Nguyệt Vô Phong không có lừa gạt nàng, sau lễ mừng năm mới hai tháng đều ở nhà cùng nàng, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài xem hàng một chút, trong vòng một ngày chạy về. Buổi tối được nam nhân của mình thương yêu ôm vào ngực thật sự là một chuyện rất vừa lòng, Hoa Nhiễm ngủ ở trong ngực của hắn thõa mãn thở dài.
Sống chung với Nguyệt mẫu cũng rất tốt, cả ngày Hoa Nhiễm cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, thỉnh thoảng được Nguyệt mẫu mang đi ra ngoài làm quen với những nữ tử nhà lành cùng lứa tuổi. Trước kia không có bằng hữu, hôm nay có mấy người nắm tay, Hoa Nhiễm chỉ có cảm giác mình rất sung sướng, chẳng qua trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái, bà bà giới thiệu nữ tử đều đã có tiểu hài tử, nàng nhìn thấy lúc bọn họ ôm tiểu hài tử trên mặt đầy rạng rỡ, cũng nhìn thấy trên mặt nãi nãi của tiểu hài tử không tiếc nở nụ cười, thỉnh thoảng nàng cũng có thể ôm tiểu hài tử, nàng phát hiện trên người tiểu hài tử có một mùi sữa thơm rất dễ chịu.
Mỗi lần khi về nhà Hoa Nhiễm luôn có một loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, hoặc nói là mất mát, bà bà cũng giả vờ như không biết, chỉ nói, "Tiểu hài tử kia xinh đẹp quá. . . . . ."
"Vâng." Vừa nhắc tới chuyện này, Hoa Nhiễm bắt đầu hoạt bát hẳn lên, "Tiểu hài tử nhà đó ôm thật mềm, vừa đẹp. . . . . ." .
"Đúng vậy a. . . . . ."
Vì thế, Hoa Nhiễm chủ động hơn một chút, mặc dù cảm thấy rất mệt mỏi. Nguyệt Vô Phong cũng thích Hoa Nhiễm chủ động, trong khoảng thời gian này hắn cũng cảm thụ được Hoa Nhiễm rất muốn tiểu hài tử. Hôm nay bọn họ lại dây dưa cả một buổi tối, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm, một tay đặt tại trên bụng Hoa Nhiễm, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nói, nơi này có thể có một tiểu hài tử hay không?"
"Không biết." Hoa Nhiễm nhẹ giọng, nở nụ cười, nhớ tới mới vừa rồi, nàng thật sự chủ động, có chút ngượng ngùng đem vùi đầu vào trong ngực Nguyệt Vô Phong. Cằm Nguyệt Vô Phong nhẹ cọ ở đỉnh đầu của nàng, "Hoa Hoa, chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi, chúng ta không vội."
Hoa Nhiễm há mồm cắn lấy trước ngực của hắn, "Gạt người, rõ ràng ngươi rất muốn, lần đó ngươi còn nói tiểu hài tử nhà đó xinh đẹp."
"Đứa ngốc."
"Tướng công, nếu ta mang thai, ngươi đưa ta về nhà mẹ được chứ?" Hoa Nhiễm khẽ nhíu mày, run rẩy nói.
"Tại sao?"
"Ngươi hiểu, có mấy lời ta không muốn nói."
"Tốt, đến lúc đó ta sẽ nói với mẹ." Tay của Nguyệt Vô Phong vuốt ve ở trên eo nàng, cúi đầu chiếm lấy môi của nàng, "Còn có hơi sức a, chúng ta làm một lần nữa."
"Ưmh. . . . . ."
Tháng ba, mùa xuân trăm hoa đua nỡ, cả vùng đất hồi sinh. Bọn họ tay nắm tay đi bên bờ hồ bồng bềnh con sóng, thật vất vả mấy ngày mưa đã tạnh hẳn, không khí có vẻ rất trong lành. Mặc dù mặt đất có chút ươn ướt, trong lòng cũng hết sức vui vẻ. Hoa Nhiễm sôi nổi, lui về phía sau một bước, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ cùng Nguyệt Vô Phong, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, ngồi xổm bên hồ nôn khan vài cái. Nguyệt Vô Phong ở sau lưng nàng vỗ vỗ lưng, ân cần nói, "Hôm nay ăn món gì không sạch sẽ?"
"Không có, buổi sáng đã cảm thấy không thoải mái, uống một chút sữa nóng. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong có chút khẩn trương nói, "Không thoải mái tại sao không nói sớm, chúng ta trở về thuận đường đi y quán để cho đại phu xem một chút."
"A." Lẽ ra Hoa Nhiễm muốn nói không muốn đi, nhưng khi nhìn vẻ mặt Nguyệt Vô Phong không cho cự tuyệt thì đồng ý. .
Tay của Đại phu đặt tại mạch Hoa Nhiễm, sau đó mỉm cười nói, "Chúc mừng phu nhân, là mạch hỉ."