Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 12: Chương 12




"Tướng công!" Giờ phút này, Hoa Nhiễm nhìn thấy Nguyệt Vô Phong bình an vô sự, lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tươi cười của nàng xụ xuống, cái gì gọi là có phải gặp phải tình địch hay không, chuyện này có thể coi như là ngoài ý muốn, con rắn tinh nhỏ này, nàng chỉ gặp qua hai lần đấy. Lần thứ nhất là tới uống máu, mua nụ hôn đầu, thật ra thì dáng dấp của nó so với Nguyệt Vô Phong. . . . . . Cái này không thể so được, tướng công của nàng tốt nhất.

"Hắn, hắn không tính là tình địch á..., ngươi cũng biết ta là đóa hoa nhỏ rất thuần khiết, giữa ta và hắn tuyệt đối không có quan hệ, ta thề".

Nguyệt Vô Phong mặc dù bị dược lực rất khó khăn, vẫn đứng nghiêm, hơi nhếch lên môi, giang hai cánh tay, "Ta tin ngươi".

Vào giờ khắc này, trong lòng Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động, muốn chạy như bay vào trong ngực của hắn nhưng bị Thập Dạ đưa ra tay ngăn lại, hắn đè nén tức giận trong lòng, cười nhẹ, "Ngươi quên ngươi đã tặng cho ta nụ hôn đầu sao, ngươi có biết hay không, nụ hôn của ngươi làm cho ta có cảm giác rất hưởng thụ".

Vẻ mặt Hoa Nhiễm vừa đỏ vừa xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Con rắn tinh nhỏ, ngươi đừng trước mặt tướng công của ta mà trêu chọc ta, tướng công của ta rất ưa thích ta đấy, ta không muốn mất thể diện ở trước mặt của hắn".

Thập Dạ thu lại nụ cười trên mặt, thoải mái nheo mắt, trong con ngươi đen đầy diêm dúa lẳng lơ, "Thì ra ngươi cho rằng ta nói đùa?"

Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy hoảng sợ, con rắn tinh nhỏ nguy hiểm này, tại sao đối với nàng như vậy a, nàng chép miệng, bộ dạng sắp khóc lên.

Bàn tay Nguyệt Vô Phong mò vào trong ngực móc ra một cái khăn, Hoa Nhiễm nhìn thấy, hét ầm lên, "Tướng công, trên cái khăn ngươi tại sao có máu, có phải ngươi bị thương hay không?"

Trên chiếc khăn màu trắng có dính vết máu đã khô khốc, giống như một đóa hoa mẫu đơn màu đen nở rộ.

Nguyệt Vô Phong khiêu khích nhìn Thập Dạ, "Đây là máu trinh tiết của ta nương tử, nàng đã đem cả đời nàng giao trong tay của ta, ngươi dựa vào đâu mà tranh với ta?"

Hoa Nhiễm thừa lúc Thập Dạ ngây ngẩn trong phút chốc, chạy đến trước mặt của Nguyệt Vô Phong.

Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong lạnh nhạt, khóe miệng cong nhẹ, giờ khắc này hai mắt Hoa Nhiễm sáng lên, tất cả tầm mắt đều đặt ở trên mặt của hắn, trong lòng nói thầm, tướng công nhà ta rất có khí phách. Nhưng tướng công nhà ta. . . . . . làm cho người ta rất xấu hổ a, máu trinh tiết. . . . . . Nàng không khỏi nghĩ tới chuyện lần trước, làm cho người ta không khỏi đỏ mặt tim đập mạnh, máu nóng trong người cũng bắt đầu sôi trào.

Thập Dạ chợt giận dữ, hai chân biến thành đuôi rắn, trong mắt trở nên đỏ tươi, khát máu, "Ta chưa bao giờ cùng tranh với người chết!"

Hoa Nhiễm nhìn thấu động tác kế tiếp của Thập Dạ, vội vàng đứng chắn trước mặt Nguyệt Vô Phong, hất cằm lên nhìn Thập Dạ, "Con rắn tinh nhỏ, ngươi khi dễ ta, khi dễ tướng công nhà ta, ta sẽ nói cho Hoa Yêu cha của ta biết".

