Lúc Hoa Nhiễm đang nói câu kia, thân thể Nguyệt Vô Phong đã tiến vào bên trong thân thể của nàng.
"A………" Hoa Nhiễm kêu nhỏ một tiếng, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Trải qua lần đầu tiên không hề thương tiếc tiến vào, lần này thuận lợi đi vào làm cho nàng thoải mái không ít, mặc dù cửa động khít khao vẫn có chút đau. Hoa Nhiễm không có nhiều kinh nghiệm, theo bản năng để cho mình tăng cường khoái cảm, nàng khẽ cúi người xuống, hai tay chống hai bên, tận tình phối hợp Nguyệt Vô Phong lắc lư thân thể của mình, Nguyệt Vô Phong nhìn mặt nàng đỏ thắm, đưa tay dùng sức kéo nàng vào trong ngực, tay của hắn vuốt ve lưng của nàng, trấn an qua mỗi tấc da thịt trắng như tuyết, môi lại một lần nữa hôn môi của nàng, thần trí Hoa Nhiễm tan rã, bên trong cuồng điên.
Đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, hiện tại có tính là ta ở trên ngươi không? Hắc hắc, trong truyền thuyết nữ trên nam dưới?"
Nguyệt Vô Phong đột nhiên đem lấy chính mình rút ra, bất chợt bị trống rỗng khiến Hoa Nhiễm có chút bất mãn nhìn hắn, Nguyệt Vô Phong lật người, liền đem Hoa Nhiễm đè phía dưới, xấu xa cười nói, "Loại chuyện như vậy hãy để cho ta chủ động mới tốt".
Hắn nắm eo nhỏ của nàng, lại một lần nữa tiến sâu vào, sau đó nhanh chóng ở trong cơ thể nàng rút ra, tiến vào, tiếng róc rách từ chỗ tư mật bọn họ tràn ra ngoài, kèm theo tiếng rên rỉ và tiếng vỗ tư mật, diễn ra ở trong phòng làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
"Nguyệt Vô Phong. . . . . . Tư thế của ngươi có phải. . . . . . trong cung xuân đồ học được hay không ? A ……ừm ……." Hoa Nhiễm cảm thấy từng đợt từng đợt khoái cảm từ trong thân thể muốn nổ tung, móng tay của nàng cắm vào da thịt hắn.
"Xem ra ta dùng sức còn chưa đủ, ngươi còn dư thừa hơi sức nói chuyện !" Nguyệt Vô Phong càng mạnh mẽ tiến vào, tay của hắn cũng không nhàn rỗi, một tay xoa nắn hai điểm hồng trước ngực nàng, gò bồng đào rất tròn, rất xinh đẹp nhưng một bàn tay của hắn có thể bao trùm, hắn dùng hắn vết chai nhẹ nhàng vuốt ve điểm nhạy cảm này, khiến cho Hoa Nhiễm phát ra tiếng rên rỉ. Một cái tay khác chuyển đến chỗ kết hợp của bọn họ, nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cho Hoa Nhiễm càng thêm buông lỏng mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của ái thê mình bởi vì mình chạm vào phía dưới, hắn thõa mãn mỉm cười, hung hăng đâm vào chỗ yếu ớt của nàng. . . . . .
Sau đó, Nguyệt Vô Phong thấm mồ hôi, ôm Hoa Nhiễm vào trong ngực, hôn lên vành tai của nàng, "Tập tranh kia hiệu quả thật đúng là không tệ, mấy tư thế lúc nảy, ngươi thích nhất cái nào?"
Hoa Nhiễm chui vào trong lồng ngực hắn, trên mặt đỏ bừng, nàng không đáp lời chỉ giả vờ như đã ngủ.
"Ai, Hoa Hoa, thể lực không tốt, nhanh như vậy đã mệt mỏi?"
Hoa Nhiễm dùng ngón tay trỏ đâm lồng ngực Nguyệt Vô Phong, có chút buồn buồn nói, "Thì ra, ngươi không phải là không giải được phong tình, ta thật nhìn lầm ngươi rồi".
Làm cho nàng thêm kinh ngạc chính là, Nguyệt Vô Phong không chỉ có Giải Phong tình, hơn nữa còn là Giải Phong tình vô cùng tốt, khi dục vọng nam nhân được phóng thích, giống như mãnh sư từ trong lồng giam được thả ra, càng không thể thu thập.
Trong rừng trúc, xung quanh gió mát phất phơ, thổi vào trên mặt rất thoải mái. Thanh âm êm ái đứt quãng vang lên, có lúc nhanh, có lúc chậm, một danh khúc bị gảy rối loạn trình tự, nhưng cũng không khó nghe, mềm mại lọt vào trong tai.
Hoa Nhiễm ngồi trên đùi Nguyệt Vô Phong, đôi tay bị Nguyệt Vô Phong chấp lên, đặt trên dây đàn, từng phát, từng phát gảy, "Phải là như vậy. . . . . ."
"Ừm …….." Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ bừng, hơi thở rất nhẹ, vừa phải nghe Nguyệt Vô Phong giảng giải tinh túy của tiếng đàn.
Hai người bọn họ y phục hết sức chỉnh tề, từ xa nhìn bọn họ cũng chỉ là một đôi tình lữ thân mật, nhưng trên thực tế, chỗ tư mật của bọn họ dán chung một chỗ thật chặt, chỉ là theo tiếng đàn chậm rãi, tiết tấu không có quy luật, loại tư vị này rất khó chịu, Hoa Nhiễm đã sớm động tình, thân thể phiền não không chịu nổi. Nhưng Nguyệt Vô Phong vẫn không nhanh không chậm dạy nàng đánh đàn, không dễ dàng thỏa mãn nàng.
"Tướng công, ô ô. . . . . ." Hoa Nhiễm ở trên người của hắn giãy dụa, môi đỏ mọng, bất mãn vễnh lên, bởi vì nàng không an phận, nơi đó có chất lỏng óng ánh chảy ra, từ từ thấm ướt vạt áo Nguyệt Vô Phong.
Nguyệt Vô Phong kéo eo của nàng, ở bên tai của nàng rù rì nói, "Đây chỉ là một phần nhỏ trong tập tranh, chúng ta từ từ thể nghiệm, xem xem, sau này ngươi còn dám nói không muốn ta hay không".
"Tướng công, lúc đó chỉ là nói lẫy á.... ....., hơn nữa qua lâu như vậy làm sao ngươi vẫn không quên, hừ, ta đi, không để ý tới ngươi!" Hoa Nhiễm nói xong, làm bộ đứng lên muốn đi.
Nguyệt Vô Phong cười nhẹ, giọng nói như gió xuân dịu dàng tưới mát, hai tay của hắn dùng sức nắm chặt hông của nàng, "Tha cho ngươi, lần sau không thể dễ dàng thoả mãn ngươi như vậy".
Hắn bắt đầu mạnh mẽ dùng sức tiến vào, đôi tay từ vạt áo nàng di động lên, ở trên người của nàng dạo chơi xung quanh, môi đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, lưu lại nụ hôn tinh tế.
Tiếng trúc xào xạc trong gió, cùng tiếng rên rỉ của thiếu nữ phối hợp lẫn nhau, ở nơi ấm áp sau giữa trưa, hình ảnh lãng mạn, kiều diễm xuất hiện trong ánh sáng rực rỡ.