Hoa Nhiễm khoanh tay, căm giận nói, "Thì ra ngươi tới nơi này đã tính toán nha, ta còn tưởng rằng ngươi vì nhân nhượng ta."
Nguyệt Vô Phong khẽ dỗ nàng, "Không phải là một công đôi việc sao, nhìn kìa, bọn họ bắt đầu rồi."
Ở tình huống bình thường, vừa mới bắt đầu ra sân đều là môn phái nhỏ.
Một nam tử nhảy lên lôi đài, "Chỉ giáo nhiều hơn." Sau đó Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Hoa Nhiễm cũng chỉ vì tò mò mà đến, nếu thực sự đánh nhau, nàng cũng không dám nhìn, mặc dù nói đến điểm là dừng, có thể đánh thắng vô cùng dễ dàng, nhưng nhìn thấy máu đỏ tuôn ra, nhiệt tình của Hoa Nhiễm rất nhanh bị tiêu tan.
Lẽ ra Hoa Nhiễm muốn đi nhưng liếc nhìn Nguyệt Vô Phong xem say sưa cũng không tiện quấy rầy, không thể làm gì khác hơn chịu đựng. Đột nhiên nàng nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp chụp bả vai Nguyệt Vô Phong, không khỏi xoay người nhìn sang, chỉ thấy một nữ nhân mặc y phục màu tím đứng ở sau lưng Nguyệt Vô Phong. Nữ nhân kia thấy Nguyệt Vô Phong xoay người lại, nhìn hắn khẽ mỉm cười. Lông mày thanh tú nhướng lên thật cao, trên mặt tràn đầy ôn nhu.
Nguyệt Vô Phong lễ phép đáp lễ, "Xin hỏi cô nương là?"
"Nguyệt Vô Phong?" Nàng mím môi cười nhạt, "Nhanh như vậy đã quên ta, hôm đó ở trên xe ngựa, thật ngại quá."
Hoa Nhiễm cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, sau khi biết là nữ nhân kia, trong lòng tràn đầy khó chịu, cắn răng nghiến lợi, chen ngang nàng và Nguyệt Vô Phong, từ trên nhìn xuống nàng, giọng nói cứng rắn "Ngươi đã đến xin lỗi rồi, có thể đi nha."
Trí nhớ của Nguyệt Vô Phong tương đối khá, "Lạc cô nương, nói xin lỗi thì không cần, chẳng qua ngày sau không cần lỗ mãng như thế, chẳng may có người tay trói gà không chặt rơi vào trong tay ngươi, không phải chết không thể nghi ngờ sao."
"Hôm nay nếu gặp được ngươi, ta muốn mời các ngươi ăn cơm, bày tỏ lời xin lỗi chân thành của ta."
"Vô Phong, ngươi cũng tới rồi?" Mặc Thiếu Dư không biết từ nơi nào đi ra, nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, trên mặt rất vui vẻ.
Hoa Nhiễm phiền não không chịu nổi, xoay người rời đi, một vẫn chưa đi một lại đến. Mà Nguyệt Vô Phong không có ý tứ từ chối, thậm chí cắt ngang lời nói năng lỗ mãng của mình. Vẫn nở nụ cười trò chuyện cùng bọn họ, trong lòng rất khổ sở.
"Hoa hoa, lại tức giận sao?" Nguyệt Vô Phong nhảy tới một bước, ôm nàng vào trong ngực, tiếng cuối kéo dài, không biết có bao nhiêu hấp dẫn.
"Ta ghét bọn họ." Hoa Nhiễm nói thật.
"Ta biết." Nguyệt Vô Phong nói, "Nhưng ngươi đã nói không tức giận."
"Nhưng. . . . . ."
"Ngoan, chờ một chút, một chút nữa có được không, chờ mua cho ngươi kẹo đường mà ngươi thích ăn."
Cho dù Hoa Nhiễm cố tình gây sự, nhìn thấy Nguyệt Vô Phong nhỏ giọng dụ dỗ, cũng không cự tuyệt nữa, "Tốt."
Đột nhiên đám người xao động, thì ra Võ Lâm Minh Chủ Du Như Mộng xuất hiện, trong một khoảng thời gian ngắn, biểu tình sùng bái kính ngưỡng, ghen tỵ, căm hận đều có, Hoa Nhiễm nhìn Nguyệt Vô Phong một cái, sắc mặt của hắn nhàn nhạt, dường như không bởi vì người xuất hiện xuất sắc mà có bất kỳ chấn động nào.
Hoa Nhiễm quan sát Du Như Mộng một lúc, người kia cũng không phải giống như trong tưởng tượng già nua và hung hãn mà là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, rất uy nghiêm.Ngồi trên đó cũng không nói một câu nhưng có thể chấn nhiếp mỗi người dưới đài, ánh mắt của hắn đen nhánh, sống mũi cao thẳng, thỉnh thoảng cười nhạt, nơi khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ, da không tính là quá tốt. Hoa Nhiễm không nghĩ tới hắn là kẻ thù của Lạc Tiêu Nhàn, liếc mắt nhìn sang Lạc Tiêu Nhàn, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm người trên đài, biểu tình trên mặt khó có thể tin, vẻ mặt kia chỉ là đau khổ.
Nàng xoay người rời đi, Mặc Thiếu Dư đứng ở bên cạnh nàng, vẻ mặt cũng lộ ra kinh ngạc.
Ánh mắt của Du Như Mộng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở sau lưng Lạc Tiêu Nhàn cũng không dời đi. Trong lòng Hoa Nhiễm nghi ngờ, sững sờ đứng ở nơi đó, không biết Du Như Mộng nói gì làm cho lòng người sục sôi, chỉ biết đại chúng liên tiếp trầm trồ khen ngợi, ngay cả Nguyệt Vô Phong cũng không nhịn được nói, "Đúng là nhân tài."
Trên đài. Đột nhiên một thanh lợi kiếm đánh tới Du Như Mộng, Du Như Mộng cư nhiên dùng tay không nắm kiếm, máu tươi theo mủi kiếm chảy xuống. Nữ nhân cầm kiếm chính là Lạc Tiêu Nhàn, nhưng lúc này nàng che mặt, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, khổ sở và hận ý.
"Minh Chủ. . . . . ." Mọi người la hoảng lên, thậm chí có người tới vây công Lạc Tiêu Nhàn, cũng bị Du Như Mộng phất tay lui ra.
"Tại sao là ngươi, tại sao là ngươi, tại sao nhất định phải là ngươi." Lạc Tiêu Nhàn không ngừng lẩm bẩm, kiếm trong tay do dự.
"Cáo lỗi. . . . . ." Du Như Mộng đột nhiên buông kiếm, một tay kéo Lạc Tiêu Nhàn, thi triển khinh công bỏ lại mọi người, mang theo nàng rời đi.
Nguyệt Vô Phong thừa cơ kéo Hoa Nhiễm đi ra, ở bên ngoài thi triển khinh công đuổi theo. Dường như Hoa Nhiễm có rất ít cơ hội được Nguyệt Vô Phong thi triển khinh công mang theo nàng, không khỏi có chút sợ hãi, run run nói, "Tướng công, chúng ta đi nơi nào?"
"Đi làm chuyện. . . . . ."
Hoa Nhiễm không nhịn được nhắm hai mắt lại, chỉ cảm giác gió "ào ào" lướt qua tai của nàng.