Editor: Dương
Kể từ năm mùa đông Vô Tà hoàn toàn uống say rối tinh rối mù thì Vô Tà cũng không dám uống nhiều thêm một ngụm rượu nào nữa. Thời điểm con người ta hồ đồ sẽ luôn gặp phải phiền toái, nàng lúc đó thật sự quá tự phụ, đã
tự phụ mà còn có chút ngây thơ thật sự uổng công nàng tự xưng là cẩn
thận, bây giờ nàng ở trong mắt Tần Yến Quy vẫn là đứa trẻ kích động táo
bạo như cũ.
Mặc dù lần đó Tần Yến Quy không khiển trách nàng
nhưng lại để cho nàng khó chịu một phen, không khiển trách so với khiển
trách càng khiến người ta khó mở miệng. Nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, chỉ sợ lúc ấy nàng đã bị Tần Thương hồ đồ lột sạch y phục mang đi
tắm rồi, tuy Tần Thương không gây bất lợi cho nàng nhưng nếu chuyện nàng nhiều năm nay nữ giả nam trang bị bại lộ thì nhất định sẽ gặp phiền
toái không ngừng. Trải qua chuyện đó, Vô Tà cũng hoàn toàn
tỉnh ngộ, thế gian này là không có chuyện gì hoàn mỹ, Tần Yến Quy đã sớm biết nàng là nữ chứ không phải nam nhi, phải nói là hắn đối với chuyện
của nàng rõ như lòng bàn tay, có lẽ là phụ vương kí minh ước với hắn,
ngay cả tên nàng cũng do Tần Yến Quy ban cho, nói tới cũng đúng, làm sao hắn có thể không biết nàng là nam hay nữ?
Nhưng từ đó về sau,
Tần Yến Quy cũng không nhắc đến chuyện say rượu, nhưng mỗi lần bàn với
hắn về chánh sự hay lúc hắn chỉ muốn kiểm tra sự tiến bộ của nàng thì Vô Tà vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên. Lúc ấy nàng không có cơ
hội hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra về lời nói “muốn kết hôn với người nào” của Hiên Viên Vân Nhiễm mà về sau thì càng không có cơ
hội để hỏi vấn đề kia nữa. Tần Yến Quy chưa từng xem nàng là nữ, những
yêu cầu đối với việc dạy bảo nàng luôn luôn nghiêm khắc, không hề có
chút thương hương tiếc ngọc.
Ngay cả bản thân Vô Tà cũng hoài
nghi, lúc ấy nhất định là say đến choáng váng nên nằm mộng. Nếu lúc phụ
vương còn tại thế đã sớm hứa nàng gả nàng cho hắn thì vì sao trước khi
lâm chung phụ vương lại cảnh cáo nàng lần nữa, có thể tin Tần Yến Quy
nhưng không thể tin hoàn toàn? Nếu như Tần Yến Quy hứa với phụ vương,
ngày sau sẽ cưới nàng thì tại sao thời điểm nàng đưa lá thư cho hắn, tuy hắn biết thân phận của nàng nhưng cũng không có ý muốn thực hiện lời
hứa, bảo vệ nàng?
Nàng cũng từng cố gắng thử dò xét từ miệng Tần
Thương, mặc dù quan hệ giữa hai người họ thân thiết nhưng giống như Tần
Thương không biết quá nhiều về chuyện của Tần Yến Quy. Nếu không phải
chính Tần Yến Quy mở miệng thì sợ là Hiên Viên Vân Nhiễm cũng không thể
biết chuyện này.
Về phần Tần Lâm Uyên. . . . . . Vô Tà nhớ lại
nam tử phóng khoáng tiêu sái kia thì theo bản năng lựa chọn im miệng
không nói chuyện này với Tần Yến Quy, cũng không nói cho hắn biết người
uống rượu với nàng là ai, Tần Yến Quy hỏi qua một lần cũng không hỏi
thêm nữa. Có lẽ trong lòng hắn sớm hiểu rõ, cũng có lẽ chuyện này với
hắn mà nói là râu ria biết cũng được không biết cũng được. Vô Tà cũng
không phải người giảng đạo nghĩa, thủ đoạn của nàng có lúc cũng bỉ ổi,
có thể gặp người như Tần Lâm Uyên. . . . . . Lòng dạ hắn thẳng thắng vô
tư, con mắt không nhiễm trần tục, dám nghênh ngang nói tục danh của mình cho nàng thậm chí chắc chắn nàng sẽ không thất tín mà tiết lộ thân phận của hắn, người này vừa ra chiêu đã không theo lẽ thường khiến Vô Tà
không thể không lựa chọn giảng đạo lý với hắn. Nếu lúc đầu nhị hoàng tử
lấy cái chết để lánh đời thì có thể thấy được đã sớm không có hứng thú
với hoàng quyền, chỉ nói gió trăng không màn triều chính, tự nhiên Vô Tà cũng không thể không coi trọng chữ tín mà làm trái ý định của hắn.
