Tiểu Hoa Yêu

Chương 56: Chương 56




Noan không hiểu vì sao lại nói có người đánh chủ ý tới sao W là chuyện tốt, đó là bởi vì căn bản y không biết trong lòng Diệp Duệ Thăng nghĩ gì.

Lúc Diệp Duệ Thăng đi tìm Cẩn Sơ, Cẩn Sơ đang dạy bé quả bay: “Bay cao hơn chút đê, ổn định một chút…… nhanh nhanh lên…… chậm chậm lại…… Trời, đi thẳng chứ, đừng có xiêu xiêu vẹo vẹo.”

Cẩn Sơ nhìn thấy Diệp Duệ Thăng, đôi mắt hệt như lóe sáng lấp lánh: “Anh về rồi!”

Bé quả cũng lập tức dừng lại, xoay người “nhìn” anh.

Diệp Duệ Thăng cũng không biết đôi mắt nó ở chỗ nào, hoặc là đến cùng thì nó dùng bộ phận gì trên vỏ để nhìn mọi vật, nhưng cái xoay người này—— động tác đó thật là cực kỳ sinh động.

Anh nhịn không được bật cười, nhưng lại thấy trên mặt đất, thêm rất nhiều con vật, đã bị mổ bụng, nướng cháy đến nỗi đầu mặt hoàn toàn biến dạng. Nhìn cũng biết chính là muốn tự mình nấu ăn, kết quả thất bại.

Cho nên, hai đứa này nhiệt tình như vậy là bởi——

“Diệp Duệ Thăng, mau mau tới nướng thịt nào!”

Quả nhiên, Diệp Duệ Thăng có suy nghĩ như là hai con thú mình nuôi gào khóc đòi ăn. Ánh mắt cầu xin này nhìn mình rất chờ mong, khiến anh bất giác nhớ tới một câu không biết ai đã từng nói: Gánh nặng ngọt ngào.

Ặc, Diệp Duệ Thăng tự khiến mình thấy nổi da gà luôn. Nhưng tâm tình ngọt ngào trong anh lại đúng là như thế.

Anh giơ tay đỡ được bé quả xanh bay về phía anh, nó thân thiết cọ qua cọ lại mấy cái. Anh ngồi cạnh Cẩn Sơ: “Không phải đã dạy cậu nướng như nào rồi mà?”

“Tôi có nướng mà, chỉ là không ngon như anh thôi.” Cẩn Sơ nói như kiểu đúng lý hợp tình, “Hoặc là không ăn, hoặc ăn thì phải ăn thứ ngon nhất, sao có thể tùy tiện được?”

Vốn dĩ cậu ấy không phải vì đói bụng mới ăn, mà chính là muốn hưởng thụ à!

Diệp Duệ Thăng thêm củi vào đống lửa, nói với Cẩn Sơ: “Sau này muốn ăn cái gì, tôi đều làm cho cậu.”

“Được được.”

Cẩn Sơ rất vừa lòng, dụ được một đầu bếp tay nghề siêu cao, chính Diệp Duệ Thăng không nói, cậu cũng không biết nên mở miệng như thế nào hết, dù sao người ta cũng là người bận rộn mà.

Diệp Duệ Thăng cũng vô cùng vừa lòng, chỉ là khá có một chút áp lực, một người một quả này ăn uống nhiều quá.

Không lâu sau, Cẩn Sơ đã được ăn thịt nướng ngon nhất, chia sẻ với bé quả, con một miếng ba một miếng, không còn gì thỏa mãn hơn.

Diệp Duệ Thăng để ý tới việc Cẩn Sơ bắt những con thú đó, cũng đều là động vật nhỏ bình thường. Anh nói: “Thật ra thịt động vật hoang dã so với động vật được nuôi dưỡng, chắc chắn thịt sẽ chắc hơn, nhưng mùi tanh cũng nặng hơn, sơ chế cũng không đủ sạch nữa. Đợi sau này trở về, tôi đưa cậu đi ăn ở cửa hàng thịt nướng chính tông.

Loại cửa hàng này đều có trại chăn nuôi riêng. Lấy dê làm ví dụ, bao quanh một sườn núi sạch sẽ, có mấy dòng nước trong lành, để chúng ở trong đó muốn chạy sao thì chạy, ngoài ra cho chúng ăn từng tảng lớn cỏ nuôi súc vật, còn sẽ định kỳ cho ăn thức ăn sạch, kiểm tra sức khoẻ định kỳ, cho uống thuốc tẩy giun, cuối cùng nuôi lấy thịt dê. Vừa tốt cho sức khỏe lại tươi ngon, thịt màu trắng trắng đỏ đỏ, đẹp lắm.”