"Ta muốn cho hắn biết kết quả giành nữ nhân của ta". Hắn cúi đầu bật cười, thanh âm có chút khủng bố.

"Hừ, ta muốn nhìn bộ dạng các ngươi cùng nhau chém giết". Quan ếch vào thời khắc này không biết sống chết, lên tiếng nói, Thập Dạ tức giận, không thèm nhìn đến hắn, một cái bàn tay đã in trên mặt Quan Ếch, dấu tay màu đỏ sưng vù, Thập Dạ lạnh lùng nói, "Không tới phiên ngươi nói chuyện"

Hoa Nhiễm thấy bộ dạng của Quan Ếch như vậy, trong lòng sợ hãi, không biết có dùng trên người của Nguyệt Vô Phong không, con rắn tinh này mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng không thể đánh thắng hắn. trong lúc này, Nguyệt Vô Phong cũng không thể chịu đựng được nữa, dọc theo vách tường chậm rãi tuột xuống.

"Tướng công, tướng công. . . . . ." Hoa Nhiễm biết Nguyệt Vô Phong bất quá chỉ trúng thuốc mê thôi, vì vậy nàng lợi dụng tình hình, tự do phát huy, nàng ô ô giả khóc, chỉ vào Thập Dạ, "Đều do ngươi tên khốn kiếp này, đều do ngươi, tướng công của ta không xong, ta sẽ giết chết ngươi, sau đó sẽ tự sát, ô ô. . . . . . Ta cũng không sống, ô ô. . . . . ."

Hoa Nhiễm nhào vào người của Nguyệt Vô Phong, dùng thân thể của mình che chắn cho Nguyệt Vô Phong, nhào lên trên người của hắn run rẩy ………

Vẻ mặt Thập Dạ chợt mê mang, nhìn nàng run rẩy, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, càng thêm tức giận, nếu có thể, hắn hi vọng, hắn chính là người được yêu kia, cho dù là một người bình thường, hắn cũng nguyện ý.

Tim của hắn không khỏi mềm nhũn ra, "Đừng khóc. . . . . ."

Hoa Nhiễm càng run rẩy hơn, rống to, "Ta khóc ăn nhập gì tới ngươi, ngươi dựa và cái gì trông nom ta, ô ô. . . . . ."

"Ta dẫn ngươi đi lên".

"Dẫn tướng công ta cùng đi lên". Hoa Nhiễm tiếp tục run rẩy, trong lòng mừng rỡ a, hắc hắc, trúng rồi, trúng rồi.

"Tốt". Thập Dạ đồng ý, khóe môi nhàn nhạt cười.

Hoa Nhiễm xoay người nhìn hắn, lau nước mắt trên mặt, "Ngươi đồng ý"

"Đi thôi".

"Rắn tinh, một ngày nào đó, ta chắc chắn băm vằm ngươi làm trăm mảnh". Quan Ếch phun ra lời nguyền rủa độc ác đạm vào màng nhĩ.

"Chờ ngươi sinh ra đứa bé rồi hãy nói." Thập Dạ cười trào phúng.

Dù sao cũng là con rắn tinh a, con rắn tinh mạnh mẽ a, Hoa Nhiễm không cam lòng, vì sao hai người đều là một nửa yêu, tại sao hắn lại mạnh mẽ như vậy, ai. . . . . . Hiện tại ngay cả chạy trốn xa vương quốc ếch vẫn phải dựa vào hắn.

Khi bọn hắn vừa cập bờ, Hoa Nhiễm ôm Nguyệt Vô Phong bước lên bờ trước, nàng sợ Thập Dạ làm chuyện mờ ám.

Hoa Nhiễm thả Nguyệt Vô Phong xuống đất, hai người đều ướt nhẹp, Hoa Nhiễm thở dài một cái, "Tướng công, ngươi cố chịu một chút, ta đi tìm thuốc giải cho ngươi".

Lời còn chưa dứt, cảm thấy cổ đau nhói, dường như có cái gì đó dùng sức cắn cổ nàng, nàng xoay người lại, nhìn thấy một con báo đốm đen nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.