Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 84: Chương 84: 79: Yến Quy Và Vô Cực




Yến Vô Cực...

Vẻ mặt Vô Tà mờ mịt nhìn nam tử có khuôn mặt hiền từ, khí chất dịu dàng không nhiễm khói lửa nhân gian trước mặt; do nơi này bị ngăn cách với bên ngoài quá lâu nên khuôn mặt nhìn thì mười bảy mười tám tuổi nhưng có chút tái nhợt, trong suốt như ngọc không giống như người bình thường.

Vấn đề thứ hai của nàng là: “Ngươi sống mấy chục năm... ở cổ mộ này sao?”

Mấy chục năm?

Vô Tà tìm từ xem như đã cẩn thận dè dặt vì dù sao phụ vương nàng đã sáu mươi tuổi vậy mà ở trong ấn tượng của nam tử này vẫn là một hài tử nên Vô Tà dám khẳng định chuyện xảy ra trên người Yến Vô Cực tuyệt đối không thể suy luận theo lẽ thường.

Đối với câu hỏi này của Vô Tà thì trên mặt Yến Vô Cực lần nữa xuất hiện vẻ khó xử còn hơn lúc hỏi tên hắn. dđ/lqđ Ở nơi vĩnh viễn là bóng tối vô tận này thì hắn đã sớm quên bản thân hắn đã đợi ở đây bao lâu, từng ngày từng năm trôi qua, lâu đến mức hắn cũng không còn nhớ nổi vì vậy câu hỏi này của Vô Tà thật sự đã làm khó hắn.

Mi mắt hắn khẽ rung động tựa như tiểu hài tử bị người lớn dùng câu hỏi khó gây khó dễ, đôi môi tái nhợt khẽ mím chặt. Bởi vì ít giao tiếp với người khác nên đối với hai ba câu hỏi của Vô Tà, khuôn mặt hắn vốn tái nhợt lại hiện vẻ xấu hổ và với khuôn mặt như tranh vẽ này để Vô Tà nhìn thấy cũng phải ngây người. Giờ phút này Yến Vô Cực hoàn toàn không còn dáng vẻ thánh khiết không thể xâm phạm như lúc ban đầu mà tựa như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bình thường, thân thiết nhã nhặn lại có chút mất tự nhiên.

Vô Tà buồn bực sờ sờ cái mũi của mình, trong lòng cũng dở khóc dở cười, lúc này không phải là thời điểm đi quan tâm những điều này, nàng sao lại quên Hiên Viên Vân Nhiễm!

Vì áy náy với Hiên Viên Vân Nhiễm nên Vô Tà nắm tay lại thành quyền để lên môi ho nhẹ hai tiếng chuyển đề tài: “Ngươi vừa mới nói lăng mộ này từng có một cô nương tự ý xông vào?”

“À...” Yến Vô Cực hiếm khi nói chuyện với người khác nên có vẻ cực kỳ đơn thuần, vì vậy dễ dàng bị Vô Tà dời đi lực chú ý, suy nghĩ cũng lập tức dời khỏi vấn đề rối rắm bất an vừa rồi mà trả lời Vô Tà: “Vị cô nương kia xông nhầm vào Huyễn trận...”

Vừa nói, khuôn mặt của hắn lại lần nữa xuất hiện vẻ từ bi không đành lòng, Vô Tà biết Yến Vô Cực đã xuống tay lưu tình, dđlêquy1đôn bản tính hắn thuần khiết hướng thiện, thậm chí không muốn làm tổn thương tính mạng người khác nhưng vì chức trách, nếu Vân Nhiễm xông vào nơi này thì thân là người giữ mộ, hắn không thể không trừng phạt Vân Nhiễm. Những người giữ mộ nơi đây không phải đều có lòng trắc ẩn, họ quanh năm sống trong bóng tối nên ngoài sinh mạng của họ và bóng tối thì đều tiếp xúc với vật chết và tử vong, bất kỳ ai tự tiện xông vào lăng mộ đều sẽ vĩnh viễn ngủ say ở chỗ này, nhưng Yến Vô Cực không giống với họ, tất cả người giữ mộ ở đây đều rất tôn kính hắn, mà hắn là người giữ mộ dịu dàng và từ bi nhất.

