Con Thần
Không biết Triều Hoa Quân dùng biện pháp gì, hai ngày sau Hằng Nguyệt Cơ trở về thiên đình, chuyện Điền Chân liên tiếp mấy đêm hầu hạ ở tẩm điện cũng lan truyền, tất cả mọi người đều cho rằng đó là nàng là thuộc tộc Phượng, huyết thống cao quý thuần khiết, làm cho Phượng vương phá lệ coi trọng, có thể thấy được Phượng vương đối với tộc phượng vẫn là ưu đãi.
Đúng lúc này, một sự kiện làm rung chuyển sáu giới xảy ra.
Chúng thần Tiên giới nghênh mời thái tử cũ Thủ Nguyệt Vi, phát động đoạt ngôi, tiên đế Thủ Nguyệt Võ chạy ra khỏi cung, tập kết thế lực bên ngoại để chống lại, mong đoạt lại quyền.
Sự việc xảy ra quá nhanh so với dự đoạn, điều mọi người đàm luận nhiều nhất là nghe nói Thủ Nguyệt Vi là thừa dịp nằm trong đội ngũ sứ giả của Thần giới mới dễ dàng thông qua cửa quan trở lại Tiên giới một cách thuận lợi. Thủ Nguyệt Võ chỉ trích Thần giới, Thần đế Thí Trung Thiên lại sai sứ giả mắng lại, ý tứ mơ hồ là hai giới xưa nay có giao tình tốt đẹp, ai ngờ Thủ Nguyệt Võ lại phái Ngọc Trần Thiếu cung lẻn vào thần giới, mưu hại Triều Hoa Quân, mưu toan nhúng tay vào mọi việc của Thần giới, rắp tâm bất lương, có Tiên ấn của Ngọc Trần thiếu cung làm chứng, sau đó liền gióng trống khua chiêng xuất binh trợ giúp Thủ Nguyệt Vi, Thủ Nguyệt Võ nghe sứ giả báo lại, giận dữ nhưng cũng đành chịu.
Tin tức vừa tới Mạc Vũ Thiên cung, dựa vào khả năng tình báo của loài chim, Điền Chân hiểu được mọi chuyện một cách rõ ràng.
Thủ Nguyệt Võ mệnh cho Ngọc Trần thiếu cung ám toán Triều Hoa Quân, làm người ta khó hiểu, nhưng mà việc này lại đúng lúc để làm cớ cho Thần giới xuất binh. Thần đế đã thỏa thuận trước với Thủ Nguyệt Vi hiệp nghị đi, giúp Thủ Nguyệt Vi cướp ngôi, hai giới sẽ liên thủ chống lại Ma giới. Đây mới là mục đích cuối cùng.
Triều Hoa Quân nghe nói xong chỉ cười một tiếng, để cho người báo tin lui ra.
Xem ra hắn đã sớm biết, chỉ sợ chủ yếu vẫn là ra vẻ mà thôi. Điền Chân cố ý đi qua lau bàn cho hắn, coi như không có việc gì nói: “Bệ hạ trợ lực cho Thủ Nguyệt Vi lên ngôi, tất nhiên có lợi cho Thần giới, nhưng Vương nói xem, Thủ Nguyệt Võ nếu bị bức đến đường cùng, có thể cho cùng rứt giậu mà gia nhập Ma giới hay không, nếu Ma thần ra mặt thì làm sao bây giờ?”
Thấy nàng có thể hỏi ra một vấn đề có đạo lý như thế, Triều Hoa Quân tỏ vẻ ngạc nhiên, gật đầu nói: “Hỏi thật hay, tiểu hoàng nhi thực thông minh.”
Điền Chân trầm mặc.
Hóa ra ở trong mắt lãnh đạo, chỉ số thông minh của nàng rất thấp.
Triều Hoa Quân nói: “Thủ Nguyệt Võ tất nhiên sẽ cầu cứu Ma giới, nhưng nhất định sẽ bị cự tuyệt.”
Điền Chân thốt ra: “Cũng không chắc chắn.”
Vị Lucifer đại thần kia có cái tật xấu thực phiền toái, chính là thích nghe nịnh hót, nói không chừng nếu đối phương nói đến câu “Ma thần V5″ liền thuận tay giúp đâu.
