Cẩn Sơ vừa phơi nắng vừa có hơi nhàm chán, nên nhìn các loài động vật nhỏ đi lại.
Bởi vì cậu đến đây, chim thú trùng xà gì gì đó khu vực xung quanh cậu biến mất sạch sẽ, giống hệt như đang chạy trốn vậy.
Ấy ấy, có cần phải khoa trương như vậy không chứ, cậu đáng sợ lắm à? Lá gan nhỏ quá đấy!
Di chuyển năm dặm về phía đông, cậu thấy được một con rắn ba đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy ba cái đầu của nó, cậu có chút kinh ngạc, liền phân ra một cái cành đuổi theo nó. Nó chạy trên mặt đất, còn Cẩn Sơ nằm giữa tán cây mà đuổi theo sau. Rắn lớn sợ tới mức bộ da hoa hòe loè loẹt cũng phải trắng toát.
Sau đó thì gặp một tiểu đội loài người.
Cẩn Sơ thấy trong những người đó một người hơi quen thuộc, à mà cũng không quen lắm, là Lưu Đại Hải.
Tên Lưu Đại Hải này Cẩn Sơ vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn là người thứ nhất cùng nhau thêm bạn tốt với cậu ngoài Diệp Duệ Thăng. Tuy rằng lúc ấy ở trên Tinh Võng, khuôn mặt của mình cũng khác với cái mà hắn biết, nhưng tên lưu lại vẫn là hai chữ “Cẩn Sơ“. Sau đó hai người cùng học chung một trường, sau khi Cẩn Sơ “nổi tiếng”, người này lại giống như trước nay chưa từng nghe về tên của cậu, dù một lần cũng chưa từng tới tìm cậu nói chuyện.
Cũng không phải Cẩn Sơ tự luyến, cậu chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Người bình thường thì không phải nên hỏi một câu, ô, bạn chính là người cùng thêm bạn tốt với tôi hả? Hay chỉ là trùng tên trùng họ?
Còn nói muốn mời cậu ăn cơm nữa chứ! Cẩn Sơ thấy hắn chính là muốn quên bữa cơm đó luôn rồi!
Bởi vì nghĩ đến chuyện này, Cẩn Sơ luôn nhìn chằm chằm Lưu Đại Hải thật lâu, sau đó cậu phát hiện hắn làm một động tác thần kỳ. Những người đó không biết sao lại đánh nhau với rắn ba đầu, sau đó Lưu Đại Hải không hiểu thế nào đã bị đuôi rắn đánh trúng, bay xa vài mét, rơi xuống đất rất mạnh rồi hộc máu không ngừng. Máu của hắn bị mặt nạ bảo hộ hô hấp ngăn lại nên toàn bộ chảy lên hết mặt hắn, nhìn thảm cực kỳ.
Cẩn Sơ kinh ngạc. Động tác giả này có vẻ lợi hại ghê á, tất nhiên là chính hắn cố ý bị đánh trúng, cố ý bay xa vậy, cố ý hộc máu thảm thê như thế!
Thật ra, con rắn bự này cũng quả thật có chút lợi hại đó. Hình dạng ba cái đầu to lớn xấu kinh. Khi miệng há to còn thổi ra mùi thối hoắc rồi phun nọc độc, thật là khiến người ta chịu không nổi.
Nhưng giờ nó lại đang “chạy trốn” đó! Nhìn thấy Lưu Đại Hải bị như vậy không đánh với nó nữa, nó sửng sốt, tức khắc chạy về hướng Lưu Đại Hải, muốn từ chỗ hổng trong vòng vây do Lưu Đại Hải ngã xuống để chạy ra.
Một khắc trước Lưu Đại Hải còn ngã trên mặt đất vô cùng thê thảm, ngay sau đó vội vàng bò dậy, miệng hô to: “Để tôi dẫn nó đi!”, chạy ra xa như một làn gió. Con rắn ở phía sau cũng hồng hộc bò theo.
Đám người phía sau đuổi theo thở hồng hộc.