Nhị hoàng tử Tần Lâm Uyên, Vô Tà từng nghe nói hắn đương thời là mỹ nam tử
hiếm thấy, tư thế oai hùng, phong thái hiên ngang nhưng khi người yêu
chết, nhị hoàng tử Tần Lâm Uyên một đêm tóc trắng, ngửa mặt lên trời
cười dài, nghênh ngang rời đi, tiêu sái dạo chơi phong sơn thủy nguyệt,
phóng đãng không kềm chế, vô câu vô thúc, có thể thấy người này chí tình chí nghĩa, nhưng hắn tiêu sái thì tiêu sái cũng không có nghĩa là người có lòng dạ từ bi. Vô Tà tuyệt đối tin tưởng nếu nàng không giữ chữ tín, hắn thật sự sẽ lấy đầu của nàng chôn ở dưới tàng cây Trường Sinh cung
sau đó tự nhiên uống rượu. Dựa vào điểm này, Vô Tà cũng không tự tìm
phiền não mà đi trêu chọc hắn.
Mặc dù hắn từng nói qua, nếu nàng
muốn tìm hắn thì chôn một vò rượu ở dưới gốc cây kia, hắn sẽ đi tìm
nàng. Nhưng từ ngày đó Vô Tà cũng chưa từng thấy hắn, xem ra tiêu sái
như Tần Lâm Uyên cũng có thói quen thuận miệng bịa chuyện.
”Thế tử.”
Dung Hề giúp Vô Tà mặc tốt xong mới thu tay lại gọi nàng một tiếng, lúc này
Vô Tà mới phục hồi lại tinh thần, gật đầu nhưng vẫn chưa lập tức rời đi, hai mắt đông lại lẳng lặng nhìn bản thân trong gương đồng, nhất thời có chút hoảng hốt.
Thiếu niên niên trong gương vóc người cao gầy
gần như bằng với Dung Hề, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo có hồn
không có nửa phần suy nhược, tóc đen được kim quan cố định, môi hồng
răng trắng, mắt sáng trầm tĩnh, lộ ra mấy phần thiếu niên anh
lãng tuấn tú. Chỉ là vóc người hơi gầy, mặt mũi vẫn còn chút ngây thơ,
rõ ràng là chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng một thân cao quý cũng đã
khiến không ít thiếu nữ khuê tú ở Biện kinh mặt đỏ tới mang tai rồi.
Đáng tiếc danh tiếng thiếu niên trong gương không được tốt, đến nay cũng đã
hơn mười ba tuổi nhưng đã học không ít chuyện phong lưu, là công tử ăn
chơi trác táng nổi danh ở Biển kinh, mặc dù mặt mũi “hắn” tuấn tú nhưng quả thật cùng Ngũ gia âm nhu quần áo lụa là giống nhau như đúc, hai
người ngươi truy ta đuổi, danh hiệu thứ nhất nhị thế tổ thứ hai nhị thế
tổ ở Biện kinh cũng là hai người thay phiên ngồi, phàm là tiểu thư khuê
tú danh môn vọng tộc ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ nhưng không có người nào
váng đầu nghĩ gả cho”hắn” .
”Giờ gì rồi?”
”Sắp giờ Tỵ rồi.” Dung Hề thay Vô Tà buộc tốt đai lưng bạch ngọc xong mới trả lời.
”Giờ Tỵ. . . . . .” Vô Tà gật đầu một cái, đôi mắt híp lại: “Không còn sớm.”
Dung Hề cũng nói vâng: “Không còn sớm, thế tử có muốn đi đưa tiễn Tuyên vương hay không?”
