Đỗ Phi Phi nắm tay giấu ở phía sau, ngửa đầu nói: “Chỉ cần không phải cầm sử dụng…… Ta có thể suy nghĩ một chút.”
Vì thế, Đường Hồ Lô đồng ý đồng hành với chủ chân của cánh tay.
Nơi ở của Đường Hồ Lô tên là ‘Tập Độc cư’.
Trong đầu Đỗ Phi Phi đột nhiên nảy ra một ý niệm, hỏi: “Lâm Hồ các của Tinh Tinh vốn gọi là gì?”
“Học Độc cư.”
……
Nói cái gì mà hạ độc không chút biến sắc mới là cảnh giới cao nhất,
hại nàng lúc ấy bị hù dọa đến sửng sốt. Thật ra chính là Đường Tinh Tinh ngại ba chữ ‘Học Độc cư’ quá mất mặt, cho nên đổi thành ‘Lâm Hồ các’
mới đúng.
Đỗ Phi Phi chỉ vào tấm biển trên đỉnh đầu, nói: “Chẳng lẽ ngươi không suy xét đổi cái tên này?”
“Vì sao?”
“Bởi vì hai chữ tập độc, thật giống như kẻ đang học nghề.”
Đường Hồ Lô hờ hững nói: “Ta vốn là một kẻ đang học nghề.”
……
Quả nhiên là vì nàng lâu rồi không gặp được người thành thật nào, cho nên không thích ứng nổi sao.
Đi vào trong phòng, Đường Hồ Lô xoay người đóng cửa lại.
Đỗ Phi Phi hoảng sợ, “Làm như vậy, có phải quá bí mật rồi không?”
“Phải bí mật.” Đường Hồ Lô lấy từ trong ngăn tủ ra một bình sứ lớn, đưa cho nàng.
Phải bí mật?
Đỗ Phi Phi cắn môi liều mạng nghĩ, giữa hắn và nàng có cái gì mà phải bí mật giải quyết?
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có thể dùng hai chữ gian tình để
giải thích. Nhưng…… vì sao nàng còn chưa trải qua nguyên nhân, đã trực
tiếp nhảy tới kết quả rồi?
“Đợi, đợi một chút, ngươi, ngươi làm gì đó?” Đỗ Phi Phi trừng lớn
mắt, nhìn Đường Hồ Lô chậm rãi cởi áo khoác, lại bắt đầu cởi áo lót,
“Ngươi, không phải ngươi muốn cởi sạch quần áo sau đó kêu lên rằng ta
phi lễ với ngươi? Ta nói cho ngươi biết, phương pháp này quá cũ rồi, hơn nữa…… hơn nữa ta là nữ, ngươi là nam, dù so sánh thế nào thì cũng là ta chịu thiệt đi? Này, ngươi vẫn còn cởi sao!”
Đường Hồ Lô đem chiếc áo cuối cùng ném xuống đất, sau đó nằm sấp xuống giường.
Lúc này Đỗ Phi Phi mới khiếp sợ phát hiện ra trên lưng hắn dầy đặc
các loại vết thương từ cũ đến mới, áo lót vứt trên mặt đất cũng nhiễm
loang lổ máu hồng.
“Xin giúp ta thoa thuốc.” Hắn nghiêng đầu, mắt không hề chớp nhìn nàng.
Đỗ Phi Phi như tỉnh lại từ trong mộng, vội vã đi đến trước giường.
Tới gần nhìn, những vết thương kia càng thêm dữ tợn khủng bố, mới mới cũ cũ, giống như lưới đánh cá bị xé rách, ngang dọc tứ tung chiếm toàn
bộ phần lưng.
Không ngờ thân là con trai của chưởng môn Đường Môn cũng có cảnh ngộ như vậy.
Trong lòng nàng rầu rĩ.
