Tuy rằng Tiêu Đại Thánh và Vu Hữu Chúc đều đánh xe ngựa một cách vô
cùng xiêu vẹo chậm chạp, nhưng loạng chòa loạng choạng, cuối cùng cũng
đến được Hà Dương.
Đỗ Phi Phi nhìn đoạn đường trên bản đồ cách kinh thành càng lúc càng
gần, nói: “Một đường này hình như quá yên bình rồi. Sao ngay cả một tên
thích khách cũng không thấy đâu?” Thời điểm thích khách xuất hiện nhiều, nàng phiền lòng, nhưng hiện tại không thấy thích khách đâu, lòng nàng
lại càng phiền. Luôn cảm thấy bọn họ giống như đang tránh trong chỗ tối
canh chừng, chờ đợi thời cơ thích hợp thì rút đao, hại nàng ngay cả buổi tối ngủ cũng không ngon.
Vu Hữu Chúc thò đầu vào, “Phía trước có một đám người, chặn kín đường rồi.”
Đỗ Phi Phi ló đầu ra.
Quả nhiên, một có đoàn người đang vây quanh trước một tòa nhà bằng gỗ, líu ríu không biết nói cái gì.
“Ách, có thể lại là cạm bẫy do Nam Dương vương thiết lập hay không?”
Không thể trách nghi ngờ của nàng, thật sự là dọc đường này, cạm bẫy mà
Nam Dương vương bố trí vô cùng kỳ quái.
Một chữ ‘lại’ khiến cho mặt Vu Hữu Chúc hơi đỏ lên, nói: “Không bằng để ta đi nhìn xem.”
Đỗ Phi Phi liếc nhìn hắn, “Ngươi sẽ không chạy trốn chứ?”
Vu Hữu Chúc sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Ngươi hỏi quá trực tiếp rồi.”
Đỗ Phi Phi lập tức đính chính lại lời nói: “Ngươi sẽ trở lại chứ?”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ trở về tiếp tục đánh xe ngựa.” Vu Hữu Chúc vô cùng thấu hiểu tâm tư của Đỗ Phi Phi.
Diệp Thần đột nhiên mở to mắt, lại cười nói: “Cạm bẫy có vẻ hay ho như thế, sao chúng ta có thể bỏ qua cơ chứ?”
Nếu Kiếm Thần đại nhân đã lên tiếng, như vậy bọn họ đương nhiên không thể không đi, dù sao thì…… trời có sập xuống, cũng có hắn chống đỡ.
Trải qua vài lần chuyển nguy thành an, Đỗ Phi Phi đã tương đối tin
tưởng với người từng khiến nàng hoài nghi là Kiếm Thần giả mạo này.
Đến gần xem, mới biết đám đông vô cùng mãnh liệt.
Trong phạm vi mấy trượng phía trước lầu gỗ đều bị vây chặt như nêm cối.
Trong đám người có nam có nữ.
Đỗ Phi Phi chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện những nam nữ này đứng rất có quy luật.
Nam ăn mặc trang phục gia đinh, chia làm hai nhóm, đều vây quanh một
đám thiếu nữ. Nữ thì lại ở giữa hai trận doanh thi nhau chen lấn xô đẩy.
Đỗ Phi Phi nói: “Bọn họ đang tranh nhau cái gì?”
Vu Hữu Chúc nhìn lầu gỗ, đột nhiên giật mình nói: “Tú cầu.”
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Cướp tú cầu? Cướp tú cầu bình thường không phải đều nam tử đến cướp sao? Các nàng tới nơi này làm gì?” Chẳng lẽ là ngăn cản người khác cướp tú cầu? Như thế thật kỳ quái.
Diệp Thần bỗng nhiên cười nói: “Nếu ném tú cầu là nam tử, thì cũng chẳng khó hiểu.”
……
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Nam tử cũng có thể ném tú cầu sao?”
Diệp Thần nói: “Chỉ cần có người cướp là có thể.”
Đỗ Phi Phi nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, nghĩ thầm, có rất nhiều người đến cướp là đằng khác.
