Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 33: Chương 33




Nguyệt Vô Phong vội nói được, nhìn Chuột yêu một cái, khóe mắt, khóe miệng cũng mang theo một tia mập mờ.

Nguyệt Vô Phong đem Phù Dung trâm trả lại cho Mèo yêu, Mèo yêu cười nói, "Nguyệt công tử, một ngày có Tam Phù Dung, ta sẽ giúp ngươi đến cùng. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ xem ngươi như bằng hữu của ta, ngày sau nếu có cần đến ta, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng ta cũng không từ nan".

Hoa Nhiễm ngẩn ra, Nguyệt Vô Phong chỉ nhàn nhạt cười cười, "Miêu tỷ, khách khí rồi, thật ra ta cũng không giúp cái gì, ta chỉ bày tỏ cảm tưởng của mình mà thôi".

Sau khi Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong bị nhiệt tình nhốt ra ngoài cửa, Hoa Nhiễm mới hỏi, "Tướng công, ngươi bày tỏ cảm tưởng gì vậy ?"

Bên ngoài, ánh trăng rất sáng, chiếu vào trên mặt Nguyệt Vô Phong, cái mũi anh tuấn càng thêm lộ ra vẻ tinh xảo, hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, hắn vươn tay véo lỗ mũi Hoa Nhiễm một cái, "Tướng công nhà ngươi đang nói không thể rời bỏ ngươi".

"Ha ha. . . . . ." Hoa Nhiễm rất thẹn thùng, cúi đầu cười ngây ngô.

Nơi này, lời nói còn chưa dứt, Hoa Nhiễm liền nghe giọng nói bén nhọn của nam nhân kêu lên "Ta cảnh cáo ngươi, không cho tới đây, tới nữa ta sẽ kêu lên".

"Chuột nhỏ, ngươi thật đúng là miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng trong lòng yêu ta, yêu muốn chết, nhưng lại cố tình giả vờ bộ dạng đức hạnh, ngươi muốn vờ tha để bắt thật, hay cảm thấy rơi vào khẩu vị của ta, ta sẽ dùng sức lực thỏa mãn ngươi?"

Sắc mặt Hoa Nhiễm căng thẳng, quyết định đạp cửa đi vào, lại bị Nguyệt Vô Phong ôm thật chặt vào trong ngực, hơn nữa che miệng của nàng, hắn hướng nàng "Hư" một tiếng, rồi hướng lỗ tai của nàng nói, "Không được quấy rầy, bọn họ đang yêu đấy".

Hoa Nhiễm bừng tĩnh, lặng lẽ di động bước chân, kéo cái lổ ở trên cửa, nhìn vào trong.

Chỉ thấy Mèo yêu đã bức Chuột yêu đến bên giường, mà Chuột yêu đứng bên giường run lẩy bẩy.

Mèo yêu tiếp tục bước tới phía trước, nàng vươn tay ra, xoa mặt của Chuột yêu, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dùng sức bóp một cái, "Trong thời gian này, có ai quan lại với ngươi sao?"

Chuột yêu không trả lời.

Nàng tiếp tục hỏi câu đó, thanh âm trở nên bén nhọn.

Dường như Chuột yêu nhịn đau không được, lắc đầu một cái.

"Nhớ ta không?" Giọng nói Mèo yêu êm ái và mập mờ, tràn đầy mềm mại đáng yêu. Đem nàng đem thân thể mềm mại, hấp dẫn dán lên trên người của hắn, cọ qua cọ lại.

Chuột yêu không trả lời, qua một lúc thật lâu, nói "Ngươi đừng tùy tiện như vậy được không ? Ta nhìn khó chịu."

Mèo yêu không nói câu nào, trực tiếp đem Chuột yêu đến giường, sau đó nhào tới, dùng sức khẽ cắn nơi cổ của hắn, giọng nói có chút run rẩy, "Ngươi khó chịu, ngươi cho rằng ta không khó chịu sao? Ta yêu ngươi, yêu muốn chết, ngươi lại cự tuyệt ta khắp nơi. Hôm nay thật vất vả nghe được ngươi cũng yêu ta, ngươi nói ta làm sao buông ngươi ra nữa. Tại sao ngươi không thể chính thức đối mặt với tình yêu của ta, tại sao?" Giọng nói bén nhọn, phá vỡ bóng tối yên tĩnh.

"Vậy thì thế nào, ngươi bảo ta đối mặt thế nào ?" Chuột yêu nhắm mắt lại, nơi khóe mắt lẳng lặng chảy xuống giọt lệ, giống như nhắm hai mắt lại, có thể trốn tránh tất cả.

Mèo yêu bất chấp tất cả hôn hắn, hôn nước mắt của hắn, lần trước ngươi đã nói, trước kia ta làm gì ngươi cũng sẽ không so đo, sau khi gặp gỡ ngươi, ta thật sự không có làm gì với huynh đệ ngươi, lần trước thật không phải là ta làm, tại sao ngươi không muốn tin ta, ta chỉ nói một lần cuối cùng, ta thật sự chưa từng làm. Nếu ngươi tin ta, thì ngươi hôn ta, nếu ngươi không tin ta, chúng ta cắt đứt từ đây, ta sẽ rời đi, cách ngươi thật xa, không bao giờ dây dưa tới ngươi nữa".

Mèo yêu từ trên thân hắn rơi xuống qua một bên, thở nhẹ, đuổi theo hắn lâu như vậy, giải thích lâu như vậy, nàng thật sự mệt mỏi.

Qua thật lâu, đang lúc nàng sắp tuyệt vọng, Chuột yêu đột nhiên lật người đè nàng dưới thân thể, "Tam tam, không có ngươi ở bên cạnh ta, ta thật sự cảm thấy thất vọng, yêu là yêu, hãy để cho chúng ta thế này đi, ta tin ngươi. . . . ."

"Theo ta đi, có được không? Chân trời góc bể, chúng ta đi đến nơi nào không có tranh giành. . . . . ."

"Tốt."

Hoa Nhiễm lẳng lặng nghe đối thoại của bọn họ, đột nhiên muốn rơi lệ, bọn họ bây giờ hạnh phúc rồi.

Nàng ngẩn người tại đó, cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ bên trong. Mặt nàng bắt đầu đỏ tới mang tai, trốn trong lồng ngực Nguyệt Vô Phong, "Chúng ta cũng đi, có được không."

"Dĩ nhiên, không đi, ngươi bị dạy bậy." Nguyệt Vô Phong xấu xa cười, ôm nàng, hung hăng hôn nàng hai cái. Nói thật, tình hình bên trong bốc lửa như vậy làm ảnh hưởng đến hắn, nhưng nơi này không thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.