Hoa Nhiễm ngẩn ra, "Oa" một tiếng, khóc, "Ngươi khi dễ ta."
Nguyệt Vô Phong hốt hoảng, tới dụ dỗ nàng, "Đừng khóc, ta không khi dễ ngươi, nhưng đừng nói đến Thập Dạ, ta không thích hắn."
"Nhưng hắn đối với ta rất tốt, hắn làm cho ta rất nhiều rất nhiều món ăn ngon."
"Được, được, được, về sau ta cũng làm cho ngươi rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, không cần nhắc đến hắn nữa được chứ."
"Ừ." Hoa Nhiễm gật đầu một cái, muốn rời đi lại bị Nguyệt Vô Phong bắt được, "Không ăn sẽ đói bụng, khó ăn cũng chịu chút, được chứ."
Hoa Nhiễm lắc đầu.
Nguyệt Vô Phong lại nắm nàng thật chặt, tiến một bước dụ dỗ, "Ta đút cho ngươi ăn, ăn xong rồi, sau đó ta xuống núi mua kẹo cho ngươi ăn, có được không?"
Hoa Nhiễm cười hì hì nói, "Tốt."
Nguyệt Vô Phong thở phào nhẹ nhõm, từng miếng từng miếng đút cho nàng ăn, nghĩ thầm, cô nãi nãi này rất khó phục vụ a.
Hoa Nhiễm ăn cơm nước xong, nhất quyết không tha, "Nguyệt Vô Phong, ngươi nói mua kẹo cho ta."
"Tốt, ta đi mua." Nguyệt Vô Phong vừa dọn dẹp bát đũa, vừa than thở, sau đó rời đi.
Sau khi hắn đi, Hoa Nhiễm mới thở dài một hơi, hắc hắc he he, Nguyệt Vô Phong, ngươi thua rồi. Ngay sau đó lại không khỏi lo lắng, nơi này cách chân núi xa như vậy, có thể lúc trở về trời đã tối. Nhưng suy nghĩ lại một chút, nữ hài tử được cưng chìu như vậy, thật rất hạnh phúc đấy.
Bóng đêm từ từ buông xuống, Hoa Nhiễm ngồi ở cửa chơi cỏ đuôi chó, có chút tự trách nói, "Sớm biết cũng không chơi hắn, tại sao hắn còn chưa trở về vậy."
Đột nhiên trời đổ mưa to không hề báo trước, đợi một lúc, Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong vẫn chưa trở về, càng thêm đứng ngồi không yên chạy tới bên trong phòng cầm lên hai cây dù giấy muốn xông ra, nhưng xa xa nhìn thấy Nguyệt Vô Phong chạy tới, nàng mới thở ra một hơi.
Cùng Nguyệt Vô Phong đến gần nàng mới nhìn thấy Nguyệt Vô Phong cởi xuống y phục của mình đem đồ ăn vặt mua được đi vào, mà mình lại mặc y phục mỏng manh ướt như tắm.
Hoa Nhiễm lộ vẻ xúc động chỉ cảm thấy muốn khóc, cả người Nguyệt Vô Phong bị mưa ướt nhẹp dính vào trên người, có vẻ cao gầy, Hoa Nhiễm đau lòng, nhất thời không nhịn được tiến lên ôm hắn thật chặt, Nguyệt Vô Phong sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, "Hoa Hoa, sao vậy, nhớ ta sao."
"Ừ, về sau ta sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ đòi ăn kẹo nữa."
"Ngoan, ta hiện tại rất lạnh, có y phục sạch sẽ hay không."
"Có." Hoa Nhiễm nói, "Ta đi tìm, ngươi chuẩn bị trước một chút nước tắm, sau đó ta dẫn đi tắm rửa."
Hoa Nhiễm từ trong phòng lấy ra bộ y phục sạch sẽ của cha chưa từng mặc, ra ngoài liền nhìn thấy Nguyệt Vô Phong đã bắt đầu nấu nước, lại đem những loại kẹo cất rất kỹ đưa cho nàng, "Kẹo nhà này rất nổi tiếng, ngươi ăn thử xem, dễ ăn hay không."
Hoa Nhiễm cầm lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng, "Rất ngọt."
Sau khi Nguyệt Vô Phong tắm rửa thay quần áo mới, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, hắn hít hà tay áo của mình, hỏi Hoa Nhiễm, "Tại sao thơm như vậy, ngươi để cái gì vào?"
"Ta để sữa ong chúa, hòa lẫn hương hoa á." Hoa Nhiễm thấy Nguyệt Vô Phong nghiêng người đến, không khỏi đỏ mặt ngã lùi về phía sau một bước.
Nguyệt Vô Phong ở trên cổ Hoa Nhiễm hít hà, "Giống như mùi trên người của ngươi."