Vu Hữu Chúc nói: “Chẳng lẽ đám gia đinh kia là thay tiểu thư nhà bọn họ đến cướp?”
Hắn và Đỗ Phi Phi đưa mắt nhìn nhau.
Đến tột cùng thần thánh phương nào ném tú cầu chẳng những khiến cho
các tiểu thư khuê các xuất đầu lộ diện tranh nhau tú cầu, còn phải huy
động đến cả gia đinh trong nhà giúp đỡ?
Diệp Thần vuốt cằm, “Ở Hà Dương…… Nếu ta nhớ không lầm, Hà Dương từng có một vị Giải Nguyên (Giải Nguyên: người đứng đầu trong kỳ thi Hương), nghe nói bộ dạng môi hồng răng trắng, tú lệ phi thường. Hơn nữa năm nay tuổi chỉ trên dưới hai mươi.”
Giải Nguyên?
Môi hồng răng trắng, tú lệ phi thường?
Tuổi trên dưới hai mươi?
Đỗ Phi Phi cảm thán nói: “Khó trách nhiều cô nương đến cướp tú cầu như vậy.”
……
Diệp Thần mỉm cười nói: “Phi Phi à, ngươi cũng muốn cướp tú cầu sao?”
Đỗ Phi Phi lập tức nghiêm mặt nói: “Loại hành vi cứng rắn đoạt lấy thứ gì đó như vậy trước giờ ta luôn xem thường.”
Diệp Thần nói: “Ồ, thật không? Như thế thật đáng tiếc.”
Đỗ Phi Phi vểnh tai, hiếu kỳ hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc……” Diệp Thần chậm rãi nói, “Ta vốn đang muốn giúp ngươi cướp một lần.”
“Giúp ta cướp tú cầu?” Tim Đỗ Phi Phi đập thình thịch.
Vu Hữu Chúc bi ai nhìn con thỏ trắng đần độn chuẩn bị nhảy vào trong
cạm bẫy của con sói xám gian ác. Gần nửa tháng ở chung, đã khiến hắn
nhìn nhận rõ ràng quan hệ của bọn họ. Chỉ Phi Phi ngốc nghếch mới tin
Diệp Thần sẽ đem miếng thịt bên miệng mình phun ra ngoài.
Diệp Thần nhíu mi dụ dỗ: “Muốn hay không?”
Đỗ Phi Phi đang muốn đáp ứng, khóe mắt lại thoáng liếc thấy biểu tình bi ai của Vu Hữu Chúc, trong lòng khẽ động, nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là không. Ta nói không cần, chính là không cần.”
“Ồ.” Diệp Thần kéo dài âm cuối, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua mặt Vu Hữu Chúc.
Vu Hữu Chúc lập tức nhìn đi nơi khác.
Đám người một trận tưng bừng.
Đỗ Phi Phi nghển cổ nhìn lại.
Tầng hai của lầu gỗ, một vệt sắc màu vàng như mùa thu, lại giống lá
non lơ đãng bị gió xuân thổi xuất hiện, khiến người ta sáng mắt.
Tiếng huyên náo dần nhỏ lại.
Mọi người đều rướn cổ nhìn thanh niên đang chậm rãi đi tới.
Thân thể thẳng tắp như tùng, ngũ quan như ngọc. Mắt như nét mực, môi như tô son.
Trên tay hắn nâng một quả cầu, là tú cầu.
Đám đông lại bắt đầu phập phồng.
Giống như thủy triều mãnh liệt dâng lên, hỗn loạn một vùng.
Đỗ Phi Phi vốn muốn tránh ra ngoài, ai ngờ bên ngoài lại tới một đám nữ tử tráng kiện, kéo nàng nhấn chìm trong biển người.
“Này……” Nàng bị xô đẩy đến biến dạng cả khuôn mặt, giọng nói bị nuốt trọn giữa những tiếng ồn ào.
Cuối cùng, ngoại trừ bầu trời xanh trên đỉnh đầu, nàng đã không còn thấy cảnh vật nào khác.