Theo tớ hiểu “Ma thần V5” có nghĩa là một câu nịnh hót, có thể chữ V5 này là năm chữ ‘vạn” trong vạn tuế hoặc là cũng có thể là vô địch theo nghĩa hiện đại.Cũng chưa biết edit theo nghĩa gì nên tớ giữ nguyên
Triều Hoa Quân nhíu mày: “Ngươi cũng biết nguyên nhân năm đó hắn phản bội Thiên giới?”
Điền Chân lâm vào suy tư, thật cẩn thận đáp: “Nghe nói là do hắn tính kiêu căng trời sinh, không cam lòng ở dưới kẻ khác, cho nên…”
Triều Hoa Quân thở dài, ý bảo nàng đến trước mặt: “Cũng coi như vậy, kỳ thật là do lúc trước Tiên đế chậm chạp không chịu lập thái tử, vài vị hoàng tử tranh đoạt đế vị, bệ hạ đối với huynh đệ… cũng làm chút chuyện..”
Điền Chân nghe vậy ngạc nhiên..
Chuyện này cũng không mới mẻ, Thần đế bệ hạ vì tranh ngôi vị hoàng đế, khẳng định sử dụng không ít ám chiêu, vu hãm gì đó, nếu không phải Ma thần thật sự không động tay, khẳng định cũng dính phải độc thủ.
“Hắn đối việc này cực kỳ tức giận, chỉ vì Tiên đế còn sống, không tiện đối nghịch” Triều Hoa Quân mỉm cười, “Tuy rằng nói hắn là con cháu Thần Tiên, nhưng nay chuyển thế, Tiên đế dù sao cũng là phụ thân hắn trên danh nghĩa, lúc ấy tiên đế thập phần tín nhiệm bệ hạ, kể cả hắn có tâm ngăn cản, vài vị hoàng tử vẫn là… chết sớm, tiên đế băng hà, bệ hạ lên ngôi, hắn không có nể nang, liền phản đi Ma giới .”
Điền Chân giật mình.
Trách không được hắn nói thiên giới tranh quyền đoạt lợi ngươi lừa ta gạt, hóa ra quả thực là một quan tòa chính nghĩ, đáng tiếc ở Thiên giới thần bất minh giả chính nghĩa còn nhiều lắm, vì thế chính nghĩa cuối cùng lại thành ma.
Thấy thị phi mãnh liệt như vậy, Ma thần đại nhân đã biết Thủ Nguyệt Võ cướp đế vị, hãm hại huynh trưởng, làm sao còn đi hỗ trợ, chỉ sợ sứ giả của Thủ Nguyệt Vi vừa đến, đã bị hắn thuận tiện hí mắt một cái, nói không chừng lại thành vật hi sinh.
Điền Chân nhìn Triều Hoa Quân , thăm dò: “Vương là trung thành với… bệ hạ .”
Triều Hoa Quân đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, lắc đầu: “Ta sở làm như vậy, là vì an ninh của tộc Thần Vũ, phải đứng ở bên Thiên giới. Hắn là sát thần, sát tính quá nặng, không người có thể khống chế, ở lại trên đời cũng không phải chuyện tốt.”
Điền Chân tỏ vẻ lý giải.
Một người quá mức cường đại tồn tại, tất nhiên sẽ làm cho người ta kiêng kị.
.
Phong ấn tiên đế trên người Thủ Nguyệt Vi được giải, quần thần ủng hộ dần dần chiếm thượng phong, thần giới xuất binh, lại như hổ thêm cánh. Không ngoài sở liệu, Thủ Nguyệt Võ hướng Ma giới cầu cứu bị cự tuyệt, Quỷ giới xưa nay ở tầng dưới, chỉ khoanh tay đứng nhìn, còn Yêu hoàng tuy sảng khoái phái binh tương trợ lại đánh chỉ ở thế cầm chừng.
Ở bên này, Điền Chân đi theo Triều Hoa Quân đi Bắc Hải kiểm tra công tác.
