Nguyệt Vô Phong chỉ khẽ cắn vào cổ của Hoa Nhiễm nói, "Hoa Nhiễm, trước kia không phải ta đã nói cổ của ngươi nhạy cảm hơn vành tai?"
"Ừ. . . . . ." Hoa Nhiễm xác định gật đầu.
Hai người chứa đầy dục vọng tách ra, Nguyệt Vô Phong mang theo tức giận cành hông, Hoa Nhiễm mang theo một bụng ủy khuất.
"Tại sao gạt ta?" Giọng nói Nguyệt Vô Phong lạnh lùng, giọng nói vô cùng bình thản.
"Ta, ta. . . . . ." Hoa Nhiễm thì thầm, "Thật ra ta, thật ra. . . . . ."
"Thật ra thế nào?"
Hoa Nhiễm đột nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé, nàng không muốn tiếp tục chịu thua, đột nhiên nàng giống như cọp mẹ gầm hét lên, "Ta tức giận, ta tức giận, ta chính là rất tức giận, ta chính là muốn giả vờ không biết ngươi, ta chính là muốn ngươi theo đuổi ta lần nữa, ngươi vẫn cảm thấy ta với ngươi là chuyện đương nhiên, nhưng . . . . . ."
Câu nói kế tiếp đã bị Nguyệt Vô Phong hôn vào trong miệng, Nguyệt Vô Phong hôn mang theo trừng phạt, giờ khắc này cũng hôn cạn sạch tức giận của Hoa Nhiễm, hắn biết nếu như lần này hắn xử lý không tốt, Hoa Nhiễm có thể nháo loạn với hắn, mà hắn cũng phải mất rất nhiều tinh lực đi dụ dỗ nàng, có lẽ hắn cũng sẽ tức giận, như vậy giữa bọn họ sẽ xảy ra mâu thuẩn.
Hắn buông nàng ra, nhẹ giọng nói, "Ngươi cũng có không đúng, ta cũng có không đúng, chúng ta cũng đừng so đo nữa, hòa nhau có được hay không, hả?" Âm thanh cuối mang theo lười biếng có chút hấp dẫn, Hoa Nhiễm không thể kháng cự nổi, cảm thấy điều kiện này không tệ, tiến lên ôm lấy hắn.
Nguyệt Vô Phong cười khổ, ai bảo mình vào lúc quan trọng thắng xe, hắn lại nói, "Hoa Hoa, ôm như vậy không đủ, ta đau chỗ đó."
Hoa Nhiễm lại ôm hắn thật chặt, bàn tay nhỏ bé mềm mại dán lồng ngực của hắn nhẹ trượt xuống, lục lọi một chút trên bắp thịt của hắn, ở nơi nào cũng nhẹ nhàng chạm một cái, liền có chừng mực rụt trở về, "Tiểu đệ đệ đáng yêu, không cho càn quấy, ngủ ngoan đi."
Hiện tại Hoa Nhiễm đã có pháp thuật, cảm giác lực khắc chế rõ ràng gia tăng không ít, Hoa Nhiễm nàng cũng không phải là ngồi không, trêu chọc, khiêu khích, tại sao nàng có thể không, dù sao nàng cũng đã xem qua sách, lúc đầu Nguyệt Vô Phong vẫn để mặc cho Hoa Nhiễm trêu chọc, cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau đó hắn không chịu nổi loại này gãi không đúng chỗ ngứa, xoay người lại một cái, hung hăng đè nàng ở phía dưới, "Hoa Nhiễm, ngươi quá càn quấy."
Môi của hắn đè ở trên môi của nàng, nặng nề nghiền nát, mang theo mùi vị trừng phạt. Hắn muốn đem tất cả nhớ nhung trước đó đều bù đắp lại cho nàng, hắn muốn tinh thần và thể xác hợp nhất, ở giữa răng môi ngọt ngào, giữa lưỡi và lưỡi triền miên, chứa chan vô tận không muốn xa rời, "Hoa Nhiễm, về sau cũng không cho phép rời khỏi ta, ngươi biết, ta thật sự muốn điên. . . . . ."
Tầm mắt mơ hồ, trong lòng cũng rất rõ ràng, Hoa Nhiễm bị hôn không còn chỗ nào, nàng giang hai cánh tay ôm hắn thật chặt vào trong ngực, giống như bày tỏ quyết tâm của nàng, sau một lúc lâu nàng bị hôn thở hồng hộc mới nói, "Vô Phong, ta không muốn ngươi và người khác đấu hung ác, đặc biệt là vì ta, không có gì quan trọng hơn so với mạng của ngươi."
Nguyệt Vô Phong ở trong cơ thể nàng, hung hăng chạy nước rút, hắn hài lòng nghe nàng rên rỉ, hôn nhẹ cái trán của nàng, "Ngoan, là ta sơ sót, về sau tất nhiên không biết."
Thân thể dây dưa ướt mồ hôi, 3000 sợi tóc quấn lấy lẫn nhau, đêm này không có chuyện gì có thể quấy rầy bọn họ nữa. . . . . .