"Ha ha. . . . . ." Hoa Nhiễm không biết làm sao trả lời, Nguyệt Vô Phong lại nghiêm chỉnh lại, "Hoa Nhiễm, buổi tối chúng ta ăn ngon, ngươi xem ta còn mang về nửa con vịt quay, chúng ta cùng nhau ăn, ngươi thích ăn phần nào?"
"Muốn ăn đùi vịt." Hoa Nhiễm chỉ chỉ phần nhiều thịt nhất.
"Ừ, tốt." Nguyệt Vô Phong liền đem đùi vịt lột xuống cho nàng, nhìn vẻ mặt Hoa Nhiễm ăn rất hạnh phúc, hắn tự tay lau dầu mở bên miệng nàng, Hoa Nhiễm ngây ngốc đem đùi vịt đưa tới môi hắn hỏi, "Ngươi muốn ăn không?"
"Tốt." Nguyệt Vô Phong há mồm cắn một miếng, Hoa Nhiễm lại ngây ngốc cười.
Hoa Nhiễm lại la hét muốn uống sữa, Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ nói, "Hiện tai đi nơi nào lấy sữa?"
"Hắc hắc, lần này không cần làm phiền ngươi a, trong nhà có chứa trong một cái bình lớn, mẹ nói đặt ở nơi nào tương đối dễ bảo quản, nhưng mà ta lại không với tới."
Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng tung người lên đem cái bình lớn cầm xuống, rót đầy một chén đưa cho Hoa Nhiễm, nhưng không hiểu nói, "Ngươi thích uống sữa?"
"Ừ, thích, uống buổi tối ngủ ngon giấc."
"Về sau uống nhiều một chút, bảo dưỡng da."
"Thật sao?" Hoa Nhiễm hỏi.
"Dĩ nhiên, ta trước kia cũng thích uống, sau này bị người cười nhạo, nói cái này dành cho tiểu hài tử uống nên ta không uống nữa."
"Ngươi muốn uống không?" Hoa Nhiễm bưng đưa đến môi hắn.
"Ngươi uống trước đi."
Vì vậy Hoa Nhiễm liền cúi đầu uống sữa, sau đó Nguyệt Vô Phong đưa đầu tới nói, "Hoa Hoa, ta cũng muốn uống, ta muốn nếm thử một chút mùi vị trong miệng ngươi." Vì vậy môi của hắn liền đặt lên môi của nàng, cạy ra môi của nàng, nặng nề hôn nàng, cũng không để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, hắn chính là muốn hôn nàng, suy nghĩ một hết một ngày, sau đó hắn buông nàng ra, Hoa Nhiễm thở hổn hển, đỏ mặt chạy về phòng đóng cửa đắp chăn.
Nguyệt Vô Phong bật cười, bưng sữa đưa lên miệng uống hết, sau đó đi gõ cửa phòng Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm cũng không cho hắn vào, "Ngươi là người xấu, ngươi hôn ta."
Nguyệt Vô Phong dở khóc dở cười, "Hoa Nhiễm, đó là biểu hiện yêu ngươi."
"Ngươi gạt người."
"Ôi chao. . . . . ." Nguyệt Vô Phong không nói.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ta mắc mưa, thân thể rất khó chịu." Nguyệt Vô Phong nói.
"Ngươi lại gạt người."
"Ngươi không muốn cho ta vào, ta sẽ đi về, hiện tại trời mưa rất lớn, sau khi ta mắc mưa, ta sẽ bị bệnh."
Qua thật lâu, Hoa Nhiễm thấy bên ngoài không có động tĩnh, chậm rãi mở hé cửa, lại nhìn thấy Nguyệt Vô Phong cười híp mắt nhìn nàng, sau đó tiến lên một bước mạnh mẽ ôm lấy nàng, ôm nàng đến trên giường, không để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, đắp chăn cho hai người, "Ngoan, ngủ đi."
"Tại sao ngươi có thể như vậy. . . . . . ?" Hoa Nhiễm bất mãn.
"Bình thường ngươi cũng ngủ một mình sao?"
"Ừ."
"Không sợ sao?"
"Hoa Hoa dũng cảm nhất. Không sợ."
"Nhưng ta ngủ một mình rất sợ, cho nên ngươi phải ngủ cùng ta." Trong bóng tối Nguyệt Vô Phong cười híp mắt.
"Như vậy a, vậy ngươi ngủ đi, đừng sợ." Hoa Nhiễm như trẻ con vỗ vỗ lưng Nguyệt Vô Phong.
Nguyệt Vô Phong len lén vừa cười, hài tử này thật dễ lừa, chốc lát nữa tiếp tục lừa gạt, hì hì. . . . . .