“Thương thế của ngươi làm sao mà có?” Đỗ Phi Phi mở bình sứ ra, một
mùi hương gay mũi khiến nàng không nhịn được mà hắt xì, “Đây là cái gì?”
“Hoàng Tuyền phấn.”
“…… Dùng để tự sát?”
“Chữa thương.”
Đỗ Phi Phi nhìn những vết sẹo lớn đỏ sậm, nhíu mày nói: “Đừng nói với ta ngươi vẫn dùng nó để chữa thương.”
“Ừ.”
“…… Không cần biết là theo tên gọi hay là mùi hương, nó đều giống độc dược hơn là thuốc trị thương.”
“Nó rất tốt.”
Được rồi. Nàng thật muốn nhìn xem, Hoàng Tuyền phấn này rốt cuộc tốt đến mức nào.
Nàng đem đao kẹp vào dưới nách, một tay che mũi, một tay cầm bình sứ nhẹ nhàng rắc lên lưng hắn.
Bột phấn vàng như nến từ trong bình rơi xuống, rải đều trên lưng hắn, làm bốc lên một trận khói trắng.
Đỗ Phi Phi trợn mắt há hốc mồm, “Khói, bốc khói.”
Đường Hồ Lô cắn chặt răng, cả khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, gối ướt một mảnh nhỏ.
Đỗ Phi Phi vội vàng thu tay lại, kích động nói: “Có phải là chín rồi
hay không? Có cần lấy nước đến dập lửa hay không?” Đúng là nàng rất
thích ăn thịt nướng, nhưng thích thịt nướng không có nghĩa là thích cả
thịt người nướng!
Đường Hồ Lô miễn cưỡng mở miệng, run giọng nói: “Tiếp tục……”
“Tiếp tục?!” Giọng nói Đỗ Phi Phi đột nhiên cao lên vài tông.
Rốt cục nàng hiểu vì sao hắn nói thuốc này không phải dùng để tự sát, bởi vì loại tình huống này, rõ ràng là mưu sát.
Đỗ Phi Phi không phải chưa từng giết người, nhưng phương pháp giết người như thế này vẫn là lần đầu.
“…… Mau.” Phần trắng trong mắt của Đường Hồ Lô càng tăng thêm nhiều, bộ dạng như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Đỗ Phi Phi khẩn trương vỗ vỗ khuôn mặt hắn, “Này này, ngươi cố gắng
tỉnh táo một chút, bộ dạng này của ngươi, nhỡ đâu bị người khác nhìn
thấy, ta thực không biết giải thích như thế nào!”
Loại tình huống này quả thực so với chuyện hắn vu hại nàng phi lễ hắn còn tồi tệ hơn cả trăm lần!
Khói trên lưng hắn rốt cục cũng tản đi.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc phát hiện, sau khi khói trắng tan hết, miệng vết thương vốn đầy máu thịt mơ hồ đã kết thành những vết sẹo có màu đỏ sậm.
Thần chí của Đường Hồ Lô thanh tỉnh hơn chút, yếu ớt liếc mắt nhìn nàng, “Tiếp tục.”
“Ồ, được.” Đỗ Phi Phi vừa rắc thuốc, vừa kính sợ nhìn nhìn tầng khói trắng bốc lên, lẩm bẩm nói: “Thần dược.”
Cho đến khi Đường Hồ Lô cảm thấy vết bỏng trên lưng giảm đi, có thể
hô hấp đều đều, xoay người lại thì nhìn thấy hai mắt Đỗ Phi Phi sáng
ngời, vẻ nịnh nọt nhìn hắn, “Hoàng Tuyền phấn này có thể cho ta một lọ
hay không?”
“Không thể.”
……
Không cần suy nghĩ mà đáp lại kiên quyết như vậy, không khỏi quá mức bủn xỉn rồi?
Đỗ Phi Phi căm giận nói: “Tốt xấu gì ta cũng vừa mới giúp ngươi thoa thuốc.”
“Cám ơn.”
