Đường Khôi Hoằng ngây người, lập tức nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, “Chi bằng, ta bảo phòng bếp vì Diệp đại hiệp nấu một nồi nữa?”
…… Quá âm hiểm! Quá âm hiểm! Cư nhiên dùng cháo thịt làm mồi, muốn đổi lấy sự thái bình giả tạo! Tuyệt đối không thể tha thứ.
Đỗ Phi Phi hung tợn trừng mắt nhìn Đường Khôi Hoằng. Nhưng điều trọng yếu nhất chính là đối tượng quăng mồi nhử không phải là người bị hại
như nàng. Thật sự quá vô sỉ. Ngươi xứng đáng bị Kiếm Thần giả đùa giỡn!
Cảm giác tội lỗi khi cấu kết với người khác làm việc xấu như một cơn gió nhẹ lướt qua lương tâm nàng bay đên ngọn núi phía xa.
Diệp Thần quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Khôi Hoằng, “Ngươi cảm thấy, ta là loại người vì một nồi cháo thịt mà khom lưng cúi đầu
sao?”
Không phải, ngươi là vì một bát cháo thịt.
Đường Khôi Hoằng theo thói quen muốn ngẩng đầu nhìn xà nhà, lại nghe hắn nói: “Ta muốn gặp hắn.”
“Ai?” Đường chưởng môn ngẩn ra.
“Hung thủ hạ độc.”
Trong mắt Đường Khôi Hoằng chợt lóe một chút cảnh giác, nhưng vội vàng áp chế lại nói: “Vì sao?”
Diệp Thần nhướng mày nói: “Ta muốn hỏi thăm tin tức của mẹ hắn môt chút, có thể chứ?”
“…… Mẹ hắn chính là đường đệ muội của ta.”
“Ngươi thay ta truyền đạt đi. Ta đi trước thăm hỏi hắn một chút.”
*
Địa lao của Đường Môn so với tưởng tượng tối đen dơ bẩn hỗn độn của
Đỗ Phi Phi hoàn toàn trái ngược, không những rộng rãi sáng sủa sạch sẽ
mà trong không khí còn mơ hồ có hương hoa nhài.
Địa lao một đường thẳng thông suốt, hai bên là nhà tù ngăn thành mười mấy gian, nếu ở bên ngoài không phải là lưới sắt, sẽ khiến cho người ta có cảm giác như khách sạn mở cửa đón khách.
Đỗ Phi Phi nghiêm túc hỏi: “Nhà tù có lo cơm nước không?”
Đường Khôi Hoằng cố suy nghĩ xem dụng ý thực sự của vấn đề bất ngờ
này, “Điểm ấy Đỗ cô nương có thể yên tâm. Đường Môn ta tuy rằng chưa
được coi là đại phú đại quý, nhưng chuyện hà khắc với phạm nhân vẫn
không làm được.”
Nàng hâm mộ nhìn một gian nhà tù trống không, “Lần sau ta không có cơm ăn, có thể tới nơi này ở tạm được chứ?”
Đường Khôi Hoằng theo bản năng nhìn về phía Diệp Thần.
Rốt cuộc có nên đáp ứng hay không đây?
Nếu không đáp ứng, có vẻ như Đường Môn rất hẹp hòi, ngay cả một phần
cơm tù cũng keo kiệt. Nhưng nếu đáp ứng, lại giống như ngầm thừa nhận
‘đi theo Kiếm Thần không có cơm ăn, còn không bằng trở thành phạm nhân
của Đường Môn’.
Nhưng dù sao hắn cũng là Chưởng môn một phái, có sóng to gió lớn nào
chưa gặp qua, Đường Khôi Hoằng rất nhanh đã pha trò chống đỡ lại: “Đỗ cô nương nói đùa rồi, ngươi đi cùng Diệp đại hiệp, là khách quý của chúng
ta, Đường mỗ sao có thể để ngươi đến ở trong nhà tù?”
Đỗ Phi Phi ghé vào một gian nhà tù, xuyên thấu qua hàng rào sắt nhìn
phạm nhân bên trong đang ăn thịt nướng, trong lòng hâm mộ không nói nên
lời.
