“Cô là ai?” Một tên công nhân ra sức đẩy Thiệu Đường.
“Tôi là ai các người không cần biết, không có người phát tiền lương cho các người, làm cái gì phải vây quanh cô ta.”
“Hiện tại chính là cô ta thiếu tiền lương của bọn ta nên phải làm vậy thôi.”
“Nhưng nãy giờ cô ấy có nói là thực chất cô ấy không phải người thiếu tiền lương các người.” Thiệu Đường bình tĩnh mở miệng.
‘Hừ, cô ta là tổng giám đốc thì đương nhiên cô ta phải chịu trách nhiệm.” Một vị công nhân không phân biệt phải trái nói vào.
“Các người đều nói cô ấy là tổng giám đốc, vậy sao các người lại còn trách chủ mình! Các người phải đi hỏi quản lí người giữ tiền các người nha!”
“Hắn đã trốn, bọn ta không biết tìm hắn nơi nào? Đương nhiên….”
“Nha, thì ra do có người đã ôm tiền bỏ trốn?” Thiệu Đường tạm dừng một chút “Nếu là vậy các người dựa vào cái gì mà tìm cô ấy đòi tiền.”
“Ta….” Vài người không cam tâm lên tiếng phản đối.
“Còn nữa các người đường đường là đàn ông con trai, vì lấy không được tiền mà ức hiếp một cô gái tay trói gà không chặt, các người có phải là đàn ông không?” Thiệu Đường chỉ vào bọn họ.
“Còn có các người, dù là kẻ có tiền hay không! Có thể đứng nhìn sao? Thấy một cô gái bị bọn đàn ông vây quanh không giúp, các người không biết xấu hổ hả?” Thiệu Đường quay lại chỉ vào đám người đứng xem.
Thiệu Đường xoay lại nhìn Ngôn Nặc đang sững sờ chuẩn bị rời đi “Chúng ta đi.”
“Còn muốn chạy? Không dễ vậy, không có tiền thì đừng hòng rời đi.” Mọi người lại làm thành vòng vây quanh hai người họ không cho các cô rời đi.
“Các người rốt cục muốn thế nào?”
“Không thế nào cả, thứ chúng tôi cần là tiền.”
“Hừ! Tôi nói cho các người biết, đất nước này còn có pháp luật nha.” Thiệu Đường nói xong chuẩn bị lấy điện thoại gọi điện báo nguy.
“Cô dám báo cảnh sát.” Một tên khác giựt lấy điện thoại của Thiệu Đường.
“Trả lại cho ta.” Thiệu Đường chỉ vào đám người giống lưu manh hơn là công nhân.
“Ngươi có nghe thấy không trả lại điện thoại cho tôi.” Thiệu Đường khẩn trương.
“Được? Cô trả cho tôi cái gì? Lấy cái này tôi cũng đâu có ích cô cần gì khẩn trương? Chỉ cần cô ta trả tiền thì tôi sẽ trả lại cho cô!”
“Tôi nói là trả lại cho tôi!” Thiệu Đường kích động tay nắm lại.
“Đừng xúc động!” Ngôn Nặc giữ chặt tay Thiệu Đường.
“Ngươi trả di động lại cho cô ta, tôi đem tiền đưa các người.” Ngôn Nặc bị Thiệu Đường doạ.
“Bất quá chờ chút tôi gọi người mang tiền đến.”
Đáng tiếc Thiệu Đường căn bản không có nghe lời nói của bọn họ một lòng chỉ muốn lấy lại di động của chính mình.
Thiệu Đường thấy hắn nhất quyết không trả trực tiếp đẩy Ngôn Nặc ra sau đó đấm tên kia một đấm, rồi tiến đến nhặt di động nằm trên mặt đất, xem xét qua, cũng may vẫn chưa hư.
“Cô dám đánh tôi? Anh em đừng cho bọn họ bỏ đi.” Tên đó phẫn hộ hướng tới Thiệu Đường.
Ba người vây quanh một mình Thiệu Đường không kể cô là nữ, trong lúc đó Ngôn Nặc một bên lo lắng quát to.
“Dừng lại.”
“Các ngươi đang làm cái gì?” Một đám người hướng này tới trong đó có một người hô lên
Ngôn Nặc phát hiện hình như bọn họ có điểm quen!!!!! Đúng rồi hắn là người kêu mình là bác gái.
“Các ngươi mau tới đây, có đánh người!” Ngôn Nặc lớn tiếng hướng bọn họ kêu lên.
“Là Đường đại tỷ các người bị đánh, mau tới đây.” Tiểu Chí đến gần thấy người đang bị vây quanh là Thiệu Đường vội vàng kêu lên.
“Tránh ra, các người tránh ra, ai cho phép các người đánh chị ấy.” Tiêu Chí đẩy bọn họ ra.
“Đường đại tỷ không sao chứ?” Khẩn trương nâng Thiệu Đường dậy lau khô máu trên miệng.
“Không có việc gì.” Thiệu Đường loạng choạng đứng lên.
“Mẹ nó, dám đánh đại tỷ của bọn ta.” Mọi người đều phẫn nộ.
“Các ngươi là đồ con nít tránh ra một chút, đừng vướng tay chân bọn ta.” Nói xong bọn công nhân kia chuẩn bị vây đánh Thiệu Đường.
“Ngươi lui ra! Ta bảo ngươi tránh ra.” Tiểu Chí chỉ thẳng vào mặt tên kia.
“Khụ khụ” Thiệu Đường ho khan vài tiếng ai ngờ lại ói ra máu.
“Đường đại tỷ, chị sao vậy? Để tôi giúp.” Tiểu Chí cùng mọi người đỡ Thiệu Đường ngồi một bên.
Nhưng Thiệu Đường lại bảo bọn họ không có chuyện gì.
“Đường đại tỷ, bọn họ đánh chị đến vậy sao còn bênh họ.” Tiểu Chí không chịu đựng được tính tình quá hiền lành của Thiệu Đường.
“Quên đi, bọn họ kiếm tiền không dễ dàng hơn nữa còn bị người khác lấy tiền lương bỏ trốn, bọn họ bức bách quá nên tức giận thôi.” Thiệu Đường khuyên.
“Tôi bảo đừng đánh, hiện tại tôi muốn đi bệnh viện! Có phải hay không cho tôi đau chết a?” Thiệu Đường thấy bọn họ không nghe lời chính mình nữa liền chuyển đề tài.
“Đúng rồi! Sao chị lại bị đánh như vậy, người rõ ràng rất lợi hại, tại sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?” Tiểu Chí khó hiểu, đại tỷ rõ ràng có luyện qua Taekwondo còn có Thái Cực Quyền, năm người khó có thể đánh lại cô vì sao lại bị thương.
“Không có gì, chỉ tại tôi không muốn đánh.” Lúc ấy chỉ muốn lấy lại điện thoại không có tâm tình đánh trả.
“Được tốt lắm chúng ta lên xe đến bệnh viện.” Tiểu Chí cẩn thận đem Thiệu Đường tiến vào trong xe.
“Này các người, tôi cũng đi.” Ngôn Nặc cũng lên taxi theo.