“Ngoại trừ cám ơn, chẳng lẽ ngươi có lễ vật gì cụ thể sao?”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Này.” Nàng khoái trá chỉ vào bình Hoàng Tuyền phấn trong tay.
“Không được.”
……
Phi Phi nheo mắt lại: “Vậy ngươi ý của ngươi là không có tạ lễ?”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Này!”
“Không được.”
……
“Ngươi……” Đỗ Phi Phi chán nản.
Đường Hồ Lô chậm rãi nói: “Cô nương, dùng sẽ để lại sẹo.”
Hả?
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Ngươi sợ ta để lại sẹo mới không tặng cho ta?”
“Ừ.”
“Thế thì tặng thêm cho ta mấy bình đi.” Khuôn mặt Đỗ Phi Phi lập tức
rạng rỡ như đóa hoa mới nở, “Dù sao thì ta cũng chỉ định đem bán thôi.”
Đường Hồ Lô sửng sốt một chút, sau đó nói: “Trong ngăn tủ, tự mình lấy đi.”
Đỗ Phi Phi mở ngăn tủ ra, Hoàng Tuyền phấn xếp kín bên trong khiến
nàng hoa cả mắt. Nàng rất có nguyên tắc nhất quyết không lấy cả, mà để
lại cho Đường Hồ Lô một nửa.
“Đúng rồi, thương thế của ngươi làm sao mà có?”
Đường Hồ Lô mím chặt môi, không đáp lại.
Đỗ Phi Phi vừa nhét thuốc vào trong ngực, vừa cười đùa nói: “Không
phải là ngươi quá nghịch ngợm, cho nên bị Đường…… chưởng môn đánh chứ?”
Thân hình Đường Hồ Lô hơi hơi chấn động, đôi mắt rũ xuống, không nói được một lời.
Đỗ Phi Phi lúng túng nói: “Chẳng lẽ ta nói trúng rồi?” Có điều cũng
phải, toàn bộ Đường Môn, người dám đánh con trai của Đường đại chưởng
môn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhìn những vết sẹo chằng chịt trên lưng hắn, ít nhất cũng phải chịu mười mấy lần rồi. Ngoại trừ Đường
chưởng môn, có lẽ không có ai có cơ hội gây án nhiều lần như vậy.
“Không ngờ Đường chưởng môn nhìn qua giống hồ ly, mà lại ngoan độc
không thua gì lão hổ.” Nàng cảm khái lắc đầu, “Lúc trước ngươi bôi thuốc như thế nào?”
“Đường Bất Bình.”
“Ồ đúng rồi, nghe nói mấy ngày nay hắn ra ngoài.” Con ngươi của Đỗ
Phi Phi khẽ chuyển động, đột nhiên tiến đến bên giường, nhỏ giọng hỏi,
“Ngươi và Đường Bất Bình rất thân thiết sao?”
“Ừ.”
“Vậy ngươi có biết Đường Bất Bình và Cổ Quỳnh có quan hệ như thế nào không?”
“Không tốt.”
…… Thật sự là lời ít mà ý nhiều. Đỗ Phi Phi vui vẻ, lại hỏi: “Vậy
ngươi cảm thấy Đường Bất Bình có thể là hung thủ giết Cổ Quỳnh được
không?”
“Không thể.”
…… Vẫn là lời ít mà ý nhiều. Đỗ Phi Phi nản lòng nói: “Ngươi cũng cho là Sở Việt giết Cổ Quỳnh?”
Đường Hồ Lô nhắm mắt lại, “Không biết.”
“Này này, đừng ngủ, tiết lộ thêm một chút thôi. Nếu Đường Bất Bình
không thể giết Cổ Quỳnh, thế Đường Bất Dịch có khả năng hay không?”
“Ngươi thực ồn ào.”
……
Đỗ Phi Phi nghiêm mặt nói: “Có thể để ta ồn ào thêm một câu nữa hay không?”