”Ừ, đừng để muộn.” Vô Tà giật giật khóe miệng, cười cười, tùy ý nhìn lướt
qua bản thân trong gương rồi chẳng thèm nhìn lại một cái, xoay người rảo bước đi ra ngoài, thổi ngân tiêu gọi Truy Nguyệt .
Năm năm nay,
Tần Yến Quy có thể nói là hoàn toàn hất tay mặc kệ, triệt để thanh nhàn, không hề quan tâm với chuyện trong triều càng đừng nói đến tham gia
quân vụ. Kể từ khi Yến Bắc quân cùng Vũ Lâm kỵ bị Kiến đế giao cho Tần
Xuyên với Tần Thương thì Tần Yến Quy chưa từng hỏi tới một câu, cũng ít
liên lạc với đại thần trong triều khiến Kiến đế không thể không hoài
nghi bản thân đã nghi sai hắn? Lúc đầu Kiến đế kiêng kỵ Tần Yến Quy nên
mới tước hết quyền trong tay hắn. Bây giờ cũng không thể để hắn tiếp tục thanh nhàn như nguyện làm nhàn vương nữa nên không thể không khôi phục
mấy phần tin tưởng với hắn, giao việc bình định phương Bắc cho hắn. Hôm
nay là ngày Tần Yến Quy đi phương Bắc, tính toán thời gian cũng sắp phải lên đường, nếu chuyến này đi thuận lợi thì đại khái hơn một tháng có
thể hồi kinh.
Phương Bắc làm phản vốn không phải là đại sự, dẫn
mấy ngàn đại quân đi chấn nhiếp là được, nhưng làm Kiến đế nhức đầu là
nguyên nhân nổi loạn lần này không đơn giản, nghe nói ngày gần đây
phương Bắc nổi lên lời đồn, rối rít đồn đãi đương kim hoàng thượng Kiến
đế không phải là hoàng thất chính thống, ngôi vị hoàng đế này danh không chánh ngôn không thuận. Lần này làm trên dưới trong triều sợ hãi một
phen, người người cảm thấy lo lắng, không dám nhảy vào vũng nước đục
này.
Kiến đế không phải là hoàng thất chính thống, chuyện này
cũng không phải là bí mật, ai cũng biết tuy tiên đế có hoàng tử nhưng
trải qua cuộc đoạt đích chi loạn thì các chư vương đã sớm chết hầu như
không còn, chỉ còn lại vẻn vẹn một mình Tĩnh vương lại là người dưới gối không con khó có thể sanh dục. Tiên đế không đành lòng vô hậu khiến
giang sơn xã tắc rung chuyển nên lúc ấy mới trong chi thứ hoàng gia chọn Kiến vương ôn hòa chững chạc, truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn. Giống
như năm đó Nghiêu Thuấn nhượng hiền là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng, xem như Kiến đế không phải là hoàng thất chính thống nhưng Biện
quốc do hắn thống trị mấy chục năm thì cũng coi như không phải chính
thống cũng thành chính thống rồi, tự nhiên triều đình trên dưới không ai dám nhắc lại chuyện này.
Nhưng lời đồn này cũng không phải là
chuyện hoàng thất chính thống đơn giản như vậy, hôm nay phương Bắc nhất
phái rung chuyển là do có người đồn việc đoạt đích chi loạn năm đó là
độc thủ châm ngòi của Kiến đế, dụ huyết mạch hoàng thất tự giết lẫn
nhau, gần như chết sạch. Thân thể Tĩnh vương năm đó ôm bệnh không thể
sinh con càng là lời nói vô căn cứ, chỉ là Kiến đế dùng thủ đoạn khiến
người ta không nhận ra giết hại huyết mạch của Tĩnh vương, phàm là phu
nhân mang thai con Tĩnh vương thì không đầy hai tháng đều sinh non hoặc
là mất mạng, cứ thế dù cho Tĩnh vương có nhiều nữ nhân hơn nữa, họ cũng
biết một khi có thai đều cách cái chết không xa, nữ nhân nếu không muốn
mang thai thì có đủ thủ đoạn, Tĩnh vương là một võ phu làm sao có thể
phát hiện? Hắn còn nói thái y nói bản thân không thể sinh con nhưng nếu
không thể sinh con thì hiện tại thế tử Tần Vô Tà của Tĩnh vương là có
chuyện gì xảy ra? Về phần tiên đế lâm chung nhượng hiền thì càng thêm
hoang đường, chuyện Nghiêu Thuấn mọi người ca tụng dù sao cũng chỉ là
tin đồn nhưng ai có thể biết được đầu đuôi trong đó? Chỉ bằng lời nói
của sử gia sao! Bất kỳ một vị đế vương nào cũng sẽ không cho phép giang
sơn xã tắc rơi vào trong tay người ngoài, cho dù ban đầu Tĩnh vương
không con nhưng đúng lúc có một đứa con trai bày ra ở trước mặt mình thì tiên đế làm sao có thể vứt bỏ hoàng tử mà truyền ngôi vị hoàng đế cho
một thân vương chi thứ?
