Editor: Dương
Ngày thường Tần Xuyên cực kỳ phong lưu phóng khoáng, danh tiếng bên ngoài
lại tốt, lúc hắn đến người hầu trong phủ nàng nhanh chóng dâng trà cho
hắn, Vô Tà hai mắt hơi híp lại, trong mắt rõ ràng, người trong phủ đều
biết người này.
Tần Xuyên ngồi trong phủ Vô Tà, tác phong càng
thêm nhanh nhẹn giống như ở nhà mình, hoàn toàn không có nửa phần khách
khí, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà âm trầm, Tần Xuyên cũng không khó chịu, ngược lại nheo mắt cười, bưng ly trà đã trống không lên, cử chỉ
khéo léo lễ độ giơ giơ lên với Vô Tà, đòi nói: “Tiểu hoàng thúc có thể
thưởng thêm một ly trà uống nữa hay không?”
Không thể nghi ngờ
Tần Xuyên cũng không phải là một nhân vật đơn giản không có thủ đoạn,
nếu không hắn cũng không ngồi được vị trí Đông cung thái tử đến hôm nay, trong lòng Vô Tà xoay chuyển liên hồi, dđl/qđ suy nghĩ mục đích Tần
Xuyên đến, dù sao tình hình bên ngoài hiện giờ của nàng là cá nằm trên
thớt, nàng đối với bất kỳ người nào cũng tồn tại lòng cảnh giác, nhất là Tần Xuyên người này càng cáo già hơn Kiến đế mấy lần. . . . . .
Mặc dù như thế, trên mặt Vô Tà vẫn hết sức trầm tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn
nghiêm túc, thái độ không nóng không lạnh, tính nàng cũng không nhiệt
tình, nếu không phải thân thể này có giới hạn, chỉ sợ lúc này cũng không cùng hắn diễn: “Vậy ngươi phải trả tiền trà.”
Tần Xuyên sững sờ, không ngờ tên tiểu tử này còn rất so đo, không cho trà uống thôi cũng
được vậy, Tần Xuyên cười cười, không đòi nàng trà uống nữa: “Lúc ra cửa
quên mang theo ngân lượng.”
Đường đường thái tử, hiển nhiên không thể nào không mang ngân lượng theo bên người.
Vô Tà liếc nhìn Tần Xuyên, không khỏi nhướn mày: “Tên khốn Tần Dung kia không đi cùng ngươi?”
”Tiểu hoàng thúc nhớ đến lão Ngũ?” Tần Xuyên hơi kinh ngạc, dù sao tiểu quỷ
này cùng lão Ngũ tên kia hai người vừa nhìn thấy nhau đã cảm thấy chán
ghét, lúc chạm mặt đều có chuyện rắc rối xảy ra, hắn híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch: “Thân thể lão Ngũ không tốt, sợ là không thể thường tới thăm tiểu hoàng thúc.”
Vô Tà tự nhiên biết thân thể Tần Dung không
tốt là chỉ vết sẹo trên mặt còn chưa có biến mất, người hư vinh thích
chưng diện như hắn sao có thể dám ra ngoài?
”Thì ra không phải
tới tìm ta đánh nhau.” Vô Tà không cho là đúng phủi miệng, ngây thơ nói: “Vậy ngươi tới làm cái gì, vừa không có tranh cãi cho ngươi khuyên.”
”Chuyện là gần đây Tuyên vương bị phụ hoàng cấm túc ở Tư Quá Lĩnh, chỉ sợ lúc
này trong phủ hắn cũng vô cùng bận rộn không phân thân nổi, phụ hoàng sợ tiểu hoàng thúc ngài buồn bực, hôm nay lúc hạ triều thì lập tức lệnh
Xuyên đến xem tiểu hoàng thúc một chút, sẵn tiện kiểm tra việc học của
tiểu hoàng thúc gần đây như thế nào, tiến bộ ra sao.” Tần Xuyên trả lời chi tiết khiến Vô Tà không tìm ra lỗi: “Phụ hoàng rất quan tâm ngài.”
Kiến đế tự nhiên hết sức quan tâm Vô Tà, có thể
để cho Tần Dung ngã lộn đầu hai lần thì thật sự là đứa trẻ vô dụng không biết chuyện sao?
”Bản thế tử lại không thi trạng nguyên, muốn
tiến bộ nhiều như vậy làm gì.” Vô Tà rất khinh thường: “Hoàng huynh
chính miệng nói chờ ta trưởng thành lập được công lao, hắn sẽ tìm lý do
phong vương cho ta, đến lúc đó ta sẽ kế thừa vương vị của phụ vương.