Nhưng hiển nhiên cước bộ của họ chậm hơn Lưu Đại Hải, trong chốc lát đã bị bỏ xa, chỉ có thể gọi phi hành khí tới cứu trợ. Mấy học sinh gấp đến độ không chịu nổi, mà đội trưởng dẫn đầu lại đi đến một bên, âm thầm dựng cổ áo lên, hạ giọng: “Là tôi, 0715, 0715! Lưu Đại Hải chạy rồi, là tự hắn chạy, vờ như bị một con rắn đuổi theo, phỏng chừng sẽ không nguy hiểm...... Được, rõ!”
Sau đó hắn vuốt phẳng cổ áo, trên mặt lại treo lên biểu tình khẩn cấp: “Chúng ta dọc theo dấu vết tiếp tục đuổi theo!”
Quả thực Cẩn Sơ nhìn họ đến ngây cả người. Những người này, luôn diễn trò như vậy hay sao?
Lại nhìn Lưu Đại Hải bên kia, chạy đi cũng được một khoảng, khí thế của hắn đột nhiên thay đổi, quay người lại muốn cùng đánh lộn với con rắn bự đang đuổi theo hắn không dứt. Nhìn tư thế đó thì biết, thật ra hắn cũng không sợ nó chút nào.
Rắn bự thấy hắn dừng lại, ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Không nhanh chạy trốn đi còn dừng lại nghỉ ngơi cái rắm à!
Rồi nó quay người sang ngã rẽ bên cạnh phi nhanh.
Lưu Đại Hải ngẩn ngơ. Nó đuổi theo hắn một mạch chẳng lẽ không phải vì muốn ăn hắn? Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể coi như nó bị khí thế của mình dọa lui.
Hắn lập tức vứt đồng hồ định vị trên tay, đổi hướng khác chạy một hơi vài km mới dừng lại, lấy tấm che mặt xuống nhanh tay lau máu trên mặt lại mang lên tiếp tục chạy đi, sau đó lấy ra một camera rất, rất nhỏ, quay chụp tứ phía, rồi thấp giọng nói: “Đây chính là W1 tinh. Thực vật và động vật ở đây cũng không tầm thường, tôi cảm thấy đây là một hành tinh đang tiến hóa. Về nghiên cứu gen, nơi đây hẳn là có thể lấy được rất nhiều tư liệu giá trị, tiếp theo tôi sẽ tận hết khả năng thu thập một ít mẫu vật.”
Sau đó hắn xoay camera lại để quay cánh tay mình. Phía trên có một vết trầy da, trên miệng vết thương có một ít dịch nhầy. Đó là dịch nhầy trên thân con rắn bự đó cọ xát vào. Hắn dùng dao nhỏ gạt lớp dịch nhầy xuống, để trong một cái túi nho nhỏ chuẩn bị dán kín miệng túi: “Đây là dịch nhầy của một con rắn to ba đầu.”
Lại nhặt lên một quả nhỏ màu đen đen dưới một cây đại thụ vô cùng vô cùng cao lớn: “Đây là quả của cây đại thụ này.” Sau đó cũng chứa trong một cái túi khác được dán kín.
Làm xong mấy thứ này hắn tắt camera. Lượng pin có hạn, chỉ có thể quay chụp thứ có giá trị, đến lúc đó lỡ hắn không thể thuận lợi rời khỏi đây, phần tư liệu này cũng có thể truyền lại tổ chức.
Hắn lấy ra từ trong ngực một cái đồng hồ kiểu cũ. Mỗi một đoạn trong đồng hồ đeo tay đều rỗng, bên trong có chứa một sợi tóc, một ít da, một chút máu đọng lại, thậm chí còn có đầu tăm bông dính nước miếng.
Đây đều là ba tháng hắn chậm rãi thu thập được. Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng đều là của người tiến hoá có thực lực cường đại. Mà trong đó có một đoạn, bên trong chứa vật chất di truyền nghe nói là của ngài hiệu trưởng họ Diệp.
Khi Hoàng Đại Hà cầm vật đó tới tìm hắn, trong lòng hắn lại cự tuyệt. Hắn chỉ muốn an ổn bình yên làm người thường, giờ còn có thể có cơ hội vào trường quân đội, không muốn quá lo lắng cẩn thận ngày qua ngày như trước kia. Nhưng không có cách nào cả, hắn là người nước Mã Nghĩa, mặc dù từ nhỏ lớn lên ở đế quốc, cũng cần phải vì tổ quốc mà phụng hiến.