Bắc Hải thật an ninh, là nơi lạnh vô cùng, rất nhiều tảng băng di động, Biển trời lúc đó một mảnh trong vắt, lại có một cảnh sắc riêng.
Trong hoàng cung dưới đáy biển, Triều Hoa Quân cùng Đại Bàng Vương Xá Thiên còn đang bàn việc chính sự, lần trước bị Ma thần đánh cho trọng thương Xá Thiên ở lại dưỡng bệnh chừng mấy tháng mới đỡ. Sau đó Thần đế phái thiên quan tới đưa linh dược tỏ vẻ an ủi. Bọn họ nói chuyện, Điền Chân không có phương tiện ở bên cạnh, một mình mang theo viên tránh nước đi loạn.
Đáy biển có rất nhiều tảng đá hình thù kỳ quái, còn có từng phiến lại từng phiến lớn những cây san hô, thập phần xinh đẹp, nơi nơi đều có thị vệ gác, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy quân lính đeo đao đi tuần tra.
Điền Chân đi thăm thế giới đáy biển, quên cả đường về. Mãi đến lúc chạng vạng có thị nữ tìm đến, truyền lời của Triều Hoa Quân bảo nàng dùng cơm trước nàng mới vào điện tùy tiện ăn chút, sau khi ăn xong vẫn chưa thấy Triều Hoa Quân trở về, càng thêm nhàm chán, lại chẳng thấy buồn ngủ, lại đơn giản đi ra điện, dạo vòng quanh.
Trời đã tối, viên dạ minh châu phát huy công dụng, cả tòa hoàng cung được chiếu rọi sáng rỡ như ban ngày, san hô thưa thớt dưới ánh sáng chiếu lấp lánh, đứng từ chỗ tối nhìn lại thấy như những ngôi sao, cực kỳ xinh đẹp.
Còn đang mải ngắm cảnh đẹp, bỗng phía xa vang lên tiếng ồn áo, còn có tiếng mắng.
“Chuyện xảy ra mà cũng không ai biết, thùng cơm!”
“Không ổn, tấm dẫn gió bị mất!”
“Cái gì? Nhanh đi báo Vương!” Người kia kinh hãi, quát, “Truyền lệnh xuống, phong tỏa các nơi trọng yếu, các ngươi, dẫn toàn bộ người đi tìm cho ta!”
…
Điền Chân giật mình, tấm dẫn gió chính là bộ bảo bối Côn Bằng, Xá Thiên buổi sáng còn mời riêng Triều Hoa Quân thăm, nơi đó bảo vệ dày đặc, ai lại có lá gan lớn như vậy, dám một mình xông tới ăn trộm bảo vật?
Một luồng ánh sáng hồng không tiếng động lướt qua, ẩn vào phía sau rừng san hô.
“Ở bên kia, mau!”
“Đuổi theo!”
…
Điền Chân ngẩn ngơ, rất nhanh nhớ ra cái gì đó liền cười lạnh hắc hắc.
Tiếng bước chân đến gần, truy binh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mắt, là do Xá Thiên tự mình dẫn người lại đây, thấy nàng, Xá Thiên lập tức dừng lại.
Điền Chân vội làm lễ: “Đại Bàng Vương.”
Biết nàng là thị nữ tùy thân của Triều Hoa Quân, Xá Thiên cũng thật khách khí hỏi: “Hoàng nhi cô nương, có gặp người nào khả nghi hay không?”
Vốn định mượn cơ hội báo thù, nhưng chuyện tới trước mắt lại khác, Điền Chân vội sửa lại ý niệm, lắc đầu cười nói: “Ta luôn luôn đứng ở nơi này chơi, cũng không thấy có ai đến, sao vậy, trong cung xảy ra chuyện gì?”
Xá Thiên không giải thích, chỉ nói câu “Không có gì, nếu nhìn thấy thì nhớ bẩm báo “, liền mang theo bọn thị vệ vội vàng rời đi.
Nhìn theo mọi người đã đi xa, Điền Chân chợt thấy không đứng thẳng nổi, vội vàng xoay mặt xem.
