Khi Hoa Nhiễm xoay người lại, chỉ thấy một nữ nhân áo đen đứng phía sau, mặt cũng dùng khăn lụa đen che kín. Chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh lạnh lẽo, nhưng đôi mắt không có tình cảm này lại khiến nam nhân thần hồn điên đảo. Hoa Nhiễm vừa nhìn, ghen tức mọc lan tràn, nhón chân lên, đưa tay bịt kín ánh mắt của Nguyệt Vô Phong, "Không cho phép ngươi nhìn nàng, nếu bị câu hồn thì ta làm thế nào?"
Nguyệt Vô Phong đột nhiên nở nụ cười, cười đến hoà hợp êm thấm, nhưng không biết an ủi nàng thế nào.
Hoa Nhiễm thấy hắn cười, lớn tiếng nói, "Nguyệt Vô Phong, ta cho ngươi biết, ngươi cười với nàng, ta sẽ móc mắt ngươi".
Nguyệt Vô Phong không nói gì, hắn đâu có cười với nữ nhân kia, nhưng hắn không cười nữa, hắn cũng không phải là loại người bảo thủ, làm sao vì diện mạo của nữ nhân kia mà bị câu hồn. Nữ nhân trước mặt này che mặt kín mít, nhìn vẻ bên ngoài hẳn biết nàng là một nữ nhân lạnh lùng, dung mạo lạnh lùng. Nhưng hắn lại cảm thấy tiểu cô nương bên cạnh bị ăn giấm chua càng thêm đáng yêu.
Xích Đồng nghe Hoa Nhiễm nói như một đứa trẻ, đột nhiên mím môi cười, làm sao Thập Dạ lại thích loại nữ nhân này, có thể hắn sống lâu ở Hắc Nham, chưa gặp qua cô nương ngây thơ, nàng chọn những nữ nhân có bộ dạng thành thục cho hắn. Hiếm thấy hắn yêu thích, nếu sau này, Dạ thật sự có được nữ nhân này, một ngày nào đó hắn phát điên lên, chỉ thêm một phần thức ăn ngon mà thôi.
Tiếng cười của nàng rất lạnh lùng, "Chỗ này có một bao thuốc độc, hai người các ngươi, chỉ có thể sống một, muốn bảo vệ đối phương thì uống bao thuốc này đi".
Nàng không biết tại sao nàng phải làm loại chuyện thử dò xét nhàm chán như vậy, nhưng nàng chỉ muốn thử dò xét tính cách của nữ nhân này như thế nào.
Chỉ thấy Hoa Nhiễm buông ánh mắt của Nguyệt Vô Phong ra, quay đầu nhìn hắn nghi ngờ nói, "Nguyệt Vô Phong, nữ nhân này đầu óc có vấn đề phải không, chúng ta sống thật tốt, tại sao muốn chết? Muốn chết thì nàng chết là được".
Đột nhiên, một luồng gió quỷ dị thổi tới, bột thuốc màu trắng trong tay Xích Đồng bị thổi tung ra ngoài, Hoa Nhiễm kinh hãi, ôm Nguyệt Vô Phong trực tiếp nhảy xuống ao.
Xích Đồng trên bờ thấy bọn họ rơi xuống nước, cũng không thể làm gì, dù sao nàng không thể hạ độc trong nước, huống chi, bây giờ có một con thỏ khổng lồ đang lao về phía nàng, vồ lấy nàng, trong nháy mắt, con thỏ kia nhào tới, há miệng hấp thu tất cả bột thuốc trong gió, trong phút chốc nó nhắm mắt lại, Xích Đồng phát hiện mắt của con thỏ cũng màu đỏ. Con thỏ rất nặng, nàng mất hơi sức thật lớn mới có thể đẩy con thỏ trên người nàng ra. Ngay sau đó xảy ra một chuyện kỳ quái, con thỏ bên cạnh biến thành một nam nhân có vóc người nhỏ nhắn.