Mặc dù Vân Nhiễm xông vào Huyễn trận - là loại trận pháp không có tâm trí mạnh mẽ thì tuyệt đối không cách nào tỉnh táo lại từ trong đó. Những đạo sĩ cổ đại thường dùng trận pháp như vậy để nhốt những người xâm nhập lăng mộ, nhưng trong Huyễn trận cũng có một cách duy nhất để cho họ khi chết giảm bớt thống khổ đó là vĩnh viễn chìm vào mộng đẹp, có lẽ không bao lâu nữa Vân Nhiễm cũng sẽ mãi chìm đắm trong đó rồi từ từ hóa thành một đống xương trắng.

Từ lúc Yến Vô Cực nhìn thấy Vô Tà thì đã biết đứa bé này tới vì vị cô nương tự ý xông vào lăng mộ kia, hắn thương hại Hiên Viên Vân Nhiễm không phải do có liên quan tới Vô Tà nhưng bây giờ biết nàng là người Vô Tà phải cứu thì phần thương hại này lại có thêm chút áy náy, như một đứa trẻ làm sai chuyện lo lắng bị Vô Tà trách mắng, quả thật là có lòng mà không đủ sức, mà đây cũng không phải là ý định ban đầu của hắn.

Vô Tà thở dài, Yến Vô Cực người này quá đơn thuần, đơn thuần đến nỗi nàng cảm giác mỗi một câu nói, mỗi một việc làm của nàng với hắn đều là chuyện ác táng tận lương tâm. Vô Tà không thích loại cảm giác này, trong lòng luôn cảm thấy là lạ, nàng không giỏi diễn vai ác.

Nhưng mục đích hôm nay nàng tới là vì mang Hiên Viên Vân Nhiễm trở về, dù trong lòng không muốn làm khó nam tử trước mắt nhưng cũng không thể quên mình tới đây vì chuyện gì, dđl/qđ đè lại huyệt thái dương đang nhảy loạn, Vô Tà thở một hơi nặng nề rồi lạnh lùng nói: “Vậy ta cũng không quanh co lòng vòng, làm phiền công tử trả Vân Nhiễm lại cho ta, ta lập tức mang nàng rời khỏi đây, tuyệt đối sẽ không mạo phạm linh hồn Thái tổ lần nào nữa.”

Giọng nói của nàng chân thật đáng tin.

Yến Vô Cực ngẩn người, đôi lông mi khép chặt khẽ run, miệng lại than nhẹ một tiếng: “Thật xin lỗi, ta không thể vì cá nhân ta mà làm trái với lời thề nhiều đời qua của Yến gia.”

Lời thề?

Vô Tà nhíu mày, nàng tự nhiên biết Yến Vô Cực là người giữ mộ, người lạ tự tiện xông vào lăng mộ đã chọc giận linh hồn Thái tổ nên tuyệt đối không thể để cho người còn sống rời đi, mặc dù hắn không tình nguyện thì cũng không thể thay đổi sự thật này.

Cũng may từng ngày từng năm trôi qua, người có thể tìm được rồi thuận lợi tiến vào lăng mộ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, với tính tình của Yến Vô Cực thì những người giữ mộ khác sẽ không dễ dàng vì những chuyện này mà quấy rầy hắn. Vì thế đôi tay này của hắn cũng xem như sạch sẽ, chưa từng dính một giọt máu tươi nào, nếu không thì cho đến hôm nay ở nơi bóng tối vô tận và tràn nhập chết chóc này không những không ép điên hắn mà hắn còn có thể giữ được lòng lương thiện. Lúc xử trí Hiên Viên Vân Nhiễm mới khó xử như vậy, thậm chí còn làm tổn thương bản thân.

Thực tế thì hắn như vậy là vì đang trốn tránh, hắn biết bản thân nhất định không đành lòng, dù sao thì người tự tiện xông vào lăng mộ đều phải chết không thể nghi ngờ cho nên hắn cũng không quan tâm, những người giữ mộ khác cũng không dám vì những chuyện này mà tới quấy rầy hắn.

“Lời thề nhiều đời qua của Yến gia sao?” Vô Tà khẽ cong khóe môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút sợ hãi, giọng điệu nói chuyện lại cũng nhẹ nhàng như đang nói về chuyện phong hoa tuyết nguyệt: “Vậy hôm nay ta cũng phải chết ở chỗ này phải không?”

