Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 46: Chương 46: Tấm Lòng Của Vệ Địch




Tần Dung che mặt của mình, máu tươi chảy không ngừng, vẻ mặt lại âm trầm phẫn hận tới cực điểm, thoạt nhìn, làm cho người ta không nhịn được rùng mình, chỉ cảm thấy ánh mắt bộ dáng kia, giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài muốn lấy mạng người.

Tiếng cười của Tần Thương lại phách lối, cả khán đài tỷ thí một mảnh gió lạnh xào xạc, một mảnh ánh mặt trời hướng về rực rỡ, binh lính đứng xem phía dưới cũng không dám phát ra tiếng ồn ào, người nào không biết Dung Ngũ Gia coi trọng nhất là dung mạo của mình, lại là người âm ngoan độc ác, bị như vậy, chỉ sợ không được ổn.....

Mặt Tần Dung.....một trái một phải, coi như là đối xứng rồi, Vô Tà sờ sờ mũi của mình, có chút không dám nhìn bộ dáng của Tần Dung, cúi đầu cau mày lại, hảo tâm nhắc nhở Tần Thương đang cao hứng: “Tần Thương, ngươi đừng cười nữa, hắn giống như rất tức giận......”

Sau khi được Vô Tà nhắc nhở như vậy, Tần Thương mới dừng lại liếc nhìn Tần Dung đối diện, đem Vô Tà để xuống: “Ngươi đừng sợ hắn, muốn giết ngươi hắn phải hỏi xem tiểu gia Tần Thương ta đây có đồng ý hay không! Tiểu Vô Tà, chúng ta không chơi cùng hắn nữa, chúng ta đi!”

Nói thật ra, Tần Thương cũng có chút bận tâm tiểu tử Tần Dung âm hiểm kia sẽ làm ra việc gì đó điên rồ, vì thế hắn không thể tiếp tục để cho Vô Tà cùng Tần Dung so tên nữa rồi, tên âm hiểm kia nhất định sẽ làm gì đó lợi dụng thời cơ trả thù, tiểu Vô Tà nếu mà xảy ra chuyện gì sai sót, hắn cũng không tiện giao phó cùng tam ca.

Nhưng vào lúc này đây nhìn thấy bộ mặt đầy máu của Tần Dung hắn nhịn không được muốn tiến lên cầm máu băng bó thay hắn, căm hận mà đứng lên, cặp mắt chứa đầy tơ máu, ánh mắt ngoan độc gắt gao nhìn chằm chằm hai người Vô Tà cùng Tần Thương, hắn chợt bẻ gãy một mũi tên mà vừa rồi hắn được chuẩn bị, chỉ chừng một đoạn ngắn nằm ở trong tay, mủi chân hất lên một tay khác tiếp được cung từ dưới đất: “Ta hôm nay chỉ dùng một mũi tên, nếu ngươi tránh được, người ta sẽ không muốn, mối thù hai vết tên trên mặt, ta tất nhiên cũng không nhắc tới.”

”Lão Ngũ.” Tần Xuyên liếc nhìn bộ mặt đầy máu của Tần Cho đang đứng, mắt lại nhìn thấy một tiểu tử vẻ mặt vô tội đứng ở đó, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, hai người này đúng là không thể làm cho người ta bớt lo được mà.

Thấy Tần Xuyên muốn khuyên, mặc dù Tần Dung đối với Tần Xuyên cực kì nghe lời, nhưng hôm nay hôm nay hắn đã oán hận tên tiểu tử khốn khiếp Vô Tà kia tới cực điểm, nếu là tính khí ngày xưa của hắn, không ngay tại chỗ chém nàng thành trăm mảnh đã là không tệ rồi, muốn hôm nay hắn tha cho nàng, tuyệt đối không thể nào!

”So thì so, cũng không thể để ngươi nói bản thế tử thấy lớn ăn hiếp nhỏ mà ăn vạ.” Vô Tà từ sau lưng Tần Thương chui ra, mặt đầy ngây thơ, tựa hồ không chút nào bị ảnh hưởng bởi âm lãnh đáng sợ toàn thân của Tần Dung toát ra, bộ dáng như cũ ngây thơ đến vô cùng, phản phất không sợ trời không sợ đất.