Nàng thật sự cảm thấy, ở tốt, không bằng ăn no. Đi theo Kiếm Thần,
không bằng vào địa lao Đường Môn. Đáng tiếc, tổng kết tốt vẫn không bằng lĩnh ngộ sớm.
“Phi Phi.” Diệp Thần khẽ liếc mắt nhìn nàng, ánh sáng trong mắt biến
mất, con ngươi đen sâu không lường được, “Ngươi muốn ăn thịt nướng?”
“Ừ.” Đỗ Phi chôn oán hận xuống đáy lòng, xoay người nở ra một nụ cười so hoa hướng dương còn sáng lạn hơn, lòng tràn ngập chờ mong nhìn hắn.
“Ta biết rồi.” Hắn gật gật đầu, quay lại nói với Đường Khôi Hoằng,
“Ta gần đây muốn ăn chay, thức ăn sau này tuyệt đối không cần đưa thịt
cá đến.”
“……”
Diệp Thần đại nhân, ngươi có nhất thiết phải dồn cả hai vào đường
chết thế không? Đỗ Phi Phi quyết định luyện thiền ngậm miệng, không có
việc gì không nói lời nào, có việc lại càng không nói.
Trong lòng Đường Khôi Hoằng dấy lên vài phần đồng tình, nhưng không muốn rước họa vào thân, cho nên chỉ đành bước nhanh hơn.
Diệp Thần lơ đãng đánh giá địa lao, “Mười tám đại cao thủ trong lời nói của Đường chưởng môn đâu?”
Đường Khôi Hoằng khẽ rùng mình, lại cười nói: “Tất nhiên là ở nơi nên ở. Ta nghĩ, Diệp đại hiệp không có cơ hội nhìn thấy bọn họ.”
“Ồ, thật sự là đáng tiếc.” Diệp Thần từ chối cho ý kiến.
Địa lao phân ra hai tầng, Đường Bất Dịch bị nhốt tận trong cùng của tầng thứ nhất.
Đường Khôi Hoằng lấy chìa khóa mở cửa.
Đỗ Phi Phi bỗng nhiên nói: “Phía dưới địa lao này có phải còn giam
giữ một người khác hay không?” Thiền ngậm miệng của nàng còn chưa duy
trì được trong thời gian uống một chén trà nhỏ.
Tay tra khóa của Đường Khôi Hoằng hơi dừng lại. Không ngờ Đỗ Phi Phi
tuổi tuy nhỏ, nhưng nội lực lại thâm hậu như thế, có thể cách tầng mà
nghe được động tĩnh của tầng bên dưới. Nhớ tới tầng thứ hai của địa lao, hắn không nhịn được mà lộ ra vài phần bi thống, than thở nói: “Không
sai. Hung thủ sát hại muội phu Cổ Quỳnh của ta đang bị giam giữ ở bên
dưới.”
“Các ngươi không báo quan sao?” Nàng tò mò nháy ánh mắt.
Đường Khôi Hoằng lạnh nhạt nói: “Chuyện của Đường gia chúng ta, không tới phiên quan phủ nhúng tay vào.”
Đỗ Phi Phi thè lưỡi.
Diệp Thần nói: “Nghe nói là bởi vì trong thời gian Sở Việt làm kiểm
tra để vào Trung Tâm thành, nhưng Cổ Quỳnh lại nhất quyết không đồng ý
để hắn vào, cho nên Sở Việt mới có ý đồ giết người. Hắn thừa dịp Cổ
Quỳnh cùng đệ tử nghiên cứu chế tạo độc dược, dùng Hồng Nhan đoạn độc
chết bọn họ, có phải không?”
Chuyện này trên giang hồ mỗi người nói một kiểu, nhưng có đầu có
đuôi, có nguyên có quả, có khuôn có dạng như thế thì vẫn là lần đầu Đỗ
Phi Phi nghe được.
