Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ

Chương 44: Chương 44




Bên này náo nhiệt bừng bừng, mà đổi thành bên ngoài, một nam nhân mặc phục sức màu lam, anh tuấn, len lén lẻn vào hậu viện, trên mặt của hắn bỉ ổi và ác độc cùng nụ cười âm hiểm, "Nguyệt Vô Phong, Hoa Nhiễm, Quân Thập Dạ, lần này, ta sẽ cho ba người các ngươi gặp nhau tại Địa ngục"

Sau khi hắn chuẩn bị xong, đang đốt dây ngòi thuốc nổ trên đất, nghe ngòi nổ phát ra tiếng "xuy xuy", hắn chỉ cảm thấy hưng phấn, có nhiều người chôn theo như vậy, các ngươi cũng có thể thỏa mãn.

Hắn đứng trên nhánh cây ở chỗ xa xa nhìn ngọn lửa này, dự liệu âm thanh kia phát nổ, hắn có nghe được không, ngược lại nhìn thấy ngọn lửa bị dập tắt. Hắn không khỏi kinh ngạc, chuyện gì xảy ra?

"Này, con Ếch xanh, ngươi vẫn khỏe chứ?" Một giọng nói ngây thơ vang lên ở bên tai của hắn, Quan Ếch sửng sốt một chút, đôi tay lại bị một đôi tay nho nhỏ bắt được, ngay sau đó toàn thân không thể động đậy.

"Ngươi. . . . . ." cả người Quan Ếch run lên.

"Mới vừa rồi ta buồn đái. . . . . . Không cẩn thận đem ngọn lửa dập tắt rồi, thật là ngượng ngùng"

"Heo. . . . . . Heo con. . . . . ." Quan Ếch đột nhiên tỉnh ngộ, đứa bé trước mắt này chính là Trư Yêu trẻ tuổi nhất, Heo con linh lực cường đại nhất, giọng nói càng thêm run rẩy, cũng không kịp có thể đưa bọn họ nổ tung hay không, chỉ muốn chạy trốn.

"Con Ếch xanh, trước kia ta chơi đùa ngươi rồi, bây giờ, mặc dù ngươi thiếu đi một bộ vị, cũng có thể chơi rất khá" Áo bào màu tím của Heo con trên không trung bay múa, mắt phát ra ánh sáng đỏ, khiến cho tư tưởng của Quan Ếch bắt đầu tan rã.

Nhưng chuyện hắn mất đi vật kia của nam nhân, hắn còn chưa nói cho những người khác, vì vậy hắn còn hỏi ngược lại, "Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi mạnh khỏe, đã lâu không gần nữ sắc rồi, trừ phi ngươi không thể cương, hoặc là ngươi đã không có vật kia. Ha ha ha. . . . . ." Heo con nở nụ cười, "Thật ra, ngươi biết ta không thích người khác tổn thương nàng, bởi vì ta rất ưa thích nàng, nàng là tỷ tỷ thân nhất của ta. . . . . . Nàng thật đáng yêu"

Quan Ếch biết mình ở hoàn cảnh xấu, hắn thân cận nữ sắc quá độ, ở phương diện yêu thuậ,t kém rất nhiều so với con heo này, giọng nói của hắn cứng rắn, "Ngươi muốn thế nào, ngươi cũng đã biết ta là Quan Ếch, là con ếch vương"

"Không có quan hệ, lần một con con ếch ra ngoài, cũng không phải là việc gì khó" Heo con nở nụ cười càng lúc càng hồn nhiên, hắn êm ái vuốt tay Quan Ếch, "Ngươi biết, ta rất muốn tham gia hôn lễ, nhưng lại không biết đưa quà tặng gì cho tốt, hiện tại không còn lo buồn nữa"

"Không cần. . . . . ." Giọng nói bi thương vang lên trong bầu trời đêm, ngay sau đó biến mất tích, thân thể của hắn bắt đầu cứng ngắc, bên ngoài cũng xuất hiện thêm một tầng dịch mỏng trong suốt, tầng dịch mỏng kia bắt đầu cứng đờ. Hắn thành một tác phẩm điêu khắc, tác phẩm điêu khắc lại từ từ biến thành bộ dáng một con ếch nho nhỏ, nằm ở trên tay Heo con.

Đây là một miếng bảo thạch màu xanh lá cây tinh xảo, bảo thạch hình dáng như con ếch.

Heo con lẳng lặng nhìn nó, sau đó cười, "Hoa tỷ tỷ, lần này chính là ta giúp ngươi"

Trong ánh mắt của hắn xuất hiện dịu dàng ngắn ngủi, ngay sau đó biến mất vô tung vô ảnh, còn dư lại chẳng qua tình cảm người thân.

Bầu trời đêm đen kịt, chỉ còn lại trên đỉnh đầu ánh sao sáng ngời, ánh sao này giống như bảo thạch sáng lấp lánh trong đêm tối, thỉnh thoảng có mấy chiếc lá cây lặng lẽ rơi xuống. Rõ ràng là mùa thu, con ếch trong hồ phải kêu lên vui sướng, không phải, là tiếng kêu thê lương . . . . . .

Quan Ếch cứ như vậy kết thúc cuộc đời của hắn, tại sao, không thể biết được, chỉ biết là sẽ có một con con ếch khác biến thành hình dáng của hắn, ngay cả hóa thành hình thái hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.