Người nào thấy ta đều phải dập đầu chào hỏi cho nên dù bọn họ học nhiều
sách hơn nữa, luyện võ nhiều hơn nữa thì không phải đều ngoan ngoãn quỳ
cho ta.”
Tần Xuyên từ chối cho ý kiến, Vô Tà cũng không ngờ tới
thái tử Biện quốc trong xương giảo hoạt vô sỉ nhưng cho tới bây giờ trên mặt luôn khoan dung độ lượng nho nhã sẽ bất chợt đứng dậy đi về phía
nàng. /dđlqđ/ Vô Tà ngồi tại chỗ, thân thể lui về phía sau nhưng Tần
Xuyên không để nàng tránh, hai cái tay chống đỡ hai bên ghế của Vô Tà,
thân thể khẽ cúi xuống, gương mặt tuấn tú tiến gần đến trước mặt Vô Tà,
mắt phượng híp lại thoáng qua mũi nhọn rét lạnh, tràn ngập thâm ý: “Vì
sao ngươi không hỏi hắn đang ở trong phủ bận rộn làm cái gì?”
Vô
Tà chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc gần như thế nhưng Tần Xuyên lại kiên quyết không để nàng trốn, đây là rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ, Vô
Tà trầm mặt: “Vì sao ta phải hỏi?”
”Thật sự không muốn biết?” Tần Xuyên mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt mang theo một tia ranh mãnh: “Ta vốn
cho là với giao tình của ngươi với lão Tam chắc hẳn sẽ rất quan tâm tới
chung thân đại sự của hắn.”
Chung thân đại sự. . . . . .
Vô Tà ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chạm vào đôi mắt thông minh
sắc sảo của Tần Xuyên, dừng một chút, Vô Tà áp chế nội tâm kinh ngạc
cùng khác thường, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, hoàn toàn chính là một đứa trẻ đang cáu kỉnh: “Chung thân đại sự là cái gì?”
Tần
Xuyên lắc đầu, cười khẽ: “Ngươi xem, giao tình của ngươi và lão Tam tốt
như vậy sao lại không quan tâm chuyện trong phủ của hắn? Nếu tiểu hoàng
thúc có hứng thú, không bằng đi với Xuyên đến Tuyên vương phủ tìm đáp
án? Vân Nhiễm là mỹ nhân hiếm thấy trong thiên hạ, là đệ nhất mỹ nhân
nổi tiếng của Bắc Tề, ngài không muốn đi nhìn một chút sao?”
”Vân Nhiễm?” Vô Tà nhíu mày, dường như đang nghiêm túc đánh giá hai chữ này, trưởng công chúa Vân Nhiễm của Bắc Tề? Nghe nói vị Bắc Tề công chúa này mặt xinh đẹp tuyệt sắc như phù dung, có thể nói là thiên hạ đệ nhất mỹ
nhân. Dù Vô Tà chưa từng thấy nhưng lại có nghe qua tên này, Bắc Tề là
nước phụ thuộc Biện quốc, khi Bắc Tề công chúa Vân Nhiễm còn nhỏ là lớn
lên ở trong hoàng cung Biện quốc, lớn một chút mới trở về Bắc Tề, bởi vì từ nhỏ nàng đã thông minh hơn người nên rất được Kiên đế yêu thích, ở
Biện quốc cũng là hòn ngọc người người nâng ở trong lòng bàn tay, bọn
Tần Xuyên tự nhiên quen thuộc với nàng ta.
Tần Xuyên cho là phản
ứng này của Vô Tà là do không biết Vân Nhiễm là ai nên cười nói: “Mấy
ngày trước Vân Nhiễm tới Biện kinh, từ nhỏ nha đầu Vân Nhiễm này đều
thích quấn lấy lão Tam không thả, lần này đến thật sự hiếm thấy, xưa nay phụ hoàng thương yêu nha đầu tinh quái này, cũng không nghĩ lúc nha đầu này tới Biện kinh lại nghe nói lão Tam bị giam lỏng ở Tư Qua Lĩnh còn
ồn ào cáu kỉnh với phụ hoàng, chuyện thứ nhất làm là hùng hùng hổ hổ đi
Tuyên vương phủ, phụ hoàng cũng hết cách với nàng.” Híp mắt, Tần Xuyên
như có điều suy nghĩ mím môi: “Lần này Vân Nhiễm cũng không còn là tiểu
nha đầu không biết trời cao đất dày nữa, những năm nay thế lực Bắc Tề
đang lên cao, nghĩ đến thái độ hôm nay của phụ hoàng là muốn đồng ý để
Vân Nhiễm làm phi của lão Tam rồi. . . . . .”