Phía sau không biết từ lúc nào đã có một tiểu hài tử đang đứng, tóc hồng xõa ra, khuôn mặt tròn thanh tú, mắt to sáng, một bàn tay cầm một tấm màu xanh cao thầm hai thước, đang cười tủm tỉm, còn tay kia thì túm cánh của nàng.!
Vừa thấy tiểu ma đầu này! Điền Chân liền thấy đau đầu, đẩy đẩy hắn vào bụi san hô, trợn mắt: “Còn không mau cút đi?”
Lộ tiểu Tàn buông nàng ra, đôi mắt đảo liên tục: “Ngươi vì sao cứu ta?”
Ma thần đại nhân kiêu ngạo tự phụ, dạy con cũng không lễ phép, tuổi còn nhỏ mà bệnh đa nghi nặng như vậy. Điền Chân có chút hối hận với quyết định vừa nãy của mình.
“Ai da, ngươi là tộc phượng!” Lộ tiểu Tàn nhận ra, hưng phấn, “Ta cũng biết một con phượng hoàng xấu, nó đi theo Hoa bá bá, ngươi có biết nó không?”
Mẹ nó, tiểu hài tử, lão nương đập chết ngươi! Điền Chân phẫn nộ đến nỗi đáy mắt như phun hỏa, lại hối hận không thôi.
Trên thực tế, nàng càng muốn đập chính mình.
Ai kêu nàng xen vào việc của người khác! Ai kêu nàng muốn làm thánh mẫu đây!
“Ngươi như thế nào biến thành người còn giữ cánh, không đi được sao?” Lộ tiểu Tàn thương xót kéo cánh nàng, khó hiểu, “Ngươi như thế nào cũng xỉn xỉn, màu lông của ngươi đâu?”
Răng nanh cắn vang lên tiếng “Khanh khách”, Điền Chân thật vất vả mới nhịn cảm xúc muốn đánh người xuống, không thể đánh tiểu hài tử, mà thực tế là muốn đánh cũng không đánh được…
Cố tình Lộ tiểu Tàn không buồn để ý, quấn quít hỏi: “Này, ngươi là ai a?”
“Là nương ngươi!” Điền Chân rốt cục điên lên.
…
.
Lộ tiểu Tàn quan sát nàng: “Ta chỉ có phụ hoàng, không có nương.”
Điền Chân vốn là đang phát hỏa nên mắng như vậy, nghe thấy hắn trả lời thế ngược lại càng thấy vui vẻ: “Nếu không có nương thì ngươi đến từ chỗ nào? Chẳng lẽ do một mình phụ hoàng ngươi sinh ra?”
Câu hỏi này quả thật là làm khó Lộ Tiểu Tàn, cuộc đời của tiểu thiên vương lần đầu tin nhìn thẳng vào lai lịch của chính mình, có chút rối rắm, cuối cùng vẫn không tin: “Nương ta làm sao lại là con phượng hoàng xấu xí?”
“Phượng hoàng xấu xí thì làm sao?” bị nói trúng chỗ đau, Điền Chân âm thầm cắn răng, tiếp theo lại nặn ra khuôn mặt mỉm cười “Nương vốn rất đẹp, chẳng qua lúc tắm lửa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới thành như vậy.”
Lộ Tiểu Tàn vạch trần: “Ta còn có thiên tuế, ngươi trên người chỉ có tu vi ngàn năm, ngay cả ta còn đánh không lại, sao có thể là nương của ta?”
Điền Chân dỗ hắn: “Bởi vì phượng hoàng muốn tắm lửa niết bàn, sẽ tái sinh, kỳ thật nương là hai ngàn tuổi .”
“Phải không?” Lộ tiểu Tàn lấy tấm dẫn gió chụp đầu, “Ca ca ta đã có bảy ngàn tuổi cơ.”
Điền Chân lập tức nói: “Không phải thân sinh .”
…
“Phụ hoàng chưa bao giờ nhắc tới.
“Bởi vì hắn thích nữ nhân khác, đem nương đuổi ra ngoài.”
…
“Phụ hoàng ta mới không có yêu thương người khác.”
“Đó là ngươi không phát hiện thôi, dù sao hắn không cần nương .”
