Xét thấy Đỗ Phi Phi mất thời gian cả một buổi trưa để chạy ra chạy
vào nhà vệ sinh, Diệp Thần nhân từ không kéo nàng cùng đi dạo nữa, mà để nàng yên lặng tự suy xét trong phòng.
Khi đến bữa cơm chiều, Đỗ Phi Phi khoan than đến muộn.
Diệp Thần nhìn đầy bàn mỹ thực trước mặt bụng đói cồn cào nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.
Đỗ Phi Phi khí phách hiên ngang bước qua ngưỡng cửa, lạnh lùng ôm đao đứng trước trước bàn, trầm giọng quát: “Diệp Thần.”
Hàng lông mày của hắn khẽ nhếch lên, nâng cằm, cười tủm tỉm nhìn nàng, “Ừ?”
“Sau này đồ ăn của ta trực tiếp mang lên phòng.” Nàng nói xong, lấy
hơi, nghiêng mặt, dùng khóe mắt bễ nghễ nhìn xuống, lạnh lùng nói, “Ta
ăn một mình.”
Diệp Thần chớp mắt, chậm rãi nói: “Ngươi xác định chứ?”
Đỗ Phi Phi nặng nề gật đầu.
Diệp Thần mỉm cười, “Được.”
Đỗ Phi Phi hoài nghi liếc mắt nhìn mỗi tấc biểu tình trên khuôn mặt của hắn, “Ngươi sẽ không giở trò gì chứ?”
Diệp Thần càng cười tươi hơn, “Ngươi sợ sao?”
“Sợ?” Đỗ Phi Phi giống như mèo bị dẫm phải đuôi, lông toàn thân lập
tức dựng thẳng lên, vỗ ngực nói, “Đỗ Phi Phi ta lang bạt giang hồ nhiều
năm như vậy, sợ rết sợ gián sợ chuột sợ nhện, nhưng tuyệt đối không sợ
người! Hừ!”
Nàng ngẩng mặt, dùng cột sống cao ngất biểu hiện sự ngạo mạn của mình, “Ta trở về phòng chờ.”
Tiêu sái xoay người, nàng bước từng bước trầm ổn về phía trước.
Trực giác của người tập võ cho nàng biết, ánh mắt Diệp Thần đang dán vào sau lưng, cho nên nàng nhất định phải trấn, tĩnh!
“Phi Phi à.” Ngay khi nàng cách ngưỡng cửa còn bảy tám bước, giọng nói của Diệp Thần rốt cục cũng truyền đến đây.
Nàng dừng lại bước chân, nhưng không xoay người, ngạo khí lẫm liệt hỏi: “Làm sao?”
“Ta cảm thấy…… cái cổ của ngươi rất dễ nhìn, thật khiến người ta muốn cắn một cái.”
……
Đỗ Phi Phi nhấc chân chạy trối chết.
Trở lại phòng, đóng cửa lại, Đỗ Phi Phi dựa vào cửa lấy lại bình tĩnh, sau đó uống một bình nước.
Diệp Thần có bị khí thế của nàng dọa sợ không?
Nàng cau mày nhớ lại trình tự vừa rồi.
Lạnh lùng, thâm trầm, đằng đằng sát khí……
Biểu hiện của nàng hẳn là rất khá đi?
Trải qua một buổi trưa rút ra kinh nghiệm xương máu, rốt cục Đỗ Phi
Phi cũng tổng kết ra được nguyên nhân lúc trước nàng bị động chịu đòn,
hoàn toàn là do bản thân yếu đuối. Con người đều là bắt nạt kẻ yếu sợ
hãi kẻ ác, ỷ mạnh hiếp yếu, cho nên muốn xoay người nhất định phải tự
cường trước!
Cuộc sống trong tương lai, nàng sẽ dùng ngôn ngữ cường ngạnh, biểu tình lạnh lùng đem khí thế của Diệp Thần chèn ép xuống!
Ôm nguyện vọng tốt đẹp với tương lai, nàng quyết chợp mắt một lúc, đợi Diệp Thần ngoan ngoãn đưa cơm tới đây.
Một lúc chợp mắt này, lại chính là một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau, Đỗ Phi Phi ôm cái bụng cồn cào đến gõ cửa phòng Diệp Thần.
Diệp Thần đứng ở trước cửa, trên người chỉ mặc áo lót trắng, tóc dài
như mực, con ngươi sáng ngời, nhìn thế nào cũng chỉ như một thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.
Đỗ Phi Phi lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ liên tưởng giả tạo trong đầu mình ra ngoài.
“Diệp Thần……” Nàng vừa mở miệng, lại bị giọng nói suy yếu của chính mình làm cho hoảng sợ.
Diệp Thần ôm ngực liếc nhìn nàng.
Bởi vì không có ưu thế hắn ngồi nàng đứng, cho nên hiện tại Đỗ Phi
Phi nhìn lên mà nói. “Vì sao tối hôm qua ngươi không đưa cơm đến cho
ta?”
Thật sự rất đói!
Phi Phi lại nghe thấy bụng mình ùng ục một tiếng.
“Chuyện đó…” Diệp Thần vuốt cằm, “Ngươi đâu có nói muốn ai đưa.”
“……” Nàng chưa nói sao? Đỗ Phi Phi liều mạng nghĩ lại.
“Phi Phi à.” Diệp Thần đột nhiên xoay người, cái mũi dường như để ở
trên trán nàng, “Ngươi có thời gian nghĩ những chuyện đó…… không bằng
mau mau tra án. Như vậy mới có thể sớm ngày rời đi.”
Mau mau tra án?
Sớm ngày rời đi?