Yến Vô Cực nghe vậy khẽ mỉm cười, lẳng lặng lắc đầu: “Ngươi không giống nhau.”

“À, ta quên...” Vô Tà mở to hai mắt nhìn vật trong tay mình: “Ta có Ưng lệnh mà phụ vương cho ta nên những người giữ mộ lúc trước giống như vì nó mà không có làm khó ta.”

“Yến gia là nô tài bảo vệ cho chủ nhân của Ưng lệnh. Trong tay ngươi có nó thì bọn họ sẽ không làm khó ngươi, ngươi không cần phải sợ.”

Lúc nói những lời này thì sắc mặt Yến Vô Cực vô cùng bình tĩnh, tâm trạng cũng cực kỳ bình thản, giọng dịu dàng đúng mực như từng cơn gió nhẹ chầm chậm thổi làm tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái, khuôn mặt của hắn cũng khôi phục chút huyết sắc nhưng vẫn tái nhợt như cũ.

Vô Tà nghe được cũng ngẩn người, có rất ít người khi nói đến mình là nô tài mà giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa như thế, không có một chút tự ti hay xem nhẹ bản thân và cũng không có khinh thường hay ngạo mạn.

Bất quá... Nàng bây giờ còn không nhìn ra Yến Vô Cực có giác ngộ mình là nô tài, kể từ khi nàng tiến vào đây thì hắn vẫn nhắm mắt duy trì tư thế lẳng lặng ngồi trên giường đá không nhúc nhích, trên mặt là ý cười dịu dàng hiền lành, còn nàng thì vẫn đứng, ngay cả cái ghế ngồi cũng không có.

Nếu lúc này có người tiến vào chỉ sợ không cho là tổ tiên của Yến Vô Cực cũng như bao gồm cả hắn là nô tài, mà nàng là người có Ưng lệnh - người hắn muốn bảo vệ, chỉ cần là người mắt đều sẽ cho rằng nàng là nô tài của hắn.

Trong lòng Vô Tà cũng không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, chỉ thuận theo tự nhiên tiếp tục cố tình gây sự: “Đã như vậy thì tại sao ngươi lại không nghe lời ta? Nếu ta đã tới thì sẽ không đi ra ngoài một mình, người biết chuyện còn đỡ còn không biết chuyện thì sẽ nghĩ Tần Vô Tà ta sợ chết chỉ lo một mình chạy trốn, bỏ lại những người cùng ta tiến vào lăng mộ.”

Yến Vô Cực nghe xong lời nói của Vô Tà thì có chút tự trách, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ bị khó xử, vì vậy mà hắn lập tức mím môi bộ dáng có chút luống cuống, dđlqq/dd thật lâu mới nhẹ nhàng nói: “Nếu ta rời khỏi lăng mộ làm chứng cho ngươi thì ngươi cũng sẽ không phải là người sợ chết mà bỏ mặc người khác không để ý, vậy thì người thế gian sẽ còn làm khó dễ ngươi nữa không?”

Lúc nói những lời này thì Yến Vô Cực không hề tự tin bởi vì hắn ít khi giao tiếp với người khác, hắn đã sớm không còn biết những người trên mặt đất đó còn giống như những gì hắn hiểu biết hay không, hắn cảm thấy có chút xa lạ đối với cái thế giới này....

Vô Tà chỉ thuận miệng bịa chuyện nhưng Yến Vô Cực lại thật sự lo lắng, còn suy nghĩ cặn kẽ rồi như một đứa trẻ dò hỏi ý kiến của nàng.

Giống như từ lúc nàng đi vào nơi này thì giọng điệu Yến Vô Cực nói chuyện vẫn luôn cẩn thận như vậy, hắn không biết phải làm như thế nào để người khác không cảm thấy hắn là quái vật, hắn cũng không biết phải làm sao mới không hù dọa người khác, hắn hoàn toàn xa lạ với thế gian nên không hiểu rõ việc giao tiếp với người khác.