Trên lầu gỗ dường như có người đang khàn cả giọng nói cái gì đó.
Sóng người càng thêm mãnh liệt.
Gót chân của nàng hoàn toàn rời khỏi mặt đất, cả người bị treo ở giữa không trung mặc cho người ta xô đẩy.
Không biết là trâm gài tóc của ai nhoáng lên một cái, nguy hiểm lướt qua mí mắt nàng.
Đỗ Phi Phi giật mình. Vừa rồi nếu không phải nàng phản ứng nhanh, chỉ sợ đã bị biến thành độc nhãn long. (Độc nhãn long: tiếng lóng, dùng để chỉ người một mắt)
Người nhào tới càng lúc càng nặng.
Đỗ Phi Phi cảm thấy cơ thể mình sắp bị đè bẹp rồi. Thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng xương răng rắc vang lên.
“Tất cả đừng chen lấn nữa!” Đỗ Phi Phi đẩy mạnh một người phía trước, phi thân nhảy lên, tay trái nắm Miên Vũ đao vung một vòng, cả người lơ
lửng giữa không trung, uy phong hiển hách.
Mọi người dường như bị nàng hét đến choáng váng, đều đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng.
Bỗng dưng, nàng thấy có vật gì bị ném đến, theo bản năng duỗi tay chộp lấy.
Trời đất đột nhiên tĩnh.
Đỗ Phi Phi cầm lấy vật kia, xoay người đến một khu đất trống không có người, chậm chạp không dám quay đầu.
Bởi vì trong khoảnh khắc chộp lấy thứ kia, nàng đã biết nó là cái gì, hơn nữa đồng thời lúc ấy, nàng cũng thấy được sắc mặt của Diệp Thần đại nhân…… vô cùng vô cùng, cao thâm khó dò.
Sự ngạc nhiên của mọi người dần dần nhạt đi, chuyển thành ánh mắt
cuồng nhiệt đối với vật trong tay nàng. Đỗ Phi Phi cảm thấy mình giống
như một con thỏ trắng bị vô số con sói đói nhìn chằm chằm. Mỗi con sói
đều như đang phân chia chỗ thịt trên người nàng.
Mà chuyện này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, phía sau
những con sói đói kia, còn một con sói vua cũng đang nhìn chằm chằm
nàng.
Đỗ Phi Phi cảm nhận được bi kịch thực sự của đời mình.
“Nữ hiệp.”
“Nữ hiệp?”
Nàng bị gọi vài tiếng mới lấy lại tinh thần.
Đám người hình thành một vòng vây lớn, mà nàng đang đứng giữa vòng vây đó.
Bên người nàng, có một lão giả mặc cẩm y tuổi ngoài năm mươi, đang tươi cười nhìn nàng.
“À, xin hỏi ngài là……”
Lão giả mỉm cười nói: “Ta là ông nội của Đình Lam.”
Đỗ Phi Phi rất muốn hỏi, Đình Lam là vị nào.
Có điều nàng không cần hỏi, bởi vì người ta đã tự mình đi tới.
Nàng nhìn thanh niên mặc trường sam sắc thu kia, khóe mắt bắt đầu giật giật.
Lão giả nói: “Ngươi tiếp được tú cầu của Đình Lam, chính là nàng dâu chưa vào cửa của Ôn gia ta.”
“Thật ra……” Đỗ Phi Phi liếm liếm môi nói, “Trong chuyện này có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?” Lão giả hơi kinh ngạc.
Đỗ Phi Phi vừa muốn mở miệng, lại thấy Vu Hữu Chúc chen qua đám người đi vào.
Diệp Thần thong thả đi theo phía sau hắn, cười đến sâu xa, “Ta cũng rất muốn biết, là hiểu lầm gì.”
Đỗ Phi Phi cúi đầu, cố gắng tìm một khe hở trên mặt đất để chui vào.
Thanh niên mặc trường sam sắc thu kia đột nhiên kinh ngạc nói: “Diệp Thần?”