Khoảng khắc đó Đỗ Phi Phi giống như được đả thông hai mạch nhâm đốc,
suy nghĩ bỗng nhiên được khai thông! Đúng vậy, chỉ cần phá án, nhiệm vụ
của nàng tự nhiên sẽ hoàn thành, cũng sẽ không cần dây dưa ở nơi này!
Nàng hưng phấn ngẩng đầu, cái mũi vừa lúc chạm qua bờ môi của hắn.
Nháy mắt Diệp Thần đứng thẳng người.
……
“Vừa……rồi……” Có phải đã phát sinh chuyện gì rất đáng sợ hay không?
Nàng khiếp sợ vuốt cái mũi, vụng trộm nhìn phía hắn, lại phát hiện vẻ mặt hắn đầy bí hiểm.
…… Vừa rồi chắc là ảo giác, nếu không theo như tính cách của hắn đã
sớm lấy tội danh khinh bạc đem nàng tra tấn đến chết đi sống lại. Ừ, cho nên……vừa rồi là đúng là ảo giác.
Nàng liên tục nuốt vài ngụm nước miếng, trấn định lại hồn phách thiếu chút nữa bay ra ngoài, lắp bắp nói: “Ách, không có gì. Ta chỉ đến chào
hỏi buổi sáng. Ách, ta, ta đi ngủ bù. Đột nhiên phát hiện bụng không đói chút nào, ha ha, buồn ngủ quá……”
Nhìn bóng dáng chật vật chạy trốn của nàng, Diệp Thần nhẹ nhàng xoa
môi, vẻ mặt hờ hững chậm rãi hóa thành một chút ý cười như có như không.
Leo: Á, hint đầu tiên của truyện…đáng yêu quá, đáng yêu quá!!!
*
Lùng bắt phạm nhân truy nã Đỗ Phi Phi rất có kinh nghiệm, nhưng tra
án như thế này vẫn là lần đầu, cho nên nàng không biết nên bắt đầu từ
đâu.
Phi Phi cố gắng đem tất cả những manh mối hiện có suy xét một lần,
cuối cùng quyết định nhắm vào Đường Bất Bình. Nếu hắn từng ở trong nhà
lao giả trang Sở Việt, muốn mượn chuyện này để Diệp Thần hết hy vọng,
nói lên rằng ít nhiều hắn cũng lên can đến vụ án của Sở Việt.
Có điều nên tiếp cận hắn như thế nào lại là một vấn đề thâm ảo.
Lấy thân phận đặc thù hiện tại của nàng và Diệp Thần ở Đường Môn,
nhất cử nhất động đều sẽ chọc người ta nghi ngờ, biện pháp tiếp cận tốt
nhất chính là…… Người quen giới thiệu.
Trong Đường Môn, Đỗ Phi Phi chỉ quen biết Đường Khôi Hoằng và Đường Tinh Tinh.
Người thứ nhất nàng không cần suy nghĩ đã gạt đi.
Đường Hống Hống vừa nhìn đã biết không phải chủ mưu thì cũng là đồng
lõa, một nhân vật như vậy mà nàng lại chọn để ra tay tìm đầu mối thì
đúng là tự mua dây buộc mình. Như vậy chỉ còn lại……
Đỗ Phi Phi nhìn cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, nảy ra một kế hoạch.
*
Lâm Hồ các.
Đường Tinh Tinh kinh ngạc nhìn Đỗ Phi Phi cầm một túi đồ ăn vặt lớn tới cửa.
“Đây là……”
Đỗ Phi Phi lập tức nhét vào trong lòng nàng, “Ta có việc muốn nhờ.”
Đường Tinh Tinh nhìn thứ trong lòng, lại nhìn nàng, bật cười nói: “Đã là bằng hữu, cần gì còn phải bày ra những nghi thức xã giao này?”
“Chỉ là ta cảm thấy, vừa ăn vừa nói chuyện, tâm tình sẽ khoái trá hơn một chút.” Có câu cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, Đỗ Phi Phi
quyết định dùng mỹ thực để tiến công.
*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Đường Tinh Tinh cầm lấy một xâu hồ lô đường, cắn một miếng nói: “Đây
là mua ở cửa hàng của Trương đại gia trên phố đông đúng không? Ừm, quả
sơn tra vẫn tươi ngon như vậy.”
……
Đỗ Phi Phi 囧 囧, lúc này mới nhớ ra mỹ thực nàng mang đều là mua ở bên trong Đường Môn. Nói cách khác, nàng đang dùng thứ của nhà Đường Tinh
Tinh để mua chuộc Đường Tinh Tinh. Như vậy…… hiệu quả có thể suy giảm
hay không?
Đỗ Phi Phi cảm thấy đây là một sơ suất lớn.
“Đúng rồi, cô muốn ta hỗ trợ cái gì?” Đường Tinh Tinh vỗ vỗ ghế đá bên người.
Đỗ Phi Phi đặt mông ngồi xuống, cắn răng cố lấy dũng khí nói: “Thật ra, ta muốn gả vào Đường Môn.”
“Phụt!” Miếng sơn tra trong miệng văng ra khắp nơi, phun ra bàn đá,
điểm điểm màu đỏ tươi. Đường Tinh Tinh vội vàng che miệng lại, kinh hồn
táng đảm nhìn nàng, “Cô vừa nói cái gì?”
“Ta muốn gả vào Đường Môn.” Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói, “Cảnh xuân tươi đẹp như vậy, đúng là thời tiết thích hợp để tư xuân.”
Rầm.
Đường Tinh Tinh nghe thấy tiếng cằm mình rớt xuống bàn.