Có điều nghe nói Cổ Quỳnh và đệ tử của hắn đều là nam tử, lại bị Hồng Nhan đoạn độc chết, hình như chết không được vẻ vang lắm. Đỗ Phi Phi
thực sự tiếc thương thay cho bọn họ. Khi xuống địa phủ Diêm Vương hỏi vì sao mà chết, bọn họ chỉ có thể đáp rằng: Hồng nhan đoạn……
Đường Khôi Hoằng trở nên thâm trầm, “Không ngờ đường đường là Kiếm Thần lại nắm rõ chuyện của Đường Môn chúng ta như thế.”
Đỗ Phi Phi sung sướng khi người gặp họa nhìn Diệp Thần. Ánh mắt rõ
ràng đang nói, xem đi xem đi, ai bảo ngươi nhiều chuyện, giờ thì tốt
rồi, lộ nhé.
Diệp Thần mặt không đỏ, tim không đổi nhịp đáp lại: “Bởi vì ta buồn chán.”
Đường Khôi Hoằng nhất thời không biết nói gì. Chẳng lẽ thảm án của Đường Môn là để ngươi bớt nhàm chán hay sao?
Cửa phòng giam cắm chìa vào nửa ngày không mở lại đột nhiên được kéo
ra, Đường Bất Dịch lạnh lùng nhìn bọn họ, “Các ngươi còn muốn ở cửa tán
gẫu bao lâu?”
Đây là thái độ của tù nhân sao?
Đỗ Phi Phi buồn bực nhìn Đường Bất Dịch ngồi ở trên cái ghế duy nhất
trong phòng. Sao nàng lại có cảm giác như bọn họ đến để bái thần thắp
hương?
“Bất Dịch, chẳng lẽ đến hôm nay ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?” Đường
Khôi Hoằng vội ho một tiếng nói, “Mặc dù hạ độc trong Đường Môn không
phải là chuyện lớn, nhưng Đỗ cô nương là khách quý của Đường Môn chúng
ta, ngươi làm như thế đúng là thất lễ.”
Thất lễ?
Đỗ Phi Phi giật mình nhìn biểu hiện thập phần thành khẩn của Đường Khôi Hoằng.
Vì sao chuyện hạ độc nghiêm trọng như vậy ở trong miệng hắn lại nhẹ
nhàng đơn giản như chuyện dâng trà chậm trễ cho khách vậy? Hơn nữa Đường Bất Dịch bị nhốt vào một nhà tù so với chỗ ở của nàng còn rộng rãi
thoải mái hơn.
— đây là tâm bệnh của nàng.
“Đường chưởng môn……” Lời nói của nàng ý vị sâu xa, “Con hư tại mẹ, nuông chiều quá sẽ khó nuôi.”
Hắn nhìn nàng một cái, “Chuyện của Đường Môn, ta đều có chừng mực.” Trong giọng nói lộ ra bao che trắng trợn
Diệp Thần cười tủm tỉm mở miệng, “Phi Phi, đi lấy kiếm của ta đến.”
……
Phi Phi xoa xoa tay vào quần áo rồi vươn tay.
Diệp Thần liếc nhìn nàng.
“Trả thù lao.” Không phải nói chôn rồi sao? Tốt xấu gì cũng phải đưa nàng tiền để đi mua cái cuốc đào đất chứ.
Ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn Miên Vũ đao trên tay nàng, “Dùng tạm cái này cũng được.”
Đỗ Phi Phi có cảm giác như bị tát vào má, “Đây là đao.” Thân là Kiếm
Thần, sao có thể bụng đói ăn quàng được? Huống hồ còn là trước mặt người ngoài.
Diệp Thần mặt không đổi sắc nói: “Không sao, coi nó là kiếm mập là được.”
…… Kiếm mập?!
Đỗ Phi Phi ngồi đi một bên, u oán vuốt ve Miên Vũ đao.
Đường Khôi Hoằng nói: “Nếu Diệp đại hiệp muốn kiếm, trong Đường Môn
ta cũng có vài thanh tốt. Chỉ là không biết Diệp đại hiệp dùng để làm
gì?”
Diệp Thần thản nhiên nói: “Không có gì. Chỉ là Đường Môn có thói quen rảnh rỗi thì hạ độc, ta cũng có thói quen rảnh rỗi thì chém người. Mỗi
người mỗi sở thích mà thôi.”