Một tiếng gào thét vang lên bên tai Xích Đồng, nàng ngẩng đầu lên, lại thấy cách đó không xa, một con báo đốm đen đang đứng, bộ lông bóng loáng, không có một chút tạp sắc, bộ lông dưới ánh mặt trời dường như có chút lấp lánh ánh sáng. Ánh mắt của nó đen nhánh, nhìn chằm chằm Xích Đồng, Xích Đồng chậm rãi cử động, lại thấy con báo đốm kia đột nhiên nhảy tới nàng, Xích Đồng lập tức phóng độc, con Báo kia cũng ngã xuống bên cạnh nàng.
Xích Đồng đứng dậy vừa định đi, nhưng nhớ lại cặp mắt màu đỏ của con thỏ, nàng ôm lấy thân thể nam nhân kia, thân thể rất nhẹ, vừa định rời đi, con Báo cũng biến thành một nam nhân vóc người thon dài, toàn thân mặc áo đen.
Xích Đồng sửng sốt, không nhịn được thở dài một cái, "Hôm nay đúng thật là gặp yêu quái hơi nhiều".
Chất độc này chủ yếu là bột phấn, nàng không cần mạng của bọn họ, chỉ làm cho bọn họ tê liệt hai, ba ngày mà thôi. Nàng ôm nam nhân thỏ đi xa. . . . . .
Hoa Nhiễm và Nguyệt Vô Phong rơi xuống nước, phút chốc kia, Hoa Nhiễm kinh hoảng, trong đầu trống rỗng, chỉ ôm Nguyệt Vô Phong thật chặt, ôm thật chặt thân thể hắn vào trong ngực, hơi sức lớn kinh người. Nguyệt Vô Phong biết bơi, nhưng giờ thì không thể động đậy, không còn hơi sức nữa, chỉ có thể vô lực nhắm mắt. . . . . .
Mặc dù hoảng hốt, nhưng ý thức rất rõ ràng, trong thời gian ngắn ngủi, Hoa Nhiễm phát hiện mình vẫn ôm Nguyệt Vô Phong, hai người nằm trên cái nệm lông màu xanh biếc, lại nghe được một giọng nịnh nọt, "Vương tử, hai người này là do bọn nô dịch mới từ trong hồ mang qua đây, gần đây, ngài rất nhàm chán, hai người kia có thể để cho ngài chơi đùa một chút".
"Hắc, hắc. . . . . ." Một thanh âm dễ nghe vang lên, có chút hèn mọn, "Bổn vương cảm thấy hứng thú nữ nhân kia, ngươi đưa nam nhân tới làm chi, thật đáng đánh?"
"Ai . . . . . Đau. . . . . . Vương tử a, hai người bọn họ thoạt nhìn là vợ chồng, ngài làm cho nữ nhân kia nổi cơn ghen với chồng mình không phải tốt sao?"
"Mặc dù ngươi làm việc bất lực, nhưng chủ ý này không tệ, lấy công chuộc tội, bây giờ chuẩn bị cho ta". Thanh âm cuối kéo dài, sau cùng đặc biệt cao giọng.
Hoa Nhiễm phát hiện mình vẫn ôm Nguyệt Vô Phong thật chặt, vội vàng buông hắn ra, thấy mắt của hắn còn nhắm, cho rằng hắn bị uống nước, liền đè ép lồng ngực của hắn mấy cái, ngay sau đó áp môi mình lên môi của hắn, hút mấy hơi thở, còn chưa hút xong, ánh mắt Nguyệt Vô Phong mở toang ra. Trong mắt của hắn có chút mê ly, le lưỡi ra liếm liếm môi Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm thất kinh, người này lúc nào thì chủ động như vậy, nàng cũng rất muốn hôn trả lại a, nhưng bây giờ còn có người ngoài ở đây, Vương tử kia đang nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn bọn họ. . . .