Hoa Nhiễm bị ném mạnh lên giường, chỉ cảm thấy xương cốt muốn đứt ra. Thật buồn bực chính là, trên giường không biết bỏ cái gì, cứng rắn, các thân thể. Nàng móc ra nhìn, mới biết ở dưới nệm một tầng đậu phộng thật dầy, nàng cầm mấy cái bỏ vào trong miệng, "Mùi vị cũng không tệ lắm"
Nhìn Nguyệt Vô Phong lấn đến gần, trên mặt hắn tức giận sâu hơn, Hoa Nhiễm chép miệng, lắp bắp nói, "Ta lại nói sai cái gì rồi hả ?"
"Ngươi cứ nói đi?" chân mày Nguyệt Vô Phong cau lại, ôm nàng trong ngực, nhẹ nhàng nói, "Suy nghĩ thật kỹ xem ngươi nói cái gì?"
Hoa Nhiễm nuốt nước miếng một cái, liếc mắt nhìn chỗ khác, giọng nói nghiêm túc nói, "Người ta yêu thích ta cũng không phải là lỗi của ta, dù sao ta chỉ thích ngươi, ta cũng biết rõ tình địch của ngươi có thể tương đối cường đại, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, nhất định sẽ không để cho ngươi bị thương tổn"
Lông mày Nguyệt Vô Phong vểnh lên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại. Lúc này nàng không nhìn thấy biểu hiện trong mắt của hắn, làm cho nàng cảm thấy trượng phu của nàng là một nam nhân rất đẹp trai, đẹp trai đến nổi làm cho nàng si tình như vậy, nàng nhìn thấy không khí tẻ ngắt như thế, nàng lại ho khan mấy tiếng, "Nguyệt Vô Phong, ta chỉ thích một mình ngươi, mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta chỉ thích ngươi"
Nói xong, nàng chủ động vòng chắc hông của Nguyệt Vô Phong, vùi mặt trong ngực Nguyệt Vô Phong, hồi lâu thấy Nguyệt Vô Phong vẫn không có phản ứng như chờ mong, không khỏi sinh ra cáu giận, chẳng lẽ những lời này hắn cũng không cảm động sao? Không biết Nguyệt Vô Phong sớm đã tiêu mất tức giận, lúc cõng nàng còn len lén cười, chẳng qua khi nàng nhìn hắn, lại đem vẻ mặt giả vờ.
Hoa Nhiễm không thú vị, đứng lên, tự nhủ, "Ta xem trước bọn họ tặng quà gì một chút, đặc biệt là vật do Xích Đồng đưa, ngàn vạn lần không thể đụng đến, tên kia không tốt bụng, nhìn dáng vẻ nàng là biết nàng đang diễn trò"
Nguyệt Vô Phong biết, trong lòng nàng rõ ràng là rất muốn biết Xích Đồng đưa cái gì, nhưng lại nói ra lời ấy, hi vọng mình đáp lời.
Hoa Nhiễm giả vờ lơ đãng đi tới cái hộp trước mặt, cầm cái hộp kia, không mở ra, lại quan sát bốn phía, "Chính là cái này đây, sẽ không phải là thuốc nổ chứ?"
Nhưng Nguyệt Vô Phong ôm ngực đứng đó, nhìn Hoa Nhiễm một mình lẩm bẩm.
Trong con ngươi màu đen híp lại, từ từ mang theo nụ cười.
"Hay là mở ra xem một chút, hắc hắc. . . . . ." Hoa Nhiễm len lén mở ra một khe hở, rình coi một phen, sau đó đem cái hộp mở lớn ra, thì ra trong cái này hộp gỗ là một cái hộp tinh xảo màu tím, Hoa Nhiễm lại đem cái hộp đó mở ra, bên trong là hai hoàn thuốc màu đỏ. Hoa Nhiễm tò mò, cầm một hoàn đặt lên cánh mũi ngửi một cái, không khỏi giật mình, lại mở hoàn thuốc ra, ngửi một cái, sau đó vui mừng kêu to, "Oa, nàng điều chế chỉ kém ba vị thuốc so với ta, nên công hiệu kém rất nhiều."
Hoa Nhiễm vốn định dùng tiếng nói lớn để hấp dẫn Nguyệt Vô Phong, nhưng hắn căn bản không để ý tới nàng.
Vì vậy Hoa Nhiễm lại nhìn về phía hắn cười quyến rũ, "Tướng công, ngươi tới thử công hiệu của cái này một chút đi, xem so với cái đó của ta, cái nào có công hiệu tốt?"
Hoa Nhiễm nhìn thấy Nguyệt Vô Phong không tỏ vẻ gì, liền trực tiếp đem hoàn thuốc trong tay nhét vào trong miệng của mình, sau đó bất chấp tất cả, tiến lên nhào vào Nguyệt Vô Phong, cọ xát lên người hắn, "Tướng công, nóng quá nha. . . . . ."
"Công hiệu không có nhanh như vậy. . . . . ."
"Được rồi, được rồi . . . . ." Hoa Nhiễm sờ lỗ mũi nói, "Ngươi xem đi, bộ dáng ta cũng đã thế này, thuốc cũng ăn, ngươi xem làm sao thì làm. Dù sao, dù sao ngươi phải tha thứ cho ta, ngươi ghen không thể lâu như vậy đấy!"