Cẩn Sơ nghe liền chảy nước miếng: “So với mấy loại này thì ngon hơn ấy hả?”

“Đương nhiên.”

Cẩn Sơ đếm đầu ngón tay: “Cơ mà tập huấn còn hơn mười ngày nữa mới kết thúc cơ.” Thật muốn nhanh về ăn thịt quá đi!

Diệp Duệ Thăng cười nói: “Cậu không cảm thấy việc đem một đám dê nhốt lại nuôi, lớn rồi thì uống máu ăn thịt, không tốt lắm đúng không?”

“Cái gì không tốt, chỗ nào không tốt?”

“Kiểu như, đối với dê không công bằng.”

Cẩn Sơ thật cẩn thận hỏi anh: “Có phải anh đã chịu kích thích gì rồi không?” Người bình thường sẽ có ý nghĩ như vậy?

Diệp Duệ Thăng cảm thấy hơi không biết nói gì. Okay, vấn đề này đúng là trông anh hình như hơi ngu quá, nhưng vì muốn biết ý của Cẩn Sơ, ờ thì ngu thì cứ ngu đi.

“Chuyện ăn thịt này, nào có cái gì công bằng hay không công bằng. Trừ việc như tôi chỉ cần phơi nắng thôi là có thể no, động vật khác cũng vậy, loài người các anh cũng thế, có ai mà không cần ăn thịt?” Cẩn Sơ nghiêm túc nói, “Vì ăn càng nhiều thịt càng tốt, nuôi nhốt động vật lấy thịt, không phải rất bình thường ư?”

Cậu cảm thấy như vậy khá tốt, còn những đứa bạn trong nhà cậu, không đứa nào nguyện ý làm vậy. Rõ ràng sức ăn đều lớn như nhau, mỗi ngày thời gian đi săn cũng đều dài, bảo chúng nó quây một nơi nào đó lại rồi nuôi một đám con mồi mà mình thích, sau đó thì từ từ ăn. Bọn nó đâu có chịu, còn nói không có thú vị bằng đi săn.

Sau đó khi đến mùa đông, đồ ăn thưa thớt, luôn có mấy đứa sẽ bị đói bụng, mặc dù là dị thú rất mạnh, tới mùa đông cũng đều không có cách, lại không phải đứa nào cũng đều có thể chạy đến hành tinh bên kia mà đi chợ.

Ở phương diện này, con người thật sự là thông minh rất nhiều.

Diệp Duệ Thăng nhìn nhìn cậu: “Nếu chỉ là rào một miếng đất rồi nuôi một đám động vật, cũng không có gì. Ở đế quốc có rất nhiều hành tinh toàn dùng để làm trang trại. Ví dụ như mấy trăm năm trước, có người phát hiện có một hành tinh toàn là loài bò sát sinh sống gọi là rồng đất, thịt nó cực ngon, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao, còn có tác dụng làm đẹp, hơn nữa trong tuỷ não của chúng có thể lấy ra một loại vật chất giúp tăng cường trí nhớ.

Vì thế những người đó liền báo cáo hành tinh kia lên phía trên. Là người phát hiện đầu tiên, bọn họ trả giá tương đối rẻ tiền liền biến toàn hành tinh đó thành sở hữu tư nhân của họ. Sau họ khai phá đất đai trên hành tinh đó, xây dựng trại chăn nuôi, đem giết chết toàn bộ phần lớn rồng đất và mãnh thú khác có tính uy hiếp, rồi cứ vậy thuần hóa giống loài rồng đất. Như thế, cậu cũng cảm thấy bình thường sao?”

Cẩn Sơ nghe, động tác nhai nuốt liền chậm lại, thở dài: “Việc đó cũng không có biện pháp mà, ai bảo rồng đất không phản kháng được. Anh đủ mạnh, anh có thể ăn thịt người khác, anh mà không đủ mạnh, vậy chỉ có thể để cho người khác ăn thịt anh. Đặc biệt là anh đã yếu rồi, thịt lại cực ngon nữa, vậy chỉ có thể chấp nhận số phận. Đó không phải chuyện bình thường hay không bình thường, mà là chọn lọc tự nhiên.”

Nói xong lại gặm một miếng thịt nướng trong tay, ưm, thịt thỏ này thơm ghê!

Trong lòng Diệp Duệ Thăng chậm rãi thả lỏng. Có thể nghĩ như vậy thì tốt. Anh đang muốn rèn sắt khi còn nóng, hỏi một chút việc nếu cũng biến hành tinh W1 thành trại chăn nuôi cỡ lớn, xem thử cậu ấy có ý kiến gì không, ai ngờ Cẩn Sơ lại nói thế.