Lời đồn Kiến đế độc hại huyết mạch hoàng
thất, soán quyền đoạt vị nổi lên khắp nơi, khiến Kiến đế giận dữ lập tức lệnh Tuyên vương Tần Yến Quy lãnh binh đi chấn nhiếp quân khởi loạn,
bình định phương Bắc. Chỉ là Tần Yến Quy nhiều năm chưa từng tham gia
quân vụ, tuy Yến Bắc quân là một tay hắn tạo ra nhưng năm năm nay vẫn do Tần Xuyên và Tần Thương thống lĩnh nên Kiến đế cũng không thể không
phái Tần Thương ở bên cạnh trợ giúp cùng nhau đi bình định phương Bắc.
Vô Tà cưỡi Truy Nguyệt đi đến cửa thành, Truy Nguyệt tâm cao khí ngạo
nhưng mấy năm này vẫn đã tốt hơn với Vô Tà, một người một ngựa càng ăn
ý, cơ hồ trong nháy mắt đã từ Tĩnh vương phủ đi tới trước năm ngàn Yến
Bắc quân của Tần Yến Quy, bởi vì đang mùa hạ Vô Tà lại một đường giục ngựa lao nhanh đến khiến đầu đầy mồ hôi, quần áo mỏng trên
người không khỏi cũng ướt mồ hôi, bóng dáng thiếu niên ở trước gương đã
sớm biến mất chỉ còn lại một thiếu niên đầu đầy mồ hôi một thân hôi hám
mà thôi.
Thấy Vô Tà tới, Tần Thương một thân ngân giáp ngồi ở
trên lưng ngựa mừng rỡ, đáy mắt tràn đầy ý cười mãnh liệt, nhếch miệng
cười: “Tiểu Vô Tà!”
Giờ phút này Tần Yến Quy cũng đang ngồi trên
lưng ngựa phía trước đại quân, lẳng lặng nghe tất cả đội doanh điểm
danh, đợi điểm xong thì các tướng sĩ bình định phương Bắc có thể vũ khí
lên đường. Không giống với Tần Thương một thân ngân giáp hiên ngang mạnh mẽ thần thái phấn khởi, Tần Yến Quy không mặc chiến giáp mà mặc thường
phục giống như bình thường, dùng một chiếc trâm gỗ tùy ý bó tóc, vẻ mặt
nhàn nhạt giống như không tập trung, đứng ở phía trước Yến Bắc quân kiêu dũng thiện chiến này thế nhưng hắn lại giống như đang nhàn nhã tản bộ
bình thường nhàn nhã bình tĩnh, không chút để ý.
Nghe nói giọng
nói của Tần Thương, Tần Yến Quy khẽ thúc giục hông ngựa, quay đầu lại
nhìn Vô Tà đang thúc ngựa chạy tới bị nắng chiếu đầu đầy mồ hôi một cái, khóe môi khẽ giơ lên.
Bởi vì Vô Tà bị nắng chiếu, khuôn mặt nhỏ
nhắn có chút đỏ lên, chóp mũi cũng thấm chút mồ hôi dày đặc, giục Truy
Nguyệt chạy như bay đến, động tác thông thạo vẻ mặt trầm tĩnh đã hiện ra chút khí thế. Đi tới trước đại quân, Tần Thương dẫn đầu đón lấy nàng,
đối với việc Vô Tà xuất hiện ở đây, nói ngoài ý muốn thì là ngoài ý
muốn, nói không ngoài ý muốn thì cũng không là ngoài ý muốn: “Tiểu Vô
Tà, sao ngươi lại tới đây?”