Ngày thường đối phụ hoàng chỉ có kính sợ, nào dám hỏi chuyện của hắn, Lộ Tiểu Thiên vương nghe được chuyện giống như khó tin, lại giống như một người lớn, đi thong thả từng bước chân, thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, hiển nhiên là đang xem xét thật giả.
Điền Chân chiếm tiện nghi, cúi người ép chặt khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia, thơm một cái: “Ta không phải nương của ngươi, làm sao lại phải cứu ngươi?
“Ngươi thực ghê tởm nha!” Lộ tiểu tàn lui ra, buồn bực lau mặt.
“Con ngoan, nương thích ngươi đâu” Điền Chân lại đi qua chụp vào đầu hắn, thuật tay liền đoạt lại tấm dẫn gió của hắn “Tùy tiện trộm đồ là không đúng, nghe lời của nương, mang theo nó ngươi khẳng định sẽ trốn không thoát, làm cho người ta phát hiện bắt được ngươi, nương sẽ đau lòng a?”
Trong lúc đó, thân thể nho nhỏ khẽ run rẩy, khóe miệng rỉ ra chút máu.
“Ngươi bị thương?” Điền Chân dọa đến, “Là ai đánh, Đại Bàng vương?”
Lộ tiểu Tàn chẳng hề để ý, chỉ đưa tay lên lau: “Không phải chim đại bàng, là phụ hoàng.”
Ma thần đại nhân không chỉ ngược đãi thiên binh, mà còn ngược đãi con mình, rất bạo lực! Điền Chân trong lúc vô ý phát hiện bí mật này, lòng đầy căm phẫn: “Hắn vì sao đánh ngươi?”
“Mang binh đi đánh yêu giới, bị đánh bại, phụ hoàng nói ta vô dụng, đánh ta một chưởng.”
Từng chứng kiến chưởng lực của Ma thần, Điền Chân không thể tin: “Có chút việc này liền đánh ngươi, ngươi vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà, hơi quá đáng! Hơi quá đáng, quả thực không phải người!”
Lộ tiểu Tàn kiêu ngạo nói: “Thì đương nhiên, phụ hoàng ta là thần thời thượng cổ mà.
…
Đứa nhỏ đáng thương không có nương nha, bị thương cũng không có người quan tâm, Điền Chân quả thật có chút không đành lòng, nghĩ rằng hắn dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, giọng điệu mềm xuống: “Có bị thương nặng không, có đau hay không?”
Lộ tiểu Tàn ra vẻ: “Ai sợ đau, ta cũng không phải là tiểu nữ.”
Tiểu tử này thật là kiên cường, Điền Chân lắc đầu, giáo dục đứa nhỏ như vậy là không đúng, thật là không đúng.
Ước chừng là cảm nhận được sự quan tâm của nàng, Lộ Tiểu Tàn liếc nhìn, bỗng nhiên cười hì hì ôm lấy nàng, “Nương trị thương cho ta, được không?”
Điền Chân cảnh giác: “Ngươi…”
Lộ tiểu Tàn kéo tay nàng qua: “Đừng sợ đừng sợ, ta chỉ cắn một ngụm.”
Tiểu tử cắn nát cổ tay, có điểm đau, có điểm ngứa, có điểm tê.
Hóa ra, làm nương cũng không phải chỉ nói xuông, còn phái hiến máu. Điền Chân muốn khóc, nghiến răng nghiến lợi: “Một chút, một chút thôi, chữa khỏi thương thì đi mau! Còn nữa, để lại tấm dẫn gió đưa ta cầm… Uy uy ! Đủ rồi! Ngươi làm như uống nước đâu!”
Thật vất vả rút tay về, Điền Chân nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang phình ra kia, khóc không ra nước mắt.
Lộ Tiểu Tàn nuốt xuống một nửa, đem nửa còn lại phun vào tấm dẫn gió, sau đó đắc ý lau lau miệng: “Trách không được, nghe nói vương khí của tộc Thần Vũ yếu bớt, hóa ra là vương khí ở trên người ngươi, cái máu này của ngươi vừa vặn trấn trụ tấm dẫn gió, chim đại bang kia muốn niệm chú cũng vô dụng , ta có thể đi ra ngoài dễ dàng.”
