Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

Chương 32: Chương 32




Sau một màn nhờ vả đầy hợp lý hợp tình của Kim Ngữ, Vận Phụng một lần nữa lại trở thành tâm điểm của sự tò mò. Kẻ nào lại có thể không hiểu được dụng ý bên trong thì đúng là quá ngu ngốc đi! Nhưng kẻ ngỡ ngàng nhất trước lời đề nghị đầy nhẹ nhàng của Kim Ngữ là Thượng Quan Mạc:

- “ Ngữ Nhi!! Không được làm loạn “ – Y gằn từng chữ như đầy tức giận.

Thượng Quan Miên dù mặt không chút đổi thay nhưng ly trong tay lại bị y siết chặt lại không thương tiếc.

Kim Ngữ có chút kinh ngạc khi Thượng Quan Mạc lại biểu hiện sự tức giận với nàng ta chỉ vì một ả mù sao? Hừ, hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh.

Tần Đào Di lại ngược lại, nàng ta chỉ nhàn nhạt hướng lên nhìn Vận Phụng, rồi lại nhẹ mỉm cười như có như không. Nữ nhân chanh y này là ai đây? Mặt mũi cũng thật lớn đi!!

Một mảng không gian bỗng chốc lặng yên như tờ, không lấy một tiếng xôn xao, chỉ một lòng chờ mong, hướng Vận Phụng như đợi một câu ưng thuận! Trong khi đó, Vận Phụng nàng cũng hiểu rõ được hoàn cảnh của chính mình lúc này đây. Nhưng nàng thực sự là lười muốn quan tâm đi! Cái trò mèo nữ nhi đấu này sao thật nhàm chán hơn cả nàng tưởng rồi đây! Chậc… Nàng muốn Thu nhi aaa, nàng muốn Lộ An Cung aaa, nàng muốn đi ngủ!

- “ Khuynh Thiên, đừng để ý! Biểu muội chỉ đùa thôi.. “ – Thượng Quan Mạc cao thượng liền nhanh chóng giúp nàng giải vây.

- “ Tiểu cô, ngài làm sao vậy? “ – Thượng Quan Mộ thì thầm hỏi bên tai nàng vì sợ kẻ khác nghe ra thân phận nàng.

Vận Phụng nhăn nhó ra mặt, tay không ngừng miết trên miệng ly sữa, khó ở đáp:

- “ Mộ nhi…. Ta…… sữa nguội mất rồi! “

“ RẦM RẦM “ ~ ngã như đổ dạ nhaa~. Kẻ ngồi người đứng, lần lần lượt lượt ngã ngửa ra đất không thương sót.

- “ Hahaha ~ “ – Thượng Quan Mộ bật cười hào sảng, rồi lớn giọng ra lệnh đối tiểu nhị – “ Tiểu nhị! Sữa của vị tiểu thư đây nguội rồi, còn không mau lên thay ly mới!! “

Thượng Quan Mạc mi tâm giật mạnh! Thượng Quan Miên dung nhan như đông cứng lại…

Ở một nhã gian xa xa nào đó, Tư Đồ Tử Ngôn cười như kẻ có bệnh, không ngừng vỗ ngọc phiến vào tay tán thưởng. Ngồi bên cạnh y, kẻ mặt liệt nào kia không chỉ liệt cơ cảm xúc mà nay khóe môi cũng giật mạnh liên tục đầy bất đắc dĩ. Nàng đây là làm sao?? Lá gan này cũng thật quá to đây, giả điếc cũng thật có tài… Haha~. Thượng Quan Vận Phụng, thú vị, ngày càng thú vị!

Tần Đào Di cũng không kém, ngọc thủ cầm ly trà cũng khe khẽ run nhè nhẹ.

Trái lại với những phản ứng bất đắc dĩ đó, lại là sự tức giận từ vị Kim Ngữ tiểu thư đây. Nàng ta siết chặt nắm tay, quyết không từ bỏ mục đích kéo Vận Phụng cùng chết. Ả tiện nhân này dám không để nàng ta vào mặt như vậy, dám lơ đi lời nói của nàng ta sao?! Hừ lạnh trong lòng quyết liệt, Kim Ngữ cố nặn ra một nụ cười được cho là tự nhiên nhất để che đi nỗi tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nói vọng lên phía nàng:

- “ Vị tiểu thư đây là có ý gì? Ngươi là muốn từ chối lời mời của ta sao? Hay là ngươi tự cảm thấy được bản thân ngươi vô tài vô đức lại vô năng nên sợ hãi không dám?? “ – khiêu khích, chính là khiêu khích đi.

