Sau khi Hoa Nhiễm nhìn thấy Mặc Thiếu Dư bỏ đi, tâm tình thật tốt, ngay cả ăn cơm ăn cũng đặc biệt thơm, mà Nguyệt Vô Phong rõ ràng không phải như vậy, lúc Quân Thập Dạ rời đi ánh mắt của hắn làm người ta phát rét, làm cho Nguyệt Vô Phong không khỏi phát run, không phải là vì sợ, chẳng qua đột nhiên hiểu phần tình yêu này vô cùng thống khổ.
Nguyệt Vô Phong ngồi nhìn Hoa Nhiễm ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho nàng, nhìn dáng vẻ nàng ăn cơm giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, trong lòng không khỏi thỏa mãn, lấy được nàng, làm cho nàng yêu, phải nói đó là hạnh phúc của hắn.
Đến buổi tối, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm trở về phòng đã nghe tiếng gõ cửa.
Quả nhiên bị Nguyệt Vô Phong đoán trúng, Thái Tử Gia mang theo kiều thê mới cưới đi tới, trên mặt đỏ thắm rạng rỡ, thoạt nhìn càng thêm giống tên yêu nghiệt, gương mặt tuấn mỹ mất đi vẻ tà khí, ngược lại càng thêm chững chạc.
Hoa Nhiễm nhìn nữ nhân cúi đầu bên cạnh hắn, không khỏi thầm giật mình, một tiểu cô nương làm việc vặt trong thanh lâu, xem ra bộ dạng không tầm thường chút nào, lúc này ăn mặc như thiếu phụ, toàn thân bao quanh trang sức thượng đẳng, bộ y phục màu tím thêu đóa hoa thật lớn, rất tinh xảo, vô cùng quyến rũ, có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, môi nở nụ cười nhàn nhạt. Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, trên trán lộ ra vài phần khôn khéo, Nguyệt Vô Phong liếc mắt nhìn thầm nghĩ, không tệ.
Mặc Hoa Nghi rộng rãi giới thiệu, "Vị này là nương tử của ta, Vô Song, Nguyệt Vô Phong, thấy biểu tẩu không hành lễ?"
Vô Song bị nói như thế, sắc mặt đỏ lên, nói không ra lời.
Nguyệt Vô Phong nở nụ cười, trêu ghẹo nói, "Thái Tử Gia, từ chỗ nào lượm được hài tử như thế?" Chính xác, tiểu cô nương này dáng dấp nhỏ nhắn, xem ra so với Hoa Nhiễm còn nhỏ hơn mấy tuổi, chỉ độ mười sáu tuổi thôi.
Mặc Hoa Nghi giả vờ tức giận, "Càn rỡ, ngươi có còn nhìn ta trong mắt hay không, nàng là nương tử của ta . . . . . ."
Hoa Nhiễm rất hiểu chuyện, đi lên dắt tay Vô Song, mắt tươi cười, "Chào biểu tẩu."
Sắc mặt Vô Song đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Chào đệ muội."
Hoa Nhiễm buồn cười nhưng cố chịu đựng, vẻ mặt của tiểu biểu tẩu sau khi từ bên ngoài đi vào phòng, trên mặt vẫn còn chưa hết đỏ, là thực sự rất sợ người lạ.
Nguyệt Vô Phong còn nhớ rõ chuyện Mặc Hoa Nghi đùa giỡn Hoa Nhiễm, nên nhất quyết không tha, "Mặc Hoa Nghi, hay cho một thiếu niên phong lưu, lần này lại ra vẻ chung tình "
"Hừ. . . . . ." Mặc Hoa Nghi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hơi lúng túng, "Cũng do ngươi làm chuyện tốt. . . . . . Lẽ ra ta nên hận ngươi, nhưng hôm nay, tình trường chiến trường đều rất hài lòng, ta tạm tha cho ngươi lần này."
Nguyệt Vô Phong nghe hắn nói như vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nói, "Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cần gì phải làm chuyện hoành đao đoạt ái của người, hôm nay cục diện như thế, ta là người ngoài cuộc nhìn cũng cảm thấy rất ổn định."
"Đúng là rất ổn định, tên A Chiến này cũng rất hữu dụng, chẳng qua hắn nói sau ba năm nhất định sẽ rời đi."
"Hắn có thể cho ngươi ba năm cũng đủ rồi, trong ba năm này, ngươi còn sợ không tìm được một người thích hợp sao? Hơn nữa hắn đang bên cạnh ngươi, trong lòng ngươi sẽ không có vướng mắc."
"Nói nhảm, đương nhiên là có, hắn đoạt người lẽ ra là của ta . . . . . . Còn đâm ta bị thương, về tình về lý ta không thể bỏ qua cho hắn. . . . . ." Hắn len lén liếc mắt nhìn Vô Song, thấy nàng không có gì không vui, tiếp tục nói, "Nhưng bây giờ bên cạnh ta có Vô Song, mà hắn lại ra sức làm việc cho ta, ngay cả có lỗi, ta cũng sẽ nhịn."
Nguyệt Vô Phong cười cười, đối với Thái Tử, mặc dù hắn không đồng ý Thái Tử làm một chút chuyện hoang đường, nhưng mà đối với tấm lòng rộng lượng của Thái Tử, hắn vẫn rất tán dương, có lẽ hắn giúp cho Thái tử, chính là nhìn trúng điểm này.
