra trước mắt hắn, lại là một loại dụ hoặc vô thượng. Tuy rằng vẫn biết hắn là mỹ nhân khuynh quốc nhưng nhìn dưới ánh nến lờ mờ, hắn mới biết được, ngoại trừ chữ ‘đẹp’, kẻ thô thiển như hắn rốt cuộc cũng tìm không ra nổi từ ngữ nào tốt hơn để hình dung về Mai Đình Nhiên.

Ngay vào lúc lòng hắn như nổi trống, chân tướng thình lình lộ rõ khiến hắn kinh sợ không biết phải làm sao bây giờ. Mai Đình Nhiên lại vươn tay về phía hắn, chân thành cười khẽ với hắn. Thái độ mị hoặc đó, làm hắn chỉ cảm thấy hai tai giống như chung cổ tề minh (chuông trống đồng loạt vang dội), một lòng bị vạn mã chạy chồm đạp qua, căn bản là đã quên mất hắn là nam hay nữ… Lập tức lòng đầy ý xấu, chỉ thiếu từng bước nhảy vào ngọn lửa thiêu thân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.