Vương khí ở trên người nàng? Điền Chân sau một lúc sửng sốt, giận sôi lên: “Lộ tiểu Tàn!”
“Ngươi không phải là nương ta, tưởng gạt ta, còn lâu!”
…
Lộ tiểu Tàn khinh thường vẻ mặt của nàng, cầm tấm dẫn gió thu nhỏ lại để vào bên hông, cười tủm tỉm kéo cánh của nàng: “Bọn họ đông người, ta không thể mang ngươi ra, ta đi trước .”
Ánh sáng hồng đi xa, Điền Chân vuốt tay, cảm tưởng tức muốn hộc máu.
Hừ, chết vì muốn làm thánh mẫu, Điền thánh mẫu!
.
Ngoài tẩm điện là những thực vật thanh mảnh chịu rét, cùng cả tảo biển, mềm, có chút giống như một tấm nệm bằng nước, chẳng qua là thể tích rất lớn nên nổi lên thật dài ở trong nước, có ngang, có dọc, giống như tung bay rung động, trông thật đẹp, động lòng người.
Trong điện, đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh bàn có một người mặc áo bào trắng như tuyết.
“Hoàng nhi.”
“Vương.”
Triều Hoa Quân ý vẫy nàng tới trước mặt: “Làm sao vậy?”
Ma thần thích nghe nịnh hót, nuôi con trai như một con thỏ thành tinh! Điền Chân làm sao dám nói chỉ cười cười: “Không có gì, chính là tùy tiện ra ngoài một vòng, nghe nói Đại Bàng Vương xảy ra chuyện?”
Triều Hoa Quân hơi hơi nhíu mày, bỗng nhiên đưa tay, mạnh mẽ kéo nàng qua quan sát.
Bản thân phượng hoàng vốn có tác dụng tự chữa thương, vết thương ở cổ tay nàng đã sớm khép lại, chỉ còn lại hai vệt răng nho nhỏ.
Triều Hoa Quân buồn cười: “Tùy tiện đi một vòng, bị tiểu quái vật cắn.”
Không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn bị chảy máu, Điền Chân nói quanh co.
Ngón tay mơn trớn dấu răng, Triều Hoa Quân buông nàng ra: “Là tên trộm kia cắn ngươi?”
Lãnh đạo quả nhiên lợi hại, Điền Chân thành thật giải thích nói: “Ma Thần từng đối với tộc Thần Vũ lưu tình, Lộ tiểu Tàn tính ra cũng là cháu họ của Vương, Vương chắc là cũng không muốn đưa hắn lên Thiên đình, nhưng nếu thả hắn dễ dàng, nếu bệ hạ biết chỉ sợ sẽ trách tội, bởi vậy ta tự tiện chủ ý thả hắn đi , mong Vương khoan thứ.”
Triều Hoa Quân nhìn nàng một lúc lâu, mỉm cười nói: “Tiểu hoàng nhi mới biến thành hình người không lâu đã có trí tuệ như vậy, giữ ngươi lại bên người đúng là phúc khí của ta.”
Lãnh đạo khích lệ, Điền Chân nóng mặt.
Triều Hoa Quân chuyển tiếp câu: “Biểu đệ tất nhiên là đối với tộc ta lưu tình, nhưng ta thân là Thần vương, làm việc gì cũng phải lấy Thần giới làm chủ.”
Điền Chân sửng sốt: “Vương…”
“Ngươi không làm sai” Triều Hoa Quân nói, “Chính là lần này ta quyết định buông tha Lộ tiểu Tàn, là vì đại cục, xử trí hắn cũng không ưu việt, ngược lại thả đi lại là chuyện nhân tình, biểu đệ làm gì cũng có chuẩn tắc, tương lai khi nào tái chiến, mới có đường sống.”
Điền Chân không tin: “Ma thần lợi hại thế, chẳng lẽ không để ý chết sống của con?”
Triều Hoa Quân cười cười nói: “Nếu thật có thể áp chế hắn, ta sẽ thả Lộ tiểu Tàn đi?”