Vô Tà nghe xong lời nói của Yến Vô Cực thì không biết nên giận hay nên cười, nhất thời chán nản không nói nên lời. Dường như nàng đã có thể hiểu được cảm giác của Hiên Viên Nam Lăng mỗi khi tức giận đến nỗi nói không ra lời mà chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

Một lúc sau Vô Tà mới lắc đầu một cái, sau đó mới nhớ hắn không nhìn thấy nàng nên đành mở miệng nói chuyện: “Không được, dù dựa vào Ưng lệnh mà các ngươi không làm khó ta thì ta cũng sẽ không rời đi một mình. Ta phải mang theo bằng hữu của ta cùng đi ra ngoài, Vân Nhiễm và ta có quan hệ rất tốt, ta không thể bỏ nàng lại.”

Yến Vô Cực không thể lý giải được những tình cảm phức tạp trong miệng Vô Tà nhưng hắn biết lần này nàng đang làm khó hắn, lập tức lắc đầu nhẹ giọng nói: “Người Yến gia chúng ta bão vệ chủ nhân của lệnh bài nhưng không nghe theo lệnh người đó, thật xin lỗi.”

Vô Tà hơi sửng sốt, không nghĩ tới thiếu niên ôn hòa này sẽ không chịu thỏa hiệp còn là nói một không nói hai, nàng khẽ cau mày nóng nảy đi tới đi lui. Yến Vô Cực cũng không nói gì, mặt hắn khẽ nghiêng sang bên kia, vẻ mặt mê mang như đang đấu tranh để quyết định điều gì đó. Không biết qua bao lâu, Yến Vô Cực cuối cùng cũng xoay mặt về phía Vô Tà, vẻ mặt thả lỏng nói: “Nếu ta đồng ý để cho ngươi mang vị kia... Là Vân Nhiễm cô nương cùng đi thì ngươi sẽ cao hứng có phải hay không?”

Mặc dù hắn vẫn nhắm mắt nhưng tâm trí lại trong suốt như nước, cảm xúc nóng nảy của Vô Tà đã ảnh hưởng đến hắn.

Vô Tà không nghĩ rằng Yến Vô Cực sẽ thoả hiệp nên nét mặt hơi cứng lại, theo bản năng mở miệng hỏi ngược lại: “Nhưng ngươi đã nói Yến gia các ngươi không thể làm trái lời thề?”

Yến Vô Cực khẽ mỉm cười: “Ta là gia chủ của Yến gia dù thế nào đi nữa cũng không thể làm trái với lời thề để ngươi tùy ý mang vị Vân Nhiễm cô nương kia từ chỗ ta đi. Nhưng ta lại không thể ra tay với chủ nhân của Ưng lệnh, ở trước mặt ngươi ta chỉ có năng lực tự vệ, nếu ngươi hạ quyết tâm đả thương ta thì ta không có năng lực bảo vệ lời thề của mình để ngươi mang người đi thì dĩ nhiên không tính là làm trái lời thề.”

Yến Vô Cực là người trong trẻo như nước nên khi dạy diễnđànl.q.đ Vô Tà cách đối phó hắn, nếu không phải trên mặt hắn vẫn là nụ cười không nhiễm bụi trần thì ngay cả Vô Tà cũng phải nghi ngờ người đàn ông trước mắt cũng rất giảo hoạt?

Mặc dù Yến Vô Cực đã nhường Vô Tà, nhưng nói về năng lực tự vệ của hắn thì cũng đủ làm Vô Tà nhức đầu, mỗi lần nàng muốn đến gần hắn đều sẽ cảm thấy bản thân bị một lực lượng vô hình cản trở. Nếu mạnh mẽ đến gần thì sẽ có cảm giác lục phủ ngũ tạng bị đè ép vô cùng khó chịu, mỗi khi nàng đi về phía trước đều sẽ bị bức lui trở về.

Nam tử phía trước vẫn nhắm mắt yên lặng ngồi trên giường không hề động đậy một chút nào, vẻ mặt dịu dàng bình thản, một đầu tóc đen tùy ý xõa bung ra, giống như vách ngăn vô hình này không có quan hệ gì với hắn.

Vô Tà nhíu mi, không biết từ chỗ nào lấy ra một viên đá lớn bằng lòng bàn tay, nàng nhìn ra bình chướng kia đúng như Yến Vô Cực nói chỉ để tự vệ, nhưng nó chỉ hữu hiệu đối với vật có ý đồ tổn thương hắn, không phải lúc nào cũng tồn tại, giống như nó chỉ phòng ngừa nàng đến quá gần hắn mà thôi, lại nói Yến Vô Cực là người mù không nhìn thấy được cái gì thì sao có thể biết được lúc nào là nàng?