Hoàng Đại Hà nhiều năm trà trộn trong quân khu, kỳ thật cũng góp nhặt không ít gen “đồng liêu“. Nhưng mà khi biết được Lưu Đại Hải thi đậu trường quân đội, lại còn vào hệ chiến đấu, có cơ hội tiếp xúc rất nhiều người tiến hóa mạnh, hắn cảm thấy đây là một cơ hội quá tốt. Hắn thuyết phục Lưu Đại Hải, vì thế Lưu Đại Hải phải lén lút cất chứa tóc rơi da rụng của người ta lúc hoạt động thường ngày.
Vậy nên, tính cách Lưu Đại Hải thay đổi rất nhiều, khiến mình trở nên cực kỳ nhiệt tình trượng nghĩa, kết thành bạn bè với rất nhiều người nổi tiếng là hình người tiến hoá trong trường học, cũng vì để tiện hành sự.
Lần này tới W1 tinh cũng khá ngoài ý muốn, nhưng cũng là một cơ hội. Nghe nói vị tiến sĩ kia cảm thấy rất hứng thú đối với hai hành tinh đặc biệt W1, W2 mới phát hiện, nhưng lại bị người đế quốc nhận ra, nên phải đầu quân trà trộn vào quân đội đế quốc.
Có chiếc đồng hồ chứa vật chất gen của người ta nhiều vậy, trên W1 tinh cũng thu thập được một ít, hắn chuẩn bị trực tiếp từ đây trở về tổ quốc, không về Burfield tinh nữa.
Trung tâm quân doanh chỉ huy, Diệp Duệ Thăng nhìn chấm đỏ đơn độc trên màn hình, biểu thị tọa độ của Lưu Đại Hải: “Rất tốt, tiếp tục giám thị.”
Cho rằng chỉ cần ném một cái đồng hồ định vị xuống là được ư? Có bản lĩnh thì đem tất cả đồ trang bị đều ném hết đi. Ôi chao ôi, vệ tinh phát tín hiệu đã thần không biết quỷ không hay mà tiêm vào người hắn. Trừ phi hắn ném cả người mình luôn, bằng không thì đừng nghĩ đến chuyện chơi trò tự dưng biến mất.
“Hoàng Đại Hà ở đó chứ?”
“Nói cho Noan, người giao cho y.”
Trên Burfield tinh, đầu đinh đã nuôi dài hơn một chút, khiến Hoàng Đại Hà còn đang mơ mộng nhìn qua càng thêm bình thường.
“Chờ Lưu Đại Hải trở về từ W1 tinh, toàn đồ trong tay nó giao cho tao, chúng ta có thể về nước rồi. Dựa vào công lao lớn vậy, cũng đủ phong một chức vị như, “ta da”, QUÝ TỘC.”
Thân tín hay nịnh hót của hắn cười nói: “Rốt cuộc cũng có thể đi rồi, làm mấy tháng nay mình lo lắng đề phòng quá.”
“Lá gan mày cũng nhỏ quá đấy.” Hoàng Đại Hà nghiêm nghị chỉ ra thiếu khuyết của tên thân tín.
Thân tín bĩu môi, nghĩ thầm rằng lá gan mày cũng lớn quá hử, mày có gan lập kế hoạch lớn mà khi chạy trốn cũng nhanh hơn ai. Nếu không phải ông đây có bí tịch độc môn rồi đầu óc bỗng dưng khôn lên, chắc hiện tại còn đang bị giam ấy.
Nếu không phải không biết trở về thế nào, phải dựa tên đáng ghét này dẫn đường, lúc trước hắn cũng có thể tự cầm chén nước rồi đi luôn rồi.
“Lưu Đại Hải đó thì làm sao đây?”
“Thằng đó? Nó cũng vào trường quân rồi, trà trộn trong đó khá được, sau này nếu được phong làm sĩ quan phù hợp, đương nhiên tiếp tục để nó ẩn núp, trở thành quân cờ tao chôn ở đế quốc.”