- “ Kim Ngữ! Đủ rồi.. “ – Thượng Quan Mạc tỏ vẻ như tức giận, đầy không hài lòng.

- “ Nhị biểu ca ….! “

- “ Biểu muội, muội chọn người khác đi! “ – Thượng Quan Miên không nóng không lạnh lên tiếng.

- “ Không, muội chính là chọn nàng ta!! “ – Kim Ngữ đáp chắc nịch, mi tâm cũng cau lại đầy quyết liệt.

- “………………. “ – Vận Phụng là im lặng.

- “ Hai vị hoàng huynh nha, lần này người nhà các huynh lại gây họa rồi! Đệ đây cũng thực buồn thay hai vị hoàng huynh đây nhaa~. Chậc! Tốt hơn hết là hai vị nên nghĩ trước xem phải làm sao để cầu xin thứ tội được với phụ hoàng đi! Hắc. “ – Thượng Quan Mộ thừa nước đục thả câu, thầm thì trước mặt hai vị hoàng huynh.

- “ Đệ!!! … “ – Thượng Quan Mạc đầy một bụng phẫn nộ nhưng vẫn phải kìm nén để giữ phong thái của chính mình.

Cảm nhận một màn căng thẳng trước mắt, Chu bá nhanh nhẹn bước lên giải hòa:

- “ Chuyện này… Vị tiểu thư ngồi trên kia, không biết ý tứ ra sao đây? “

Vận Phụng thấy Chu bá ôn hòa trưng cầu ý kiến của nàng thì cũng ôn nhu đối lại lão:

- “ Bản tiểu thư không ngại giúp ngươi lên lôi đài, nhưng ít nhất cũng phải cho bản tiểu thư một cái giá xứng đáng đi? “ – Vận Phụng không do dự nói ra yêu cầu của chính mình.

Quả thực là có chết qua một kiếp rồi vẫn không thể bỏ được cái tính hám lợi của thương nhân đi! Hắc hắc. Nhưng nàng chính là bản chất khắc cốt ghi tâm của nàng nha… Dù có đổi cốt nhưng vẫn khắc trong tâm này này. chậc!

Nghe Vận Phụng nói tới cái giá xứng đáng, Kim Ngữ hừ lạnh khinh thường, cũng chỉ là ả tham tiền đi! Nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào đối nàng:

- “ Được! Vậy ngươi muốn cái giá xứng đáng ra sao? “

- “ Hm… Không phải cuộc so tài hôm nay của nhị vị tiểu thư đây là để xem xem thế tử Trấn Lạc vương sẽ là của ai sao? “ – Vận Phụng đều đều lên tiếng.

- “ Đúng! Chính là xem xem ai xứng đáng với Liệt Diễm Chiến Thần hơn. Kẻ nào thua sẽ không được tham gia thi tuyển thế tử phi…“ – Kim Ngữ cũng chắc nịch đáp, cũng không quên liếc xéo Tần Đào Di một cái sắc lẹm.

- “ Ồ.. Vậy thì, nếu ta thắng, thì cả hai ngươi đều không được tham gia thi tuyển thế tử phi? Thế nào? “ – Vận Phụng vẫn đều đều ra điều kiện như đây chỉ là một chuyện muỗi cỏn con.

- “ Ngươi …! “ – Kim Ngữ có chút mất kiểm soát.

- “ Vị tiểu thư đây, hình như rất tự tin? “ – Tần Đào Di lên tiếng ôn nhu sau một hồi yên lặng, dù cho hôm nay nàng ta chính là nhân vật chính.

- “ Tự tin thì không có! Nhưng …… sự thật thì ta có …… “ – Vận Phụng cố ý úp mở.

Sự thật gì? Nàng là đang muốn nói gì? Tâm mỗi người lại treo cao một câu trả lời…

- “ Vậy vị tiểu thư đây không ngại nói ra cho mọi người cùng biết chứ? Là sự thật gì mà có thể khiến ngươi chắc chắn đưa ra được điều kiện to gan tới vậy? “ – Tần Đào Di ôn hòa hỏi.

- “ Thật ra cũng không có gì! Chỉ là, ta đã trở về nên sau này, vị công chúa, tiểu thư nào muốn gả vào Trấn Lạc Vương Phủ, vào Nam Cung gia đây… thì đều phải có sự đồng ý của bản tiểu thư ta đây! “ – Vận Phụng kéo cao khóe môi đầy thách thức, những ngón tay bạch ngọc vẫn gõ nhịp đều trên bàn như để tiêu khiển cho bớt nhàm chán.