Vô Tà dùng lực ném viên đá kia về phía vách đá, viên đá phát ra tiếng va đập rồi nhanh chóng dội ngược lại bay thẳng về phía Yến Vô Cực đang ngồi trên giường. Nghe được động tĩnh mi mắt hắn khẽ nhúc nhích, trên mặt có chút nghi hoặc, đây chính là hiệu quả mà Vô Tà muốn, dùng tiếng động dời đi lực chú ý của Yến Vô Cực, ít nhất cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, sau đó nhân cơ hội này đánh úp về phía hắn.

Ai ngờ viên đá kia lại không hề bị bất kỳ trở ngại nào mà bay qua lổ tai Yến Vô Cực sau đó rơi thẳng xuống giường, mà Yến Vô Cực vẫn không hề bị đụng tới thậm chí không hề bị ảnh hưởng chút nào. Còn Vô Tà dù đã nhân cơ hội này mà nhanh chóng đột kích thì vẫn bị cảm giác áp bức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ép nàng lui về phía sau.

Vô Tà có chút thất bại, Yến Vô Cực cuối cùng cũng hiểu ý đồ vừa rồi của nàng, khẽ cười nói: “Vô... Vô Tà? Mắt ta không thể nhìn thấy nhưng trên thế gian này không phải vật gì cũng phải dựa vào hai mắt mới có thể nhìn thấy rõ. Cho dù đôi mắt không thể nhìn thấy mọi vật nhưng đôi mắt trong tâm hồn thì vẫn sáng như gương.”

“Ta lại ở trước mặt ngươi bêu xấu.” Vô Tà bị Yến Vô Cực nói như vậy cũng không tức giận mà còn nở nụ cười, thoải mái tiếp thu.

Yến Vô Cực thấy Vô Tà không tức giận thì cũng nở nụ cười tinh khiết như hoa sen hiến phật thấm vào lòng người, nhưng hắn lại nhanh chóng ngẩn người, ánh mắt không chỉ mờ mịt mà còn có khó tin, chỉ vì lúc này Vô Tà đang chắp tay từng bước từng bước đi về phía hắn, ưu nhã vững vàng. Bình chướng kia vẫn còn ngăn giữa hai người bọn họ nhưng Vô Tà lại giống như không cảm giác được, trên mặt khẽ mỉm cười, tùy ý đến gần hắn, chỉ là sắc mặt nàng từ từ trở nên tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, vậy mà vẻ mặt nàng vẫn tự tin như vậy, vẻ tự tin đó vô cùng chói mắt...

Mặc dù Yến Vô Cực không thể nhìn thấy nhưng hắn có thể nghe được hơi thở Vô Tà vô cùng rối loạn, lục phủ ngũ tạng đang thừa nhận thống khổ giống như bị nghiền nát...

Nghĩ tới đây, Yến Vô Cực cả kinh, hắn tự nhiên biết Vô Tà làm như vậy sẽ có hậu quả gì. Trên mặt hắn giờ là vẻ khiếp sợ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Vô Tà sẽ cố chấp như vậy, hắn khẽ hoảng hốt, bình chướng vô hình trước mặt Vô Tà đột nhiên mất đi khống chế rồi biến mất!

Vô Tà chỉ cảm thấy cảm giác nghiền nát đè ép trước ngực không còn, hơi thở cũng trở lại bình thường nhưng hơi thở lúc này còn mang theo mùi máu tươi nồng đậm, đau nhức vô cùng. Cảm giác trói buộc và đè ép kìa không còn, Vô Tà lập tức cảm thấy vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên, thân hình chợt lóe như một cơn gió tới bên cạnh Yến Vô Cực. diễnđlêquy+)ôn Lúc Yến Vô Cực sửng sốt thì một sợi tóc đen đã rơi vào lòng bàn tay Vô Tà, mà một tay khác của nàng đang nắm một thanh chùy thủ sắc bén tỏa ra khí lạnh.