Sau lưng một tên đầu sỏ lợi hại, tất nhiên phải có vô số tên tay chân phía dưới, kịp thời giúp hắn cung cấp tình báo. Lưu Đại Hải chính là một quân cờ tốt mà hắn thành công chôn xuống.
Hoàng Đại Hà còn đang trong mộng đẹp, hoàn toàn không biết quân cờ tốt đã muốn vứt bỏ hắn để tự làm một mình. Đột nhiên cửa bị đá văng, một đám người vọt vào, không nói hai lời, bắt lấy hai người không hề chuẩn bị trước, trói rồi nhốt trong bao tải mang đi.
Khi Hoàng Đại Hà thấy lại được ánh sáng, là lúc đã bị trói trên ghế, trước mắt là một người đàn ông tóc vàng nhã nhặn lịch sự, mỉm cười nói với hắn: “Rốt cuộc cũng chờ đến ngày bắt được anh. Tôi đã sớm muốn làm vậy, nhưng lúc anh gặp Lưu Đại Hải quá cẩn thận, không thể đánh rắn động cỏ. Hiện tại thì hay rồi.”
Trong tay y cầm một tách trà nâu nhạt đến gần: “Muốn trách thì trách anh tìm tên Lưu Đại Hải, nếu anh không nhiều chuyện như vậy mà tự về nước, bọn tôi còn phải một đường theo dõi anh, coi anh như bảo bối mà bảo vệ, chỉ sợ động một chút là chết ở trên đường. Hiện tại thì sao, anh không còn tí giá trị gì nữa, khôn hồn thì phun sạch sẽ ra những thứ trong đầu đi, vậy còn có thể nhanh cút khỏi đây.”
Trên W1 tinh.
Trời sắp tối đen rồi, Cẩn Sơ vẫn còn đang nhìn chằm chằm Lưu Đại Hải, ai bảo tên này chạy tới chạy lui mà lại chạy không ra được khu vực bao trùm của cậu chứ.
Lúc này đột nhiên mưa rơi xuống từ trên bầu trời không kịp đề phòng, như muốn bao phủ cả thế giới. Lá cây của Cẩn Sơ bị mưa rơi xuống rung động tí tách. Cậu vui sướng cực kỳ, đã lâu lắm rồi chưa sảng khoái tắm mưa như vậy, sướng ghê luôn á!
So với cậu, những người vào rừng thì không thoải mái vậy. Họ vội vàng tìm nơi trú mưa. Mưa lớn như thế, nơi ẩn núp chuẩn bị lúc trước cũng không ngăn mưa được. Sau đó bọn họ phát hiện có một khu vực có thảm thực vật thật lớn, cực kỳ rậm rạp, nước mưa cũng bị chặn một phần, nên lần lượt từng người một tụ tập qua tránh mưa.
Cẩn Sơ nhìn khu vực mình bao trùm càng lúc càng nhiều người tụ lại. Họ chiếm vùng đất còn khô ráo, thu thập nhánh cây không bị ướt, nhanh chóng nhóm lửa, từng luồng khói mù mịt trực tiếp hun người Cẩn Sơ.
Cẩn Sơ: “......” Khụ khụ khụ, bị sặc khói rồi.
Cậu nhanh nhẹn xê dịch cành bị hun khói. Cậu vừa động, vùng tán cây tức khắc thưa thớt đi, nước mưa ào ào xối xuống. Đống lửa rất vất vả mới bùng lên lại bị dập tắt.
Cẩn Sơ: Ai dà, không phải tôi cố ý đâu nha.
Người nhóm lửa ngẩng đầu nhìn nhìn: “Các cậu xem, nhánh cây trên kia có phải thưa hơn trước hay không?” Những người khác cầm đèn pin chiếu lên, “Đúng, hình như thế.”
Nếu vậy, cây này có thể tự động đậy ư?
Chuyện như vậy không phải xảy ra chỉ một chỗ. Cũng không phải Cẩn Sơ cố ý, nhưng từng đống lửa đó quả thật hun cả người cậu, không động đậy thì cậu chắc sẽ bị hun vàng luôn. Thế nên cậu chỉ có thể xê dịch cành của mình, và cũng khiến từng đống từng đống lửa bị tắt.