”Tiểu Vô Tà...” Vô Tà kiên trì, Tần Thương cũng không có cách nào khác hơn là cẩn thận mỗi bước đi dưới đài, chỉ sợ Tần Dung dùng ám chiêu, Tần Thương một khắc cũng không dám thả lỏng, nhìn chằm chằm tình hình trên khán đài kia, nhưng cũng may, mũi tên của Tần Dung được bọc rất nhiều vải bố thật dày, dùng sao Tần Dung cũng không gây tổn thương cho người khác được, coi như Vô Tà tránh không thoát, cùng lắm nhiều lắm là chịu chút đau khổ, không liên quan đến tính mạng.

Từ đầu tới cuối, thân hình Vệ Địch là không hề nhúc nhích, sống lưng ưỡn thẳng, đỏ mắt yên lặng nhìn nhất cử nhất động của Vô Tà, một khắc cũng không rời, đối với mọi việc xung quanh mình, giống như một chút cũng không liên quan đến hắn, như vậy làm cho mọi người càng nhìn không thấu Tần Vô Tà, kéo theo một phần tâm tư đối với hắn.

Hắn không thể hiểu được nàng, việc sống an nhàn sung sướng trong Vương phủ thế tử. Nhìn nàng tựa hồ cực kì khinh thường hắn, nếu không thì làm sao lại ba lần bốn lượt lên tiếng khiêu khích hắn, như thế nào lại biến hắn thành nam sủng trở thành tiền đặt cược để tỷ thí với người khác? Hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới nàng, thế giới của mọi người hoàn toàn khác hẳn với hắn. Nhưng hôm nay, hắn một thân kiêu ngạo, tự nguyện hóa thành Trần Nê ở trước mặt tên tiểu quỷ này, cho dù nàng đem hắn đánh đồng cùng với một trăm tên nam quan đi nữa, hắn cũng không nổi giận, đại khái chỉ vì một câu nàng tin tưởng hắn mà thôi.....

Lúc này trên khán đài Tần Dung đã lắp tên lên đây cung, từ trên gương mặt hắn máu vẫn tiếp tục chảy xuống, khóe miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười âm hiểm....

Tên rời khỏi dây cung, mang theo sát khí rét lạnh, vải bọc bên ngoài bất chợt chia năm xẻ bảy, sát khí nổi lên, bay vụt đến, hướng cổ họng mà bay tới......

Bốn phía nhất thời kinh hô một trận, vốn dĩ vẫn biết Tần Dung là người tàn nhẫn nhưng mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, một màn kia diễn ra quá nhanh, vải bố bị văn ra, lộ ra mũi tên màu bạc sắc nhọn, mặc dù tên được bọc lại, nhưng khí thế mạnh mẽ bay thẳng đến cổ họng, đây chính là muốn lấy mạng người khác nha, quá mức ác độc.

Không ai ngờ đến Tần Dung thật sự sẽ bắn tên, dù sao đi nữa đứng đối diện hắn cũng là Tĩnh Vương thế tử, hoàng thúc ruột thịt, Tần Thương biến sắc, đang muốn phi thân lên đó, hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, lại bị Tần Xuyên dùng quạt giấy ngăn cản nhìn hắn cười nhạt lắc đầu một cái.

Vô Tà đứng trên đài tỷ thí, chợt cảm thấy một sức lực lớn đập vào mặt, trước mắt tối sầm, những mảnh vải vụn bay đến trước mặt, chua sót chớp mắt một cái, không mở mắt ra được, tai nghe thấy thanh âm xé gió ngày càng tới gần, Vô Tà mí mắt hé mở, trong chốc lát mọi vật trở nên yên tĩnh lại, thời gian giống như đứng im, nàng không hề nghe thấy được âm thanh quanh mình, cũng không nghe được một tiếng “cẩn thận” của Tần Thương, nhưng vào lúc này......

