Hai mắt Thiệu Đường giờ nhìn Ngôn Nặc chằm chằm. Ngôn Nặc hỏi Thiệu Đường cũng chẳng có phản ứng.
Ngôn Nặc đứng soi trước gương một lát quay đầu lại thấy Thiệu Đường ngẩn người.
“Cô hoàn hồn chưa? Tôi biết là tôi rất đẹp nhưng không cần cô phải nhìn chằm chằm tôi như vậy.” Ngôn Nặc dõng dạc nói với Thiệu Đường.
“Ân, được, rất hợp là đằng khác.” Thiệu Đường phản ứng lại mà không hề để ý đến câu hỏi là gì.
“Ha ha” Ngôn Nặc thoả mãn rời khỏi phòng thử đồ.
“Cầm mấy túi đồ lên giùm tôi.” Ngôn Nặc cầm lên đưa cho Thiệu Đường.
Cả hai tiến đến quầy tính tiền.
“Năm mươi ngàn bảy trăm.” Thiệu Đường quẹt thẻ xong đưa lại cho Ngôn Nặc.
“Cám ơn…nhưng cô có thể mang quần áo ra xe giúp tôi được không?” Ngôn Nặc nhìn một đống quần áo.
“Đương nhiên là được.” Thiệu Đường cầm lấy quần áo theo Ngôn Nặc ra cửa, giúp cô bỏ vào kế bên cạnh ghế lái.
“Cám ơn, đi trước.” Ngôn Nặc đóng cửa lại, quay cửa kính xe xuống rồi cúi chào, sau đó liền rời đi.
Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc lái xe rời đi đến lúc cô đi khuất rồi mới trở vào cửa hàng.
Thấy Thiệu Đường như vậy, Lí Hàm tò mò hỏi Thiệu Đường nhưng là thấy biểu tình của cô nên không dám tiến đến hỏi cô.
======
“Không ngờ cô ấy rất giống con trai a? Hơn nữa so với con trai còn phong độ hơn.” Ngôn Nặc nhớ tới Thiệu Đường giúp mình mở cửa xe rồi để quần áo vào thực tuấn tú. (Mê rồi, mê rồi. Mê Đường tỷ rồi haha :D)
“Nhưng dù thế nào cô ấy cũng rất tốt a!” Vương Tuyết Nhu thấy Thiệu Đường đối đãi với bạn bè rất tốt, kể cả người xa lạ cũng vậy.
“Ân, nhưng cô ấy cũng có vài điểm kì lạ.” Nhớ tới từ lần đầu tiên gặp cho đến giờ nhìn cô ấy cứ kì lạ như thế nào ấy.
“Ha ha nhưng cá nhân chị thì chị thích tính của Thiệu Đường.”
“Ha ha, Tuyết Nhu tiểu thư, xin hỏi hôn lễ của chị chuẩn bị tới đâu rồi?” Ngôn Nặc cầm lấy quyền tạp chí đưa Vương Tuyết Nhu.
“Ân, bọn chị đã chuẩn bị gần xong! Chỉ còn sắp xếp chỗ khách mời.” Vương Tuyết Nhu nhận lấy cuốn tạp chí rồi nói.
“Cái việc sắp xếp ấy thực phiền! Nhất là những khách ở thương trường, phải xem lão Đổng này cùng lão Tổng kia có ân oán không. Nếu có thì không thể ngồi cùng. Lo lắng đến việc này thực là rắc rối.” Ngôn Nặc nói có chút oán giận, chuyện phân chỗ ngồi còn chuyện tiếp khách, phiền não chết đi được.
“Nhưng công lao của em là lớn nhất.” Vương Tuyết Nhu nói.
“Đương nhiên.” Ngôn Nặc tự kỷ nói.
======
“A….a…..a” Thiệu Đường nằm trên giường điên cuồng đấm vào gối, vì cái gì trong đầu mọi lúc mọi nơi đều là cô ấy.
“Cũng không cần xuất hiện nhiều như vậy mà?” Thiệu Đường gõ đầu. Hy vọng hình ảnh người kia không xuất hiện nữa.
=====
“Đường, hôm nay cô làm sao vậy? Tối qua mất ngủ hả?” Lí Hàm nhìn Thiệu Đường giờ giống như gấu mèo vậy.