Quả nhiên là không thể hết nhàm chán đi… Nhưng có lẽ trừ nàng ra thì những kẻ có mắt ở đây đều ngày càng tăng cao sự hứng thú. Thượng Quan Mộ không hề keo kiệt nợ nụ cười tới thất sắc vạn vật. Thượng Quan Mạc tâm có chút được thả lỏng nhưng lại không thể không ban cho vị biểu muội kia một ánh mắt đầy không bằng lòng. Thượng Quan Miên cũng trở lại vẻ ảm đạm, nhàn nhạt thưởng trà trong ly.

Trong một nhã gian xa xa, Tư Đồ Tử Ngôn lại không giấu nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt, y không ngừng ban phát cho kẻ ngồi cạnh bên chính mình những ánh mắt với hàm ý: ta nhìn thấu hết ngươi rồi đây! Hahaah ~.

- “ A Họa, ngươi cũng thật quá đáng đi, ngay cả thân cô cô của chính mình cũng không tha đi? Haha ~ Nàng đây là đang tuyên bố ngươi là của nàng sao? Hahah ~. ý tứ, rất có ý tứ! “ – Tư Đồ Tử Ngôn cười sảng khoái tới không nhìn thấy quốc mẫu đâu nữa rồi. Nhưng y vẫn không quên để ý tới sắc thái của kẻ nào đó đang đông cứng.

Nàng đây là đang tuyên bố sự chiếm hữu sao? Lá gan quá lớn rồi… Hừ! Hóa ra, nàng cũng như bao nữ nhân khác. Hắn chính là đã nhìn lầm nàng rồi… “ Phừng “ - Ly trà trong tay hắn bất ngờ vỡ vụn, vì phải hứng trọn cơn phẫn nộ của kẻ nào đó đang cầm.

Tư ĐỒ Tử Ngôn nhìn ly trà vừa được hóa kiếp đầu thai, tâm càng thêm k inh hách. Hắn đây là đang tức giận đi? Vì sao hắn lại tức giận đây? Là vì vị Khuynh Thiên công chúa kia sao?...

Trên đây có người tức tối, thì dưới lôi đài cũng có kẻ tức giận không kém. Kim Ngữ không giữ nổi bình tĩnh, một tay chỉ hướng Vận Phụng, lớn giọng quát:

- “ Cũng thật lớn gan!!! Hừ, hóa ra cũng chỉ là một tiện nhân muốn bước vào Nam Cung gia. Cũng không xem lại tài đức chính mình tới đâu mà dám ở đây ra vẻ? Có giỏi thì xuống đây tỉ thí!!! “

- “ Ố… Tỉ thí? Muốn ta tỉ thí mà dễ sao? “ – Vận Phụng cố tính lên giọng chọc tức.

- “ Vậy… chúng ta không tỉ thí! Đào Di cũng rất mong được vị cô nương đây cho chút mở mang tài mọn … “ – Tần Đào Di sau một hồi lặng yên quan sát nay cũng lên tiếng “ mời mọc “.

- “ Tần tiểu thư nói quá, bổn tiểu thư không tài không đức, ngoài trừ ăn với ngủ bổn tiểu thư quả thực không hề biết thứ gì! “ – Vận Phụng chân thành nhận mọi khuyết điểm.

Tần Đào Di vuốt nhẹ mép ly trà, khóe môi lại nhè nhẹ cười mỉm thân thiện. Thật ngại quá đi! Sao bỗng dưng hôm nay nàng ta thật có hứng đây. Âm thanh thân thiết đầy nhún nhường của nàng ta vang:

- “ Không ngại, không ngại, Đào Di cũng là kẻ không tinh thông gì. Nay cũng muốn cùng vị tiểu thư cùng nhau học hỏi đi! Dù là thua kém hay cao thâm thì chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu, bù đắp những thiếu sót của nhau đi… “

Vận Phụng thầm cười trong lòng, nàng ta đây là đang tỏ vẻ Đức mẹ Maria, cứu giúp nhân loại sao? Chậc!... Cũng may, Vận Phụng nàng không ngây thơ như dân chúng của cái đại lục này, thực dễ bị mê hoặc. Quá đáng cười rồi! hahah ~. Muốn đấu? Vận Phụng nàng cũng chưa bao giờ chê đối thủ mạnh đâu!

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.