Toàn thân ấm áp, lọn tóc chọc vào gò má của nàng có chút nhột, nàng chỉ cảm thấy cả người bị nhất lên, bên hông bị giữ chắc bởi một thân thể đơn bạc, thanh âm mũi tên bén nhọn xuyên vào da thịt vang lên, mùi máu tươi phản phất ngày càng nồng đậm, bên tai phát lên thanh âm rên rỉ, nàng té ngã xuống đất, phía trên được che chở bởi một người, đem nàng bảo hộ thật chặc ở trong lòng, thanh âm quanh mình bắt đầu hồi phục, thời gian cũng bắt đầu lưu động.

Vô Tà mở mắt, đập vào mắt là một đôi hồng mâu mang theo nét vui mừng, đang yên lặng nhìn nàng, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, khóe miệng vẫn mang nụ cười khinh thường kia nhưng trong nháy mắt không còn giống như trước kia, kiêu ngạo tới cực điểm.

”Vệ Địch?” Vô Tà giật giật môi, trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh sáng đáy mắt biến động, có chút kinh ngạc.

”Ngươi không có thua.” Vệ Địch đáy mắt nở nụ cười, cấp bách nói cho Vô Tà tin tức tốt này, chớp mắt một cái vẻ mặt giống như người lớn ra oai trước mặt đứa trẻ: “Ngươi không có thua mất ta.....”

Vô Tà ngồi dậy, thân thể Vệ Địch cứng đờ, lúc này nàng mới phát hiện ra, mũi tên vốn nhấm vào nàng bay tới, đang cắm vào trên người Vệ Địch, hắn lấy toàn bộ lưng của mình chắn trước mặt Vô Tà.

”Vệ Địch ngươi đừng sợ, mũi tên này không bén, cũng không cắm sâu, ta sẽ gọi đại phu tới.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà đầy nghiêm túc, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng trẻ con vô tội khi đối mặt với Tần Dung.

Vệ Địch giống như chẳng thèm để ý đến, hắn cười cười híp mắt lại, cặp hồng mâu kia, giờ phút này lại có vẻ diêm dúa lẳng lơ dị thường: “Ta bảo vệ ngươi, có xem như lập được công lớn hay không?”

Vô Tà sửng sốt, tất nhiên cũng kinh ngạc trước bộ dáng hết sức lẳng lơ khi cười của Vệ Địch, nàng ngừng mi, trong mắt có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Tất nhiên.”

”Vậy có được thưởng hay không?” Vẻ mặt Vệ Địch nhẹ nhõm, giống như không chút nào để ý đến vết thương trên người mình.

”Ngươi nói.” Vô Tà dường như đã hiểu hắn muốn nói đến chuyện gì rồi, đôi mắt híp lại, hai tròng mắt đen trong suốt, như có thể nhìn thấu lòng người, thật sự thông minh.

”Vệ Địch cười: “Ta muốn tạo dựng sự nghiệp, hơn hẳn mọi người, tương lai sẽ nắm giữ quân đội, làm cho người khác không dám khinh thường.”

Vô Tà dương môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng: “Xem ra người tức giận ta hay dùng lời nói chọc giận ngươi, Vương phủ của ta không thể chứa ngươi nữa rồi.”

Nhìn Vô Tà tỏ vẻ tính khí trẻ con, Vệ Địch cười khổ: “Như thế nào lại đi, chính là bảo ngươi đợi, ta nói rồi, chúng ta không giống nhau, ta phải mạnh hơn ngươi.”

Trở nên mạnh hơn như thế mới bảo vệ được ngươi......

Đối với sự việc trước mắt, Tần Xuyên giống như không một chút nào ngoài ý muốn, ánh mắt hắn mỉm cười, ý vị sâu xa liếc bộ dáng đang đứng trên đài kia, lắc đầu một cái, tự nhiên chắp tay: “Lão Ngũ, ngươi thua, còn không mau hướng tiểu hoàng thúc tạ tội.”

”Tần Dung hướng tiểu hoàng thúc tạ tội, chấp nhận thua cuộc.” Tần Dung thấy thế, phẫn hận vứt bỏ cây cung trong tay xuống đất, che mặt của mình, không tình nguyện, nhưng quả thật hắn vẫn chưa đụng được vào Tần Vô Tà, Tần Xuyên cũng đã mở miệng, hắn cũng đành thôi, giận dữ ném cung đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.