“Nhưng mà không phải tôi nói chứ, loài người các anh tính xâm lược cũng thật mạnh đấy, đương nhiên khả năng này cũng khẳng định rằng các anh khá thông minh, liên quan đến việc giỏi về chế tạo các loại vũ khí. Nhưng nhìn thấy một hành tinh có giá trị liền muốn biến nó thành của mình, có phải tham lam quá hay không? Các anh cũng không nghĩ tới, nếu một ngày nào đó có một chủng tộc rất mạnh phát hiện hành tinh của các anh, muốn nuôi nhốt loài người các anh lấy thịt ăn, các anh có cảm nghĩ thế nào?”

Diệp Duệ Thăng á khẩu không trả lời được.

Chuyện kiểu này, đúng là anh không có nghĩ tới.

Nhưng ngay sau đó Cẩn Sơ lại cười hì hì, nói: “Tôi thuận miệng nói vậy ấy mà. Giống như hiện giờ tôi đang ăn con thỏ này, chẳng lẽ tôi còn phải tưởng tượng xem, một ngày nọ có tồn tại một giống loài mạnh hơn nhiều lần so với tôi, muốn coi tôi như con thỏ mà gặm, sau đó liền tha cho con thỏ sao? Thế thì loài ấy mệt lắm đó.”

Cậu ngừng lại, cân nhắc rồi nói: “Chỉ là, ừm…… chỉ là mọi việc đều có giới hạn mà, đừng quá giới hạn đó là được.”

Người mạnh sẽ không đứng ở vị trí kẻ yếu, đổi vị thế để rồi suy nghĩ vậy đâu.

Nhưng người mạnh thật sự nên có một chút tâm địa bình thản khoan dung, không nên cứ mỗi lần nhìn thấy thứ gì thì lại muốn chiếm làm của riêng, sẽ không vì ích lợi mà làm ra chuyện đuổi tận giết tuyệt.

Nếu Cẩn Sơ gặp được những con rồng đất đó, khả năng là cậu sẽ bắt một ít để ăn, thậm chí bắt nguyên một đám về Tiểu Hoa Tinh nuôi từ từ ăn, nhưng cậu sẽ không chiếm hết cả hành tinh, biến tất cả rồng đất thành món thịt rồng.

Cái đó cũng không phải bởi cậu không giống con người. Nếu cậu có một nguồn tài nguyên nhiều như vậy bán đi là có thể khiến cậu phát tài, nhưng căn bản cậu sẽ không có suy nghĩ đó.

Đây đều là một sự tôn trọng đối với sinh linh được tạo ra từ tự nhiên. Cẩn Sơ chưa chắc có thể giải thích ra rõ ràng sâu sắc như thế, nhưng hành vi và tác phong của cậu, đã dung nhập loại tín điều này.

Cậu sống hơn một ngàn năm, tuy rằng vẫn mang tính tình thiếu niên, nhưng dù sao năm tháng dài dòng cũng cho cậu một vài thứ, cái mà người thường khó có được, là lý giải vị trí của sinh mệnh trong tự nhiên.

Diệp Duệ Thăng hơi ngẩn ra nhìn cậu. Trời sắp sáng, ánh sáng mù sương chiếu mọi thứ trông vô cùng ảm đạm, chỉ có cậu ấy là tươi sáng, không chỉ là đôi mắt kia, hay là bộ dáng mỉm cười ăn thịt hưởng thụ.

Cho tới nay anh đều xem Cẩn Sơ như một đứa trẻ không rành thế sự. Nhưng giờ phút này mới phát hiện, anh không hiểu. Có lẽ chỉ là thế tục phân tranh, đạo lý đối nhân xử thế, mà ở phương diện nào đó, kỳ thật nhìn bản thân mà so sánh cũng không bằng cậu ấy.

Ngay lúc này đột nhiên Diệp Duệ Thăng phát hiện, thật ra mình cũng không hiểu rõ người trước mắt. Cậu ấy không biểu hiện ra bên ngoài chỉ có như vậy đâu, còn có càng nhiều thứ chôn giấu càng sâu, chờ mình phát hiện.

“Nghe cậu nói xong những lời này, thật sự là tôi được lợi rất nhiều đấy.” Diệp Duệ Thăng nói cực kỳ chân thành, tha thiết.

“Hí hí, thật vậy à?” Cẩn Sơ gãi gãi đầu, “Áaa, đừng dừng lại vậy chứ, thịt cháy rồi kìa!”

Diệp Duệ Thăng: “……”

Okay, đây là vốn một thiếu niên thích ăn thịt mà.