Đường Hồ Lô không đáp.
“Có người đến.” Nàng dừng một chút, “Hơn nữa là một nữ nhân dáng người nhỏ bé, không có võ công.”
….
Đỗ Phi Phi cuộn mình dưới gầm giường, căm giận nghĩ: Mỗi lần nàng
được người ta tặng đồ, tiếp theo chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Nàng ở dưới gầm giường nhìn chân Đường Hồ Lô đi tới đi lui.
Quần áo dính máu nhanh chóng bị giấu vào trong ngăn tủ.
Tiếng đập cửa vang lên.
Hắn không kịp mặc quần áo mới, chỉ có thể nhảy lên trên giường, “Ai?”
“Là mẫu thân.” Giọng nói mềm mại như nước.
“Mời vào.”
Đỗ Phi Phi nhìn thấy một làn váy màu lam từ bên ngoài bước qua cửa,
tiến tới gần giường, “Hồ Lô, không phải con bị bệnh chứ? Vì sao sớm như
vậy đã lên giường đi nghỉ?”
“Vâng, đêm qua con ngủ không ngon, hiện tại hơn mệt.”
“Có phải ban đêm rất lạnh hay không? Nơi này chỉ có chiếc chăn mỏng,
đã sớm bảo nên mang đệm tới.” Đường phu nhân ngồi xuống một bên giường,
thở dài khe khẽ, “Đáng tiếc cha con gần đây coi quản ta quá chặt, bằng
không ta sớm nên……”
“Mẫu thân.” Đường Hồ Lô đột nhiên cắt đứt lời của Đường phu nhân, “Con mệt rồi.”
Đường phu nhân trầm mặc một chút, sau đó nói: “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.”
Đỗ Phi Phi nhìn làn váy dần dần xa, chậm rãi thở ra, vừa quay đầu, đã thấy trong bóng đêm, một con mắt lóe sáng.
“A!” Đỗ Phi Phi giống như trúng tà, dùng khinh công cả đời bay từ dưới gầm giường ra.
Vụt.
Ngay sau đó, có một con chuột cũng chạy từ trong gầm giương ra.
Đỗ Phi Phi kinh hãi vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai
tròng mắt kinh ngạc của Đường Hồ Lô. Trên đỉnh đầu, một giọng nói như
gió nhẹ phất quá, “Hồ Lô, vị cô nương này là……?”
Đỗ Phi Phi vội vàng đứng lên, gục đầu xuống nói: “Thiếu gia, chuột ở
dưới gầm giường của ngài đã bị ta đuổi ra ngoài, đêm nay có lẽ sẽ không
còn thứ gì quấy rồi giấc ngủ của thiếu gia nữa. Ta đi trước.”
Nàng vội vã cúi người hành lễ, vòng qua người Đường phu nhân, chuẩn bị rời đi.
Đường phu nhân lại nhẹ giọng nói: “Cô nương là Đỗ Phi Phi đúng không?”
Đỗ Phi Phi muốn chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng Đường Hồ Lô đã đi trước một bước, “Đúng vậy, mẫu thân.”
Vì thế Đỗ Phi Phi đành trả lời: “Có lẽ…… Đúng vậy.”
Đường phu nhân che miệng cười, giống như thiếu nữ, ngây thơ rực rỡ:
“Tuy rằng ta không quen biết cô nương, nhưng lại biết trong Trung Tâm
thành, chỉ có Miên Vũ đao Đỗ cô nương là bất luận đi đến nơi nào, trong
tay cũng sẽ cầm một thanh đao.”
Đỗ Phi Phi thành kính nói: “Đường phu nhân, thật ra ta đeo đao chỉ là dùng để phòng thân, tuyệt đối không phải muốn chém người.”
Đường phu nhân cười nhẹ nói: “Ta biết. Dù sao ở trong này, những
chuyện liên quan đến độc chết cũng nhiều vô số, chém người cũng không có gì.”