Khí lạnh dày đặc tức khắc bao quanh đỉnh đầu rất nhiều tiểu đội. Bọn họ nhìn bóng cây cao lớn xung quanh, người gan lớn cũng không khỏi có hơi sợ sợ.
“Ha ha, cái cây này hình như không có ý muốn công kích chúng ta đâu nhỉ.” Có người cười gượng.
“Chẳng lẽ chỉ là không cho chúng ta nhóm lửa?”
“Có thể chỉ là trùng hợp thôi?” Người nói vậy nhưng vẫn cách xa cây một chút.
Đúng lúc này có một đường sáng bạc loé lên, sau đó, ầm ầm ầm ầm -- tiếng sấm vang lớn khiến khắp đại địa cũng run rẩy.
Mọi người yên lặng cách thân cây xa hơn.
“Nếu không hay là đổi chỗ đi?”
“Có thể đi đâu giờ? Khắp nơi đều là cây cối.”
“Đêm mưa tối đen chạy loạn khắp nơi, không muốn sống nữa sao?”
Hiển nhiên bầu không khí trong đám người nghiêm trọng hơn. Cẩn Sơ lại rất vui vẻ, là sấm sét đó, bị sét đánh một cái thoải mái y như được mát xa vậy, hơn nữa năng lượng sét càng mạnh thì càng sướng.
Cho nên khi tia sét thứ hai đánh xuống, Cẩn Sơ chủ động giơ một cái cành lên, nghênh đón tia sét đó.
Tia sét mỏng như tờ giấy thuận lợi tiếp nối giữa không trung, thân mật liền mạch với cành cây của Cẩn Sơ. Ngay sau đó, dòng điện màu bàng bạc nhanh chóng lan tỏa toàn thân Cẩn Sơ. Dưới gốc cây, mọi người chỉ thấy đỉnh đầu những vệt chớp đan xen như một tấm lưới rất lớn hoàn toàn không thấy bờ, sáng lên từ phía đông, rồi lại loé lên ở phía tây, sau đó lại nháy mắt tối đen.
Ờm, thật quỷ dị, bọn họ đã chạy vào bụng quái vật nào đó rồi à?
Cẩn Sơ thư giãn cành lá, thật thoải mái, ưm...... Hử? Có gì đó không đúng.
Nguyên hình nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng ép lại thành một cái cây nhỏ treo trên đại thụ, sau đó cây nhỏ tự động biến thành hình người, lăn từ trên cây xuống dưới.
Cậu bò dậy lắc lắc đầu, có hơi choáng váng, tay chân mềm nhũn. Ôi, đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhìn kích thước bản thân không ngừng biến hóa dài ngắn, thân hình không chịu bị khống chế. Thật kỳ quái.
Cậu đột nhiên nghĩ đến truyền thừa trong trí nhớ, những tiền bối chửi bới tiểu thuyết huyền huyễn của loài người: “Sét đánh thì sét cứ đánh, còn thiên với chả kiếp, lại còn hơn mấy trăm mấy ngàn năm mới có thể độ kiếp hoặc lột xác một lần? Sức tưởng tượng của con người nhỏ yếu thật là có hạn. Chúng ta có sét thì hút sét, hút nhiều càng khỏe, hút nhiều càng mạnh, thế thì không phải một năm có thể độ vài kiếp luôn à?”
Chẳng lẽ suy nghĩ của loài người mới đúng, là cậu độ kiếp?
。。。。。。。。
“Ờm... Lâu ha? Thôi ráng tí chờ thêm tuần nữa rồi có chương mới tiếp. ^^|||”
___________
Kiều nói vài lời với ai đó nè:
“Ê bạn, mình edit truyện Tiểu Hoa Yêu [tinh tế] - Tây Đại Tần và chỉ đăng lên Wattpad (sắp tới là trên WordPress của mình, nếu có thể), mấy trang web đăng lại truyện thì mình cản hông nổi rồi, nhưng mà còn bạn thì hông cần sao chép rồi đăng lại trên Wattpad đâu ha, kỳ lắm.
Giữ chút liêm sỉ đê bạn ơi, có diên chết liền á.”