Nói dứt lời, đi tới nằm trên giường, đây là một loại mời gọi không tiếng động.
Nguyệt Vô Phong lặng lẽ mỉm cười, đây chính là phong cách của Hoa Nhiễm, hắn không nói toạc, thật ra nàng là bách độc bất xâm, loại hoàn thuốc này đối với nàng có lẽ không có bất cứ tác dụng gì, nhưng vậy thì như thế nào, bọn họ tình nồng ý nồng, tùy ý đụng vào là tốt nhất, căn bản không dùng dược vật trợ lực. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, cần gì sinh ra nhàm chán hờn giận.
Nhìn thấy Nguyệt Vô Phong rốt cuộc đã cười, Hoa Nhiễm cảm giác mình mới vừa phô trương không uổng phí, lúc Nguyệt Vô Phong đến gần, nàng tiến lên ôm chặt lấy hắn nhấn trên giường, trong miệng còn nói, "Vợ chồng không có chuyện không giải quyết được, đến trên giường, chuyện gì cũng không có thể, hắc hắc. . . . . . Cha ta nói với ta, hiệu quả rất tốt"
"Uống thuốc, có cảm giác gì không? Khó chịu không?"
Hoa Nhiễm sửng sốt, ngay sau đó lại nói, "A, khó chịu, khó chịu, ha ha. . . . . . Nóng, chúng ta cởi quần áo, cởi. . . . . ."
"Nhưng không ta không cảm thấy nóng, ngươi tự mình cởi đi?" Nguyệt Vô Phong bị Hoa Nhiễm đè ở phía dưới, lại một tay chống đầu, mím môi nói.
"Nhưng ngươi không muốn cởi, làm sao giải quyết lửa dục của ta đây?"
Rốt cuộc Nguyệt Vô Phong bật cười, "Vi phu thay ngươi cởi thôi. . . . . " Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Nhiễm, hắn tiếp tục nói, "Nghe nói danh hào của ngươi gọi là “thôn cô’? Aiz. . . . . . Đừng ngẩn người nha. . . . . "
Tay của hắn trượt vào bên trong áo của nàng, cách cái yếm xoa chỗ mềm mại của nàng, nhìn thấy bộ dạng ngây dại của nàng, không khỏi gãi nàng ngứa ngáy.
"A, nha. . . . . . Ha ha. . . . . ." thì ra Hoa Nhiễm cực kỳ sợ nhột, đẩy Nguyệt Vô Phong ra, "Nguyệt Vô Phong. . . . . . Ha ha, ngươi đừng như vậy. . . . . . Ưmh. . . . . . Nhột. . . . . . Thả ta ra, ô ô. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong cũng có chừng mực, thấy trên mặt Hoa Nhiễm có một chút nước mắt, thân mật hôn lên, "Cho ngươi giả vờ, lần sau còn muốn lừa gạt ta không?"
"Không, tuyệt đối không, muốn lừa ngươi cũng không lừa được, aiz, vật này ta không dùng được, ngươi ăn không?"
"Ăn cái gì ăn? Tự chúng ta chơi, cũng có tình cảm"
Đang nói, nàng đã bị lột sạch sẽ, trắng trẻo mịn màng giống như lột lòng trắng trứng, nho nhỏ, lại đặc biệt chọc người ta thương yêu.
Hắn ôm lấy nàng, ở trên người của nàng liên tiếp tỉ mỉ hôn, trong chuyện này, thật ra Hoa Nhiễm cũng không chủ động, đừng xem vừa rồi nàng còn vui vẻ quyến rũ hắn, thật ra lúc này nàng lặng yên nằm ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, con ngươi ngập nước, tràn ra một chút giọt lệ, sắc mặt khẽ biến thành mê mang, ngây thơ thuần khiết giống như Tiểu Bạch Thỏ bị con sói xám lớn lừa bán. Trong lòng Nguyệt Vô Phong như có thương tiếc, không biết vì sao đột nhiên có chút xuống tay không được, có thể là nhất thời không cách nào thích ứng thay đổi kia.
Vì vậy hắn hướng nàng giở trò đã mấy lần, sau khi hôn rồi vuốt ve, liền cùng với nàng đổi vị trí, tà khí cười một tiếng, "Không phải ngươi vẫn muốn ở trên sao, hôm nay ngươi lên"
Nói xong, liền đem nàng ôm lên, giạng chân ở trên người của mình, dường như Hoa Nhiễm có chút xấu hổ, nằm ở trên người của hắn không dám ngẩng đầu.
Nguyệt Vô Phong đưa hai tay nâng mặt Hoa Nhiễm, cắn môi của nàng, lại hôn lên vành tai trắng như tuyết của nàng, "Hoa hoa, ngươi thật đẹp. . . . . ."
Bình thường lời nói khen tặng Nguyệt Vô Phong lười biếng khạc ra, Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy bụng nóng lên, nơi đó càng thêm lộ ra ươn ướt, thì ra động tình là chuyện đơn giản như vậy.
Hắn ùa lên nàng, sát lên bên tai của nàng nói, "Lên. . . . . ."