Trừ Tam ca, người Tần Thương thân cận nhất chỉ có thể là Vô Tà rồi, hai người họ tự nhiên thân thiết, Vô Tà
cũng nhe răng cười với hắn: “Ta tới tiễn các ngươi!”
Tần Thương
thấy nụ cười sáng lạn của nàng càng khiến người ta cảm thấy nóng hơn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, bên tai không khỏi ửng đỏ, nhếch miệng cười
nói: “Ta sớm biết ngươi sẽ đến, quả nhiên không uổng công ta thương
ngươi!”
Vô Tà cười một tiếng, tâm tình không tự chủ cũng bị Tần Thương ảnh hưởng, trở nên sáng sủa: “Đáng tiếc ta không thể cùng đi.”
Tần Thương nghe xong sửng sốt một chút, sờ sờ lỗ mũi, sờ đầu Vô Tà như đang dỗ tiểu hài, cười hắc hắc nói: “Tiểu Vô Tà, ngươi đừng buồn, phải nghe
lời, lúc ta cùng Tam ca không có ở đây, không cho phép ngươi lười biếng, phải ngoan ngoãn không cần gây họa, cũng đừng tiếp cận quá gần với lão
Ngũ, hắn không phải là người dễ đối phó, lòng dạ cực kì độc ác. Lúc Tam
ca trở lại muốn kiểm tra công khóa của ngươi, ta cũng phải thử xem một
chút thương pháp của ngươi có tiến bộ hay không. . . . . . Mặc dù lần
bình định này không tính là chuyện lớn gì, Tứ gia ta động
một đầu ngón tay út là có thể áp đảo bọn họ nhưng binh khí không có mắt
cũng không phải là chuyện đùa giỡn, ngươi da mịn thịt mềm, đừng đi mới
tốt.”
Tần Thương nói lời này xem như là uyển chuyển rồi, phương
Bắc vì sao loạn? Vô Tà là đứa con duy nhất của Tĩnh vương, rối loạn này
nàng tự nhiên cũng bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Mặc dù Biện kinh vẫn
bình tĩnh nhưng làm sao Kiến đế có thể yên tâm để Vô Tà đi phương Bắc?
Phản loạn này không có Vô Tà thì là chuyện dễ giải quyết, nếu nàng thật
sự tham gia vào, chưa nói đến có dã tâm hay không mà nếu bị người cố ý
lợi dụng cướp đi thì đó là phiền toái không nhỏ.
Vô Tà “nha” một
tiếng, rõ ràng không tin lắm, Tần Thương ngượng ngùng cười cười, biết Vô Tà không có tốt như vậy cho qua, liền nói: “Tiểu Vô Tà phải nghe lời,
chờ ta trở lại sẽ mang cho ngươi đồ ăn ngon chơi tốt, canh giờ không sai biệt lắm chúng ta phải xuất phát, ngươi đi từ biệt với Tam ca đi, nói
không chừng Tam ca vui vẻ thì sau khi trở về cũng sẽ không kiểm tra công khóa của ngươi.”
Vô Tà gật đầu một cái, Truy Nguyệt cùng nàng
tâm ý tương thông, không đợi nàng ra hiệu đã tự giác đi tới chỗ Tần Yến
Quy, giờ phút này Tần Yến Quy đang rũ mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy mấy
năm này Vô Tà cao lên rất nhanh, mặc dù chỉ gần 13 tuổi nhưng lại cao
hơn những đứa trẻ cùng lứa một chút, chỉ là cao gầy vẫn là cao gầy không hề nhiều thêm tí thịt nào, quần áo mặc trên người nàng cũng có chút
trống rỗng.
13. . . . . .
Cũng may mà cơ thể Vô Tà không phát triển nhiều lắm, tác phong nhanh nhẹn của thân thể này hoàn toàn như một thiếu niên.
Tần Yến Quy như có như không cong khóe miệng, cặp tinh mâu thâm thúy lại
giống như một cái đầm sâu không thể nhìn thấu kia chứa đựng suy nghĩ khó hiểu, ánh mắt hắn quét qua quần áo Vô Tà bởi vì đổ mồ hôi mà thấm ướt,
bởi vì là mùa hè nên quần áo của nàng dĩ nhiên đơn giản, vừa rồi đổ mồ
hôi không khỏi dính sát trên người.