Từ trong lời đối thoại của bọn hắn, Hoa Nhiễm đã đoán được A Chiến chính là người áo đen đã cướp đi Tô Duyệt.Từ trong chuyện ân oán này, Nguyệt Vô Phong đã làm nhiều điều, nàng thầm nghĩ, Nguyệt Vô Phong đúng là một kỳ thủ rất tốt, từng quân cờ đi rất chính xác, thật may mình không phải là một con cờ của hắn.
Mặc Hoa Nghi đột nhiên lại nói, "Lần này ta trở về tấu với phụ hoàng, ta muốn để Vô Song trở thành chánh phi của ta."
Nghe được câu này, Nguyệt Vô Phong giật mình không ít, mặc dù nhìn tình cảnh này, Mặc Hoa Nghi xác thực rất thích kiều thê của hắn, nhưng phong làm chánh phi, hắn thật sự chưa nghĩ tới, ngay sau đó nghĩ đến ngày thường Thái tử làm việc không theo như lẽ thường, vì vậy trên mặt thu liễm, "Không tệ, rất tốt."
Mặc Hoa Nghi nhìn thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong, hết sức không vừa lòng, tiến lên đánh hắn một quyền, "Tiểu tử, ngươi có thái độ gì, ngươi không tin tưởng ta sao?"
Sau đó hắn kéo Nguyệt Vô Phong đến một góc len lén nói với hắn, "Thứ nhất, nàng trẻ tuổi ngượng ngùng, tạo cảm giác rất ngon miệng, so với các nữ nhân thường ngày, ta phát hiện bát cháo trắng này hương vị ngọt ngào hơn bát trân châu."
Nguyệt Vô Phong im lặng không nói gì, sau đó nhỏ giọng mắng một câu, "Đồ háo sắc."
“Huynh đệ, gần đây ta có một phương pháp bí truyền, ừ, thí nghiệm ở trên giường hiệu quả không tệ, có muốn thử một chút hay không?"
"Đừng có mang chuyện hoang dâm của ngươi ra nói, ta cảm thấy xấu hổ cho ngươi, người ta vẫn còn rất trẻ. . . . . ."
"Thê tử của ngươi lớn hơn bao nhiêu, đừng nói với ta ngươi cũng cấm dục. . . . . ." Mặc Hoa Nghi ác ý sờ cằm cười.
Nguyệt Vô Phong phất phất tay, "Ngươi đi đi. . . . . ."
"Thật là hẹp hòi, ta còn chưa nói chính sự, còn một chuyện nữa, ca ca của nàng là một người khôn khéo và lang thang phóng đãng, hiểu được nữ nhân, tiền bạc. . . . . . Chớ nhìn ta như vậy, ta nghe ngóng, có thế lực rất lớn ở bên kia Tây Vực, nếu cùng ta hợp tác, tuyệt đối là song doanh." Khóe môi hắn khẽ vểnh lên, ngay sau đó cười tà, "Ta chuộc ra nương tử nhà ta bị lừa vào thanh lâu, thật đúng là một công ba việc a, vừa giải vây cho ta, lại mang đến cho ta nhiều chỗ tốt như vậy."
Nguyệt Vô Phong khẽ nhíu mày, "Thế lực lớn ở Tây Vực không phải là con ưng kia sao? Ngươi hợp tác với hắn, hắn không lột sạch lông của ngươi sao, hắn làm việc âm tàn độc ác, là một kẻ hung ác."
"Ta biết rõ, ta nghe ngóng người nam nhân kia, hắn rất căm hận triều đình, bởi vì triều đình chặt đứt tài nguyên kinh tế của hắn, nhưng ta là thái tử, tương lai là hoàng thượng, ta có thể thỏa mãn cho hắn một chút yêu cầu, đương nhiên hắn phải làm việc cho ta, hơn nữa, ta thèm thuồng mãnh đất ở Tây Vực đã lâu rồi." Trong mắt của hắn sáng rực.
Nguyệt Vô Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi tính toán rất tỉ mỉ."
"Tuy nói như thế, ta đối với phi tử của ta rất hài lòng, hiện tại lúc nào ta cũng hi vọng nàng ở bên cạnh ta. Tốt lắm, lần này coi như ngươi đã thay ta hoàn thành một nhiệm vụ rất lớn, về sau ta còn tìm ngươi."
"Không cần." Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt cười cười, "Ta chỉ yêu tiền, quyền thế đối với ta mà nói, giống như cặn bã. Ta chỉ muốn cùng Hoa Hoa lặng yên sống qua ngày, lần này giúp ngươi cũng chỉ thực hiện lời hứa khi còn bé vô ý nói ra thôi, Mặc Thiếu Dư không tệ, có chuyện có thể tìm hắn."
"Tim của hắn đều đặt ở trên người ngươi, trông cậy vào hắn coi như xong."
"Hắn đối với ta lòng riêng đã dứt, hôm nay hắn đã rời khỏi Tô Châu, ngày sau hắn sẽ trợ giúp cho ngươi, hắn là một trong số ít người không thích quyền thế, có thể trọng dụng."
Nguyệt Vô Phong thận trọng nói xong, Mặc Hoa Nghi cũng nghe rất nghiêm túc, ngay sau đó hắn cười, "Các ngươi từ nhỏ cùng lớn lên khiến người hâm mộ, hôm nay nghĩ đến, các ngươi đối với tính tình lẫn nhau cũng rõ như lòng bàn tay. Vô Phong, thật may ngươi là chí giao của ta, mà không phải người khác, có kẻ địch như ngươi vậy, ta rất sợ."