Sau khi giật mình thì Yến Vô Cực chợt thở phào nhẹ nhõm, không có tức giận mà còn bình tĩnh nở nụ cười, vẻ mặt như đang nghĩ đến chuyện trong qua khứ không giống như lúc dùng bình chướng làm khó Vô Tà lại còn bị nàng vô lễ mạo phạm, giọng nói bình tĩnh ôn hòa: “Ngươi và phụ vương ngươi giống nhau như đúc, ta nhớ thật lâu trước đây phụ vương ngươi cũng lỗ mãng như vậy, thừa dịp ta thất thần cắt đứt ống tay áo của ta, mục đích của hắn là tới lấy Đế vương kiếm nhưng đáng tiếc lúc ấy ta không có cho hắn, lúc hài tử kia tức giận trở về còn nói sớm muộn gì cũng có một ngày Đế vương kiếm sẽ trở lại trong tay người Tần gia.”

Nghe lời kể của hắn Vô Tà cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng kích động lại lỗ mãng của phụ vương lúc còn trẻ, ông nhất định bị Yến Vô Cực chọc tức không nhẹ nhưng lại không thể làm gì, đành thở phì phò đi về. Cũng may lúc ấy phụ vương là chủ nhân của Ưng lệnh nên những người trông giữ nơi này không làm khó ông, nếu không thì chỉ bằng vào việc ông cắt đứt tay áo của gia chủ Yến gia nhà người ta cũng đủ để họ làm khó dễ ông.

Nhớ tới điểm này trong lòng Vô Tà khẽ động, thậm chí nghĩ rằng phụ vương muốn thanh Đế vương kiếm kia không phải là muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế chứ, nhưng đến khi chết phụ vương cũng không thể có được nó... Phụ vương tuyên bố nàng là nam nhi có phải vì để cho nàng đoạt lại Đế vương kiếm hay không? Nếu như nàng lấy được Đế vương kiếm rồi sẽ làm gì tiếp theo? Phế Kiến đế, đoạt lại ngôi vị hoàng đế, sau đó tiếp tục dùng thân phận nam nhi làm hoàng đế?

Vô Tà còn muốn hỏi nhưng Yến Vô Cực lại không tiếp tục nói nữa, không thấy hắn động đậy cũng không nghe thấy ra lệnh lại thấy hai bóng đen chợt lóe, nàng còn chưa nhìn thấy rõ bóng người thì hai bóng đen kia đã biến mất, Hiên Viên Vân Nhiễm cũng được đưa tới bên cạnh nàng.

Tình trạng của Hiên Viên Vân Nhiễm tốt hơn Dung Hề và Hiên Viên Nam Lăng nhiều, cả người không có bị thương, mặc dù lúc này Vân Nhiễm ngoan ngoãn đi theo bên người Vô Tà nhưng vẻ mặt lại đờ đẫn bộ dáng vô hồn hiển nhiên còn chưa tỉnh lại từ trong Huyễn trận.

Nghi ngờ của nàng còn chưa nói ra khỏi miệng thì Yến Vô Cực đã chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, các ngươi rời khỏi nơi này nàng tự nhiên sẽ tỉnh.”

Vô Tà gật đầu đáp lại một tiếng, nàng biết, Yến Vô Cực chịu để nàng mang Vân Nhiễm đi đã là không dễ, tự nhiên sẽ không để Vân Nhiễm xảy ra chuyện gì, đợi Vân Nhiễm tỉnh lại cũng chỉ cho là bản thân trải qua một giấc một rất dài mà thôi.

Yến Vô Cực khẽ mỉm cười nói với Vô Tà: “Ngươi mang vị cô nương này đi đi.”

Chợt Vô Tà cười như không cười nói: “Năm đó ngươi không cho phụ vương ta Đế vương kiếm, dđl\q\đ chẳng lẽ lần này cũng không có ý muốn cho ta sao? Vậy không phải là ta sẽ tay không mà về?”

Vô Tà tự nhiên không có bao nhiêu hứng thú với thanh Đế vương kiếm kia nhưng Yến Vô Cực lại tưởng thật, khẽ cau mày: “Thứ ngươi muốn... Ta vẫn không thể cho ngươi.”

Vẫn không thể cho chứ không phải là không cho.