Vô Tà hồn nhiên không biết,
vừa muốn há mồm nói sớm ngày khải hoàn này kia thì Tần Yến Quy cũng đã
cười như không cười dời ánh mắt: “Vô Tà.”
Chợt nghe hắn gọi tên mình, Vô Tà sửng sốt một chút rồi mới trả lời: “Ừ.”
Tần Yến Quy không có nhìn Vô Tà, chỉ lẳng lặng nhìn phương hướng hoàng cung ở sau lưng Vô Tà, giống như tán gẫu chậm rãi nói: “ Phương Bắc làm
phản, tuy lớn mà nhỏ có lẽ sẽ dính líu đến ngươi.”
Vô Tà dừng một chút, cúi đầu trầm tư, môi giật giật, sau đó gật đầu: “Ừ, ta hiểu rõ.”
Xưa nay Kiến đế đa nghi, lần này phương Bắc loạn, mặc dù không nàng một tay bày ra nhưng lại dính líu không ít tới chuyện cũ năm xưa, cũng thật
cũng giả, khó tránh khỏi Kiến đế không hoài nghi nàng nàng. Lần này điều Tần Yến Quy đi với Tần Thương, mang danh bình định nhưng chưa chắc sẽ
không có hành động với Vô Tà. Dù sao Kiến đế cũng là người cẩn thận sẽ
không có động tác quá lớn nhưng thăm dò một chút cũng là không thể tránh được.
Điệu hổ ly sơn, hổ này đại khái là nói Tần Yến Quy lòng dạ khó lường và Tần Thương cực kỳ bao che, không có hai người họ trấn giữ
thì một đứa bé không lớn không nhỏ như Vô Tà tự nhiên không đáng nhắc
đến.
Tần Yến Quy chỉ tùy ý gật một cái cũng không tiếp tục đề tài này, mặc dù hắn với Tần Thương không ở đây thì Biện kinh này chưa hẳn
thoát khỏi tai mắt và lòng bàn tay của hắn. dda9nlqđ Cá tính Vô Tà xưa nay trầm tĩnh cẩn thận nhưng cũng không phải hiền lành, nếu chút phiền
toái này nàng cũng không thể tránh được vậy thì uổng công những năm này
hắn dạy nàng.
Có tướng sĩ bẩm báo với Tần Yến Quy đã điểm xong
chuẩn bị lên đường, Tần Yến Quy gật đầu một cái, trước khi đi thì từ
trên lưng ngựa ném một cái bao vào trong lòng Vô Tà: “Vật này, ngươi hẳn là phải dùng tới.”
Vật này?
Vô Tà không hiểu, mở ra một
góc bao, đập vào mắt là một mảnh trắng như tuyết, Vô Tà ngẩn ra rồi lập
tức như hiểu điều gì, nàng cúi đầu nhìn lướt qua quần áo trên người vì
đổ mồ hôi mà dính vào, gò má thoáng chút đỏ bừng, nhanh chóng nắm chặt
chẽ cái gói ở trong tay chỉ sợ người khác nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng quẫn bách vừa tức vừa giận.
Hắn là nhắc nhở nàng phải bắt đầu chú ý một ít chuyện?
Tần Yến Quy không vạch trần nhưng dải lụa trắng này tự nhiên không phải cho nàng dùng để tự vận!
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, trêu tức.
Mặt Vô Tà đỏ lên lại ngại nhiều người đang nhìn chằm chằm nên không dám làm ra bất kỳ phản ứng quá lớn nào, đành nghiêm mặt, lời nói sớm ngày khải
hoàn cũng không nói, có chút nổi cáu mà quay đầu ngựa chạy đi. Toàn thân Truy Nguyệt đen nhánh, tốc độ cực nhanh tựa như tia chớp “xoát” cái vọt tới trước mặt khiến Tần Thương sợ hết hồn, không hiểu tại sao Vô Tà đột nhiên chạy nhưng nhìn vẻ mặt Tam ca bình tĩnh, Tần Thương buồn bực,
không ra chân tướng cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối nào .