Trải qua một cuộc nói chuyện đó, Diệp Duệ Thăng cũng không có ý bỏ quyền khống chế hành tinh này. Thật sự là giá trị nó quá cao, chút giá trị đó anh mà không tranh thủ, tất sẽ rơi vào tay người khác, này tiêu bỉ trướng dưới, tổn thất trong đó quá lớn.

Nhưng suy nghĩ nào đó của anh đã thay đổi.

Chuyện đó anh cũng không nói cho Cẩn Sơ biết.

Ngày kế tiếp, Cẩn Sơ liền mang theo bé quả của cậu đi bộ khắp nơi. Diệp Duệ Thăng không có thanh nhàn như cậu, ban ngày anh làm chuyện nên làm, buổi tối thì sẽ trở lại cho nướng thịt cho cha con nhà nọ ăn.

Cứ như lại về lúc khi còn trên sao Burfield, ban ngày làm việc, mỗi tối đi tìm Cẩn Sơ.

Qua hơn mười ngày, lại có mấy chiếc phi thuyền đi tới sao W1.

Người tới chính là Doya Anlilan, cô lấy thân phận Tổng lãnh sự mà đến, tất nhiên Diệp Duệ Thăng không thể xem hạm đội của cô ta như xâm lấn phi pháp mà bắn rơi.

Doya Anlilan vừa chạm đất liền tới tự giải thích lý do với Diệp Duệ Thăng.

“Xếp sao W1 vào sao hành chính thứ 24?” Diệp Duệ Thăng nghe tin tức này cũng không có biểu hiện ngoài ý muốn, mà là hỏi, “Chuyện lớn như vậy, lãnh sự các người chỉ nói miệng với tôi vậy sao?”

“Đương nhiên không phải, này là văn kiện chính thức, ngài Tổng Đốc nhìn xem. Hoàng đế bệ hạ tự tay ký tên, có cả con dấu của hội nghị nữa, không thiếu một thứ.” Doya Anlilan bảo nữ quan đưa văn kiện ra, nói xin lỗi, “Bởi vì chuyện xảy ra vội vã, một loạt văn kiện báo cáo sao W1 thích hợp trở thành sao hành chính, thủ tục chứng minh còn đang xử lý nữa.”

Diệp Duệ Thăng nhìn nhìn cô, Doya Anlilan bị anh nhìn đến chột dạ. Diệp Duệ Thăng nói: “Nếu là chuyện Hoàng đế bệ hạ và hội nghị đều đã quyết định rồi, lãnh sự các người cứ việc đi làm đi. Cần tôi hỗ trợ không?”

“Không cần không cần, hiện tại chỉ là xây dựng cơ sở quy hoạch thành thị. Ngài Tổng Đốc bận việc tập huấn, sao có thể quấy rầy anh được.” Doya Anlilan vô cùng cao hứng rời đi. Sau khi hạm đội của cô trở về, hạm đội đó liền bay đến một hành tinh khác.

Hôm nay khó được dịp ở tại quân doanh, hơn nữa Cẩn Sơ còn được Diệp Duệ Thăng đưa đi cùng, cậu nhịn không được hỏi: “Sau khi ở đây biến thành sao hành chính sẽ thế nào?”

“Một sao hành chính, tất nhiên sẽ được bố trí một vị Tổng lãnh sự và Tổng đốc quân sự, nếu nơi này và sao Burfield chính thức thành sao hành chính cùng cấp bậc, cũng ý nghĩa cho việc tôi là tổng đốc sao Bur không thể dẫn quân đội đặt chân xuống đây một cách dễ dàng nữa.” Diệp Duệ Thăng giải thích cho cậu.

“Vậy ý họ là muốn đuổi anh đi?”

“Nếu chỉ vậy, ít nhất cũng mất nhiều năm mới tới ngày đó, thời gian mấy năm ấy cũng đủ để tôi làm rất nhiều chuyện, kiểu như, đảo lộn chuyện này hết lên.” Diệp Duệ Thăng nói, nhẹ nhàng ném văn kiện đó lên bàn, “Đáng tiếc, văn kiện này là giả.”

“Giả?” Cẩn Sơ cảm thấy khó có thể lý giải, “Cô ta dám lừa anh như thế, anh không đi điều tra à?”

“Kiểm tra cần thời gian, sau khi điều tra rõ để thấy sự thật, cũng cần thời gian. Nếu tôi không đoán sai, bộ đội của tập đoàn quân Thứ Nhất đã lên đường rồi.” Diệp Duệ Thăng dừng một chút, khẽ cười, nói: “Hoặc có thể nói, mấy phi thuyền vừa rồi chứa đầy thứ được gọi là vật liệu xây dựng, nhưng thứ chứa bên trong thật, chỉ sợ chính là quân đội.”

。。。。。。。。

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.