Vô Tà cũng không hỏi nữa, sắc mặt lần nữa trở nên nghiêm túc: “Hai vị bằng hữa kia của ta bị vây trong sinh tử trận thì làm sao bây giờ?”

Yến Vô Cực không có trực tiếp trả lời Vô Tà mà chỉ nói: “Vô Tà, ngươi cần phải biết đây là sinh tử trận.”

Vô Tà tự nhiên biết sinh tử trận. Trận pháp này ác độc ở chỗ không có phương pháp phá giải, chỉ có vào không có ra và chỉ có một con đường sống mà con đường sống đó hôm nay đã bị nàng dùng.

Lúc này Vô Tà có chút nóng nảy, Yến Vô Cực khẽ lắc đầu lẳng lặng nói một câu: “Đi đi, dẫn hai vị bằng hữu kia của ngươi cùng rời khỏi nơi này đi”, rồi không nói thêm gì nữa.

Vô Tà cảm thấy khó hiểu, ý của hắn là có thể mang Dung Hề và Hiên Viên Nam Lăng rời khỏi nơi quỷ quái này sao? Nhưng sinh tử trận không có cách phá giải, mặc dù nàng muốn hỏi nhưng Yến Vô Cực đã không có ý muốn giải thích chuyện này, Vô Tà cũng đành thôi.

Mang Vân Nhiễm đi tới lối đi lúc trước đột ngột xuất hiện sau lưng bức tường đá, lăng mộ đế vương quá nhiều nơi quỷ dị, lối đi thay đổi liên tục không biết cái nào mới đúng.

Cũng may Vân Nhiễm mặc dù vô hồn nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn để Vô Tà dẫn đi, đi tới cửa vào thì Vô Tà chợt nghĩ tới gì đó, dừng bước quay đầu lại thấy Yến Vô Cực vẫn an tĩnh ngồi ở đó không hề nhúc nhích, mặt của hắn hơi nghiêng về phía nàng, mặc dù hai mắt vẫn nhắm nhưng lại giống như đang lẳng lặng nhìn nàng rời đi.

Vô Tà cau mày lo lắng nhìn bộ dạng yên tĩnh này của hắn: “Yến Vô Cực, ngươi không rời khỏi nơi này sao?”

Yến Vô Cực ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Vô Tà sẽ quay đầu lại hỏi hắn vấn đề này, hắn khẽ cười, khóe miệng vẫn giữ độ cong như thế nhưng cũng chỉ lắc đầu rồi không nói gì nữa, cũng không trả lời nàng.

Hắn đã sớm rời khỏi thế gian từ lâu, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài đều cảm thấy xa lạ và luống cuống, bóng tối nơi này là nơi hắn thuộc về...

Vô Tà khẽ thở dài, trong cái chớp mắt kia nàng cảm thấy nụ cười trên mặt Yến Vô Cực ảnh hưởng tới tâm tình của nàng, để nàng cũng cảm thấy có chút mất mác, nàng xoay người không nhìn hắn nữa, dẫn Vân Nhiễm đi tới lối đi kia, lần này rời đi rất thuận lợi, ngay cả lối đi cũng không có bất kỳ biến hóa nào, nàng biết rõ không bao lâu sẽ có thể tìm tới thạch điện nơi bọn họ bị sinh tử trận vây nhốt.

Nhưng vào lúc này có tiếng ầm ầm từ đằng xa truyền đến, vẻ mặt Vân Nhiễm vẫn đờ đẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào nhưng sắc mặt Vô Tà lại khẽ biến bởi vì dưới chân nàng cũng đang run nhè nhẹ. Sau đó tiếng ầm ầm và rung lắc càng lúc càng lớn, khác hẳn với tiếng khởi động cơ quan lúc trước, Vô Tà cả kinh, đây là... Tiếng lăng mộ sụp đổ!

Sắc mặt nàng lúc này trắng bệch không thua gì sắc mặt tái nhợt của Yến Vô Cực, nàng nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của Yến Vô Cực, trong lòng cực kỳ rung động, thì ra đây chính là phương pháp rời đi! Lăng mộ sụp xuống thì thạch thất kia tự nhiên không thể nhốt được bọn họ!

Giờ phút này trong lòng Vô Tà rung động vạn phần, nhưng lý trí nói cho nàng biết thời gian cấp bách, bọn họ nhất định phải trở lên mặt đất trước khi lăng mộ sụp đổ!