Vô
Tà chạy có chút xa, đang muốn cứ như vậy xông về phủ nhưng mà Truy
Nguyệt vừa rồi cực kỳ ăn ý với nàng đột nhiên lại không theo ý của nàng, cứng rắn chạy vòng về. Vô Tà cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng
rất nhanh hiểu rõ, mà lúc này Truy Nguyệt đã sớm mang nàng chạy về trước mặt Tần Yến Quy, không có ý tốt hí hai tiếng, hiển nhiên là không để sự tức giận của Vô Tà ở trong mắt, không chút nào sợ nàng.
Vô Tà
hiếm khi trẻ con nhìn chằm chằm Tần Yến Quy, Tần Yến Quy lại như lơ đễnh không để trong mắt, khóe môi giơ lên, mang theo ý cười nghiền ngẫm như
có như không, tựa như đang chê cười nàng: “Ngươi quên, Truy Nguyệt là do ai đưa cho ngươi.”
Vô Tà nhìn hắn chằm chằm, cũng không nói
chuyện, Truy Nguyệt quả thật không có lương tâm, nàng chăm sóc nó nhiều
năm như vậy còn cần ngân tiêu mới có thể “mời” được nó, mà Tần Yến Quy
chỉ nhàn nhạt gọi nó một tiếng, nó đã hấp ta hấp tấp làm phản chạy về
phía hắn.
”Tam ca, chúng ta nên lên đường.” Tần Thương tốt bụng nhắc nhở một câu.
Vô Tà cũng biết lúc này không thể làm mặt với Tần Yến Quy, đành phải thở
chậm một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn băng bó nói: “Tuyên vương lên đường
thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về, Vô Tà đưa tới đây, gặp lại!”
Ai ngờ Tần Yến Quy cũng không nhanh không chậm tự nhiên bỏ lại một câu: “Đợi thêm chút nữa.”
Vô Tà sững sờ, ngay cả Tần Thương cũng ngây ngẩn cả người: “Tam ca?”
”Lão Tứ, ngươi mang người đi trước sau đó ta sẽ tới.”
Tần Thương mặc dù không rõ nhưng quân lệnh như núi, Tần Yến Quy làm chủ
soái, hắn tự nhiên cũng phải nghe hắn, lúc dẫn người ngựa lên đường còn
liên tục nhắc nhở Tam ca sớm đi bọn họ sẽ chậm một chút, mới rời đi.
Trong lúc nhất thời, Tần Thương cùng đại đội nhân mã đã rời đi, dưới thành
chỉ còn lại Vô Tà và Tần Yến Quy hai người hai ngựa, mặt Vô Tà băng bó
không nói lời nào nhưng Tần Yến Quy cũng không tiếp tục để ý đến nàng.
Trong lòng Vô Tà càng thêm cổ quái, thậm chí có chút hoài nghi bản thân
vừa rồi nghe nhầm, Tần Yến Quy chưa từng nói qua cái gì”Đợi thêm chút
nữa”?
Nàng muốn giá ngựa rời đi nhưng Truy Nguyệt hiển nhiên
không nghe nàng, Vô Tà muốn bỏ ngựa mà đi lại có vẻ nhếch nhác nên cứ
cầm cự như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc khác thường, cũng không nói chuyện không để ý người, vẻ mặt Tần Yến Quy vẫn không hề dao động,
thong thả tự nhiên, không chút để ý.
Yên tĩnh này có chút đáng sợ khiến người ta băn khoăn lo lắng.
Không biết là qua bao lâu, lúc Vô Tà nhịn không nổi muốn mở miệng hỏi hắn thì chợt Tần Yến Quy giơ lênkhóe miệng không nóng không lạnh nhàn nhạt nói
bốn chữ: “Trở về đi, chậm một chút.”
Dứt lời, Tần Yến Quy giống
như không có chuyện gì thúc ngựa rời đi, không hề nhìn nàng lâu một cái. Vô Tà giật mình, chỉ cảm thấy bóng dáng đi xa kia, tay áo
tung bay, thúc ngựa rất nhanh nhưng phong thái của hắn vẫn tự nhiên cao
nhã, lại mơ hồ lộ ra khí phách vương giả, giống như quân lâm thiên hạ. . . . . .
Mà lúc này, bởi vì Vô Tà hồi lâu không nhúc nhích nên y phục trên người đã sớm bị gió hong, không hề dính sát vào người nữa.
Vẻ mặt nàng hốt hoảng, một khắc mờ mịt, bởi vì vậy hắn mới để nàng đi về?