Văn phòng biên tập truyện tranh mạng Cá Heo.
Bộ Na Na một tay ôm máy tính cứng nhắc, một tay bưng tách cà phê, vội vàng đi đến thang máy. Cô ấy chỉ mới đi làm trễ có một chút, mà biên tập khác ở tổ ba đã đến phòng họp trước.
Cuộc họp tuần hôm nay vô cùng quan trọng, đây là lần đầu đại biên tập hai tổ của tập đoàn văn học Cá Heo “va chạm” với nhau, mà chủ đề của cuộc họp chính là việc hợp tác của tác giả và họa sĩ truyện tranh.
“Hội che mặt thân cận” hồi tuần trước tổ chức rất thuận lợi, đã có mấy tổ tác giả bắt đầu có ý muốn hợp tác, mà cuộc họp tuần hôm nay, chính là muốn biên tập phụ trách hai bên trao đổi với nhau, làm báo cáo ngắn gọn.
Cuộc họp lần này, cả Cà Ca và Dưa Gia đều tham gia, hai vị tổng biên vô cùng xem trong lần hợp tác này, không chấp nhận có một chút sơ suất nào, đương nhiên, cũng không chấp nhận đến trễ.
Bộ Na Na giẫm lên đôi giày cao gót, bước nhanh vào trong thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng cửa, bỗng nhiên có một bàn tay chặn ngang tiến vào, cửa thang máy lập tức dừng lại, cùng đợi vị khách khoan thai đến trễ này.
“Na Na, kêu cô nãy giờ, sao không thấy cô quay đầu lại vậy.” Giọng điệu láu cá của người đàn ông trung niên và nụ cười chán ghét xuất hiện sau cửa thang máy, Đặng Diệu Hoa lắc lắc ba sợi tóc trên đầu, tự cho mình là người phóng khoáng khôi ngô, hào hoa phong nhã.
Anh ta chen vào trong khe cửa, rõ ràng không gian trong thang máy lớn như vậy, nhưng anh ta lại đứng sát bên người Bộ Na Na, giống như vô ý dùng tay sàm sỡ eo Bộ Na Na.
Bộ Na Na bước sang bên cạnh, giày cao gót hung hăng giẫm lên đất, gót nhọn giống như mũi khoan đang dùi xuống đất.
Đặng Diệu Hoa thoáng nhìn đôi giày cao gót tựa như hung khí kia, sợ tới mức nuốt nước miếng thật mạnh, không dám động tay động chân nữa.
Thang máy chậm rãi đi lên, nơi bọn họ chọn để họp lần này là tầng trên cùng ở văn phòng cao ốc tập đoàn văn học Cá Heo, phong cảnh ở nơi đó rất đẹp, khi họp có thể ngắm ngọn núi nơi xa xa.
Đặng Diệu Hoa hắng giọng, đôi mắt cong lên: “Na Na à, tác giả dưới quyền cô tên là Tiểu Vũ Mao gì đấy, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ.”
Bộ Na Na: “Ồ? Sao lại nói thể?”
“Chậc chậc, cô nói xem, cô ấy chỉ là một người vẽ tay không có chút danh tiếng, lại chọn một người viết tay khác cũng không có danh tiếng gì, còn vẽ truyện tranh mang đề tài cơ giáp cho nữ tính? Cái này quá ngốc rồi. Hội nghị tác giả lần này là để mọi người liên kết với nhau, tăng thêm sức mạnh, hai người họ lại làm liều vậy, cho dù hôm nay chọn đề tài đó để báo lên, thì cuộc họp nửa tháng sau tuyệt đối sẽ không qua được!”
Bộ Na Na không lên tiếng, trào phúng nhìn anh ta một cái.
Đặng Diệu Hoa cứ luôn cảm thấy mình tốt bụng, còn đang nói bốc nói phét: “Loại tổ hợp này vốn không thể bốc được lửa! Na Na à, tuy tôi là biên tập có thâm niên nhất trong ba tổ, nhưng dù sao cũng không muốn ngăn cản bọn họ, vừa nhìn là biết cô gái nhỏ đó không có kinh nghiệm xã hội gì, đến lúc đó sẽ đầu rơi máu chảy trên thị trường, không có độc giả nào xem, cũng không thể tìm cô đến khóc hu hu.”
Theo miêu tả của anh ta, Bộ Na Na tưởng tượng đến dáng vẻ uất cứ kể khổ của Yến Kỳ Vũ… Ừm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt to hồng hồng, ngược lại thật giống con thỏ nhỏ, khiến cô ấy vừa nhìn đã muốn đút củ cà rốt cho cô. dienDAnnnLEQUYDonnn!3`
Bộ Na Na bị ảo tưởng trong đầu chọc cho nở nụ cười, nhưng cô ấy vừa vui lên, thì Đặng Diệu Hoa càng hăng hái.
“Na Na à, anh Đặng đây chỉ muốn tốt cho cô thôi, tuy cô là tổ ba, tôi là tổ một, nhưng cho tới bây giờ tôi vẫn không xem cô như người ngoài! Cô tới công ty chúng ta cũng đã bốn năm rồi, còn một chút nữa là cô có thể thăng chức lên làm phó chủ biên tổ ba rồi! Nhưng nếu hạng mục này không thành công, thì