Rung lắc càng lúc càng kịch liệt, không ngừng có tiếng đá rơi xuống, Vô Tà và Vân Nhiễm cũng lảo đảo đứng không vững. Nàng nhanh chóng kéo Vân Nhiễm đi về phía thạch điện, d!đ!l!q!đ vì phổi nàng đã bị thương lại còn hít phải bụi đất nên lập tức ho khan kịch liệt, thậm chí còn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng Vô Tà không thể ngừng lại, sau lưng không ngừng có đá tảng lăn xuống Vô Tà chỉ có thể lôi kéo Hiên Viên Vân Nhiễm chạy càng nhanh càng tốt!

Thạch điện nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Vô Tà, nó còn bị chấn sụp một mảng lớn, Vô Tà biến sắc lo lắng hai người kia có phải đã bị chôn ở bên trong hay không thì nghe được tiếng Dung Hề gọi nàng. Sau đó thấy Hiên Viên Nam Lăng và Dung Hề chật vật chui ra từ trong đống phế tích kia, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hiên Viên Vân Nhiễm ở phía sau Vô Tà nhưng cũng biết tình huống khẩn cấp nên sắc mặt vui mừng của hai người lập tức trầm xuống: “Lăng mộ này rất nhanh sẽ sụp xuống, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, đi mau!”

Vô Tà gật đầu nhưng không hề di chuyển, chỉ đẩy Hiên Viên Vân Nhiễm tới chỗ hai người bọn họ. Khi hai người đang cảm thấy khó hiểu thì Vô Tà đã nói: “Nhanh chóng đi lên, lối đi sẽ không có biến hóa nữa nhưng động tác của các ngươi phải nhanh lên, rất nhanh sẽ có thể trở lại mặt đất.”

“Tiểu oan gia, còn ngươi?”

Vô Tà không cho bọn họ cơ hội giải thích đã lập tức xoay người chạy trở về: “Các ngươi đi trước! Ta sẽ nhanh chóng đuổi theo!”

Sau lưng tiếng sụp đổ càng lúc càng lớn, chấn động dưới chân cũng càng ngày càng mạnh, dọc theo đường đi Vô Tà vì né tránh những tảng đá rơi xuống cũng té nhiều lần, vết thương lớn nhỏ trên người đếm không hết, sau lưng còn có tiếng rống giận của Hiên Viên Nam Lăng nhưng đường đi đã bị ngăn trở mà Vô Tà lại chạy biến như một làn khói. Những ngọn nến hai bên lối đi đã sớm bị dập tắt, xung quanh hoàn toàn tối đen, cũng may Hiên Viên Nam Lăng còn có viên dạ minh châu có thể chiếu sáng, bọn họ muốn đuổi theo Vô Tà nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp, thời gian cấp bách không để bọn họ có thể do dự.

Vô Tà không muốn cứ như vậy rời đi, nàng liều mạng chạy ngược trở về lối đi kia, đùa sao, lăng mộ thất sắp sụp, hiển nhiên nụ cười lúc cuối của Yến Vô Cực bình tĩnh như vậy là vì hắn đã sớm biết sẽ kết cục này, hắn không muốn rời khỏi nơi này, hắn muốn vĩnh viễn đợi ở trong đây!

Vô Tà tuyệt đối không thể cứ như vậy rời đi, dù đánh hắn bất tỉnh cũng muốn mang người đi ra ngoài trước rồi tính sau!

Một đường liều mạng lảo đảo chạy tới, rốt cục Vô Tà cũng trở lại lối vào lăng mộ kia, đá tảng rơi xuống đã làm đứt đoạn lối vào nhưng cửa vào lăng mộ lại chưa bị chặn hoàn toàn. dđàn;.q!đ Vô Tà kìm lại cơn đau ở ngực muốn vọt vào thì ánh mắt thoáng nhìn thấy Yến Vô Cực vẫn yên lặng ngồi ngay ngắn như lúc nàng rời đi nhưng có điểm khác là trước giường có một bóng dáng thon dài màu trắng làm lòng nàng rung động mãnh liệt đang đứng mà hắn còn đang nói gì đó với Yến Vô Cực, người nọ là..

Tần Yến Quy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.