“Đúng vậy a!” Thiệu Đường mắt nhắm mắt mở trả lời.
“Ân, vậy cô cứ nghỉ ngơi đi.” Lí Hàm quan tâm nói.
“Không cần chỉ cần đi rửa mặt là được.” Tinh thần Thiệu Đường uể oải nói.
Thiệu Đường đi vào toilet mở vòi nước rồi để mặt vào hy vọng giúp mình có thể tỉnh táo “Cô ấy với mình không phải là người trong cùng một thế giới, nhất định là không có kết quả, Thiệu Đường! Ngươi không được ảo tưởng nữa.” Nói xong đem mặt vùi trong nước. Đến lúc cảm giác hô hấp khó khăn mới ngẩng đầu dậy dùng ống tay áo lau sơ rồi đi ra.
“Đường, Phong, Hiền, ngày mai chính là ngày trọng yếu nhất đời tôi, hôm nay chúng ta chơi cho thoả thích đi, uống cho thoả thích đi.” Thiệu Văn giơ ly rượu lên ý bảo bọn họ cùng cạn ly.
“Cạn ly!” Bốn người cùng đồng thanh.
“Đường, lâu rồi không gặp cậu? Sao mỗi lần tôi về cô nhi viện đều không gặp cậu? Cậu có bạn mới sao?” Thiệu Văn hỏi.
“Không có, dạo này tôi có việc phải suy nghĩ nhiều một chút.” Thiệu Đường uống cạn một ly nữa.
“Thì ra là như vậy! Chẳng lẽ còn nghĩ tới cô ta sao?” Thiệu Văn hỏi.
“Không có! Suy nghĩ lung tung thôi mà. Bởi vì tôi cảm thấy cuộc sống có một số điều hoang đường mà thôi.”
“Ân, ngày mai tôi kết hôn rồi, nói ra thực nôn a.”
“Có cái gì mà nôn nóng, tôi thấy cậu phải cảm thấy thương tâm mới đúng! Ngày mai cậu bước vào mộ phần của hôn nhân đó.” Thiệu Phong đả kích Thiệu Văn.
“Cậu nói dễ nghe chút được không?” Thiệu Văn khó chịu đánh Thiệu Phong một quyền.
“Nhẹ thôi, tôi chịu đau không tốt.” Thiệu Phong nói.
“Hiền, nghe nói cậu cùng bạn gái lại chia tay?” Thiệu Đường không nhìn bọn họ giỡn mà hỏi Thiệu Hiền.
“Đúng vậy nhưng lần này là tôi bị bỏ chứ không phải tôi bỏ cô ta.” Thiệu Hiền nhớ tới tối hôm qua bị bà tám kia tát một cái rồi nói ra hai chữ chia tay. Thiệu Hiền nhớ tới mà oán hận bà tám kia, uỷ khuất nhìn Thiệu Đường chuẩn bị giáo huấn mình.
“Nha? Tôi rất ngạc nhiên a! Không biết thế nào cậu lại bị bỏ?” Thiệu Đường nhìn Thiệu Hiền một cách tò mò.
“Thôi! Đường, chuyện đó đừng nhắc lại, bọn họ mà nghe được nhất định sẽ cười chê tôi dài dài!” Thiệu Hiền cuống lên buông ly rượu bụm miệng Thiệu Đường.
Bốn người ở bar uống rất nhiều rượu cho tới nửa đêm mới về. “Văn, hôm nay sao cậu lại cùng bọn tôi trở về? Chẳng lẽ không về với chị dâu?” Thiệu Phong hỏi.
“Cái gì a? Người lớn nói trước kết hôn không được ngủ chung đây là luật.” Thiệu Văn buồn bực nói.
“Đúng rồi, cậu xem người uống giỏi nhất của chúng ta đi, tửu lượng hôm nay của cậu ta hình như kém đi a.” Thiệu Phong lôi kéo Thiệu Văn nhìn Thiệu Hiền giúp đỡ Thiệu Đường bước đi.
“Cậu đừng nói nhiều. Gần đây tâm tình cậu ấy thật không tốt, say một lần cũng tốt.” Nhớ tới Thiệu Đường nói cho chính mình thích thiên kim đại tiểu thư kia, Thiệu Văn nhịn không được nhíu mày.