Vì thế, hình tượng Ma thần đại nhân trong mắt Điền Chân hoàn toàn sụp đổ, trong nháy mắt chuyển từ chính nghĩa thành một kẻ lãnh khốc vô tình cộng thêm là một ông bố bạo lực.
Điền Chân áy náy: “Lộ tiểu Tàn đánh cắp tấm dẫn gió…”
Triều Hoa Quân tỏ vẻ không chấp, đứng lên hỏi: “Thời điểm không còn sớm, đi ra ngủ cùng các nàng không?”
“Không đi, các nàng đều nói xấu ta ở sau lưng” nhắc tới việc này, Điền Chân kiên trì không ngừng, thỉnh cầu, “Vương có nghĩ ra biện pháp gì làm cho đôi cánh của ta thành màu trắng không?.”
“Ngươi…”
“Ta không cố chấp hời hợt, ta chỉ muốn trở nên thuận mắt một chút” Điền Chân vô cùng suy sút, rầu rĩ ngồi vào trên ghế “Hiện tại đi đến đâu cũng bị coi thành quái vật, làm sao còn hy vọng có người thích.”
Triều Hoa Quân ngạc nhiên lên tiếng “A”: “Ngươi muốn ai thích?”
Điền Chân liếc hắn, nói thầm: “Dù sao ta không muốn khó coi như vậy.”
Ngọc châu lóng lánh, chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú như ngọc, Triều Hoa Quân khẽ hé miệng, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, đôi lông mi dài tuyệt đẹp không dấu được ý cười nhợt nhạt trong mắt: “Hoàng nhi như vậy đẹp lắm, tuyệt không khó coi.”
Đề nghị Lãnh đạo chú ý lời nói, một cái ôm ấp áp nàng sẽ nhộn nhạo! Điền Chân vội di chuyển tầm mắt, hết nhìn đông lại nhìn tây: “Chỉ có một mình Vương nói như vậy mà thôi.”
“Một mình ta không đủ sao?”
…
Nhộn nhạo, nhộn nhạo ! Điền Chân chắc tăng huyết áp.
Triều Hoa Quân buông nàng ra: “Hoàng nhi ngốc nghếch, còn không hầu hạ bổn Vương thay quần áo?”
Thay quần áo? Điền Chân lùi ra.
“Làm sao?” Mắt đẹp liếc tà.
Hóa ra không chỉ có hồ ly tinh sẽ quyến rũ người, phượng hoàng cũng thực nhộn nhạo, giọt máu trong lòng kia… Điền Chân lắc đầu làm cho chính mình tỉnh táo, giọng điệu giống như tâm tình thực là phức tạp: “Ta hoàn toàn không có cái gì xinh đẹp, thứ hai là không có tài, con dân tộc phượng cũng không thiếu, Vương làm sao lại đối tốt với ta như vậy như vậy?”
Triều Hoa Quân cười nói: “Ta đang kỳ quái.”
“Kỳ quái cái gì?”
“Bình thường tộc Vũ ngay cả khi biến thành người, bản tính lúc đầu là khó sửa, phải qua 1-2 năm mới dần dần học được cách che dấu, thông hiểu ý người, tiểu hoàng nhi với chuyển sang hình người có mấy tháng đã biết rất nhiều, biết xem thời thế, biết nghi ngờ, còn biết thẹn thùng, nghĩ…không ít. Sao lại không kỳ quái?”
Lãnh đạo cư nhiên rất phúc hắc, sử dụng mỹ nhân kế thử nàng, Điền Chân căm giận nói: “Ta thông minh, ta học nhanh, Vương làm sao lại bảo ta thẹn thùng ?”
“Thật không.” Triều Hoa Quân muốn kéo nàng.
“Ta sai lầm rồi, ta thẹn thùng, Vương!” Điền Chân đầu hàng, bay nhanh nằm trên giường, quay mặt vào bên trong, nằm xuống.
Ánh sáng ngọc châu tắt, thêm một người nằm bên cạnh.
Ý cười bên kia tựa như mùi hoa say lòng người, lửng lơ trong không khí, tuy không nhìn thấy cũng có thể tinh tường cảm nhận được, làm cho thần kinh Điền Chân hưng phấn, nằm cương cả một đêm.