Nếu nói Đỗ Phi Phi khuân từng chuyến từng chuyến rương gỗ vào Đường
Môn chỉ khiến cho người ta liếc mắt, thì khi trên lưng nàng cõng một cái quan tài chính là gây náo động.
Đường Khôi Hoằng vốn đã âm thầm hạ quyết tâm không hỏi đến chuyện của bọn họ, nhưng trong tình huống hiện tại vẫn không thể không ra mặt.
“Đỗ cô nương……”
Đỗ Phi Phi gian nan ngẩng đầu nhìn Đường Khôi Hoằng đứng ngăn ở giữa đường.
Quan tài đè lên trên lưng khiến nàng dường như không thở nổi.
Đường Khôi Hoằng không thể không lui ra phía sau vài bước, để khuôn
mặt của mình lọt vào tầm mắt của nàng: “Quan tài trên lưng ngươi là……”
“Đường chưởng môn……” Hai mắt trắng dã của nàng cố gắng làm ra vẻ rưng rưng muốn khóc, “Ngươi…… có thể giúp đỡ không?”
“A?” Mặc dù Đường Khôi Hoằng tự nhận có định lực kinh người, cũng
không khỏi thất thố. Có điều vẻ thất thố này vô cùng ngắn ngủi, hắn rất
nhanh thu dọn cảm xúc, chỉ huy những đệ tử đang vây xem xung quanh: “Còn không giúp Đỗ cô nương dỡ quan tài xuống.”
Núi lớn trên lưng Đỗ Phi Phi được dời đi, nàng thở hồng hộc ngồi
phịch xuống tại chỗ, phất tay nói: “Các ngươi…… khiêng đến…… phòng của
Diệp Thần…… là được.”
Đán đệ tử Đường Môn nhìn về phía Đường Khôi Hoằng.
“Đỗ cô nương còn chưa nói cho ta biết, quan tài này dùng để làm gì?”
Đỗ Phi Phi đấm đấm bắp đùi, thuận miệng đáp: “Chắc là để đựng đồ vật.”
Con ngươi của Đường Khôi Hoằng lóe lên, “Đựng cái gì vậy?”
“Đại khái là……”
“Đại khái?”
“Có lẽ là……”
“Có lẽ?”
“Khả năng là……”
“……”
Nàng tiến từng bước một tới gần Đường Khôi Hoằng, nhún vai nói: “Thật ra, ta cũng không biết.”
Đường Khôi Hoằng từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt bỗng nhiên trở
nên sắc bén, “Đỗ cô nương, Đường Môn không phải nơi người ngoài có thể
không kiêng nể gì, Đường mỗ cũng không phải là đối tượng để tiểu bối
giang hồ có thể tùy tiện lừa gạt.”
Đỗ Phi Phi thực ủy khuất, “Ta thật sự không biết nha. Là Diệp Thần
bắt ta mua, ta chỉ là kẻ chạy việc và giao hàng.” Nghề bảo tiêu mà làm
đến những chuyện bực này thì nên được coi là chuyên nghiệp hay đáng xấu
hổ đây?
Đường Khôi Hoằng thấy chính sách uy hiếp áp bức của mình có hiệu quả, trong lòng vô cùng vui vẻ, tiếp tục diễn vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy ngươi
cùng Diệp đại hiệp đến tột cùng là có quan hệ thế nào?”
“Nói đến chuyện này…… thì khá là phức tạp.” Đỗ Phi Phi thở dài, nói, “Kỳ thật ta chính là trong truyền thuyết……”
“Phi Phi.” Giọng nói thanh thúy lại chứa đựng thanh âm thâm trầm của Diệp Thần vang lên phía sau Đường Khôi Hoằng.
Đường Khôi Hoằng khẽ rùng mình.
Diệp Thần đi đến gần như thế mà hắn lại không thể phát giác ra sao?
Đỗ Phi Phi u buồn đem hai chữ ‘bảo tiêu’ nuốt trở lại trong bụng.
“Diệp đại hiệp.” Đường Khôi Hoằng chắp tay.
Đỗ Phi Phi mang vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, chờ hắn bức cung Diệp Thần.
Đường Khôi Hoằng lại cười nói: “Chiếc quan tài này ngươi muốn đặt ở nơi nào?”
“……”
*
Ăn qua rau xanh và đậu phụ mà Diệp Thần chiêu đãi, Đỗ Phi Phi lại bị kéo đi dạo.
Nàng nhịn không được hỏi: “Đi dạo như thế này thì có gì hay ho?”
“Ngươi muốn biết sao?”
“Ừ.” Nếu không thể tránh thoát, để cho nàng hưởng thụ chút lạc thú của đi dạo cũng được.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
Nàng đưa lỗ tai lại gần.
“Thật ra…” Hắn ấp a ấp úng nói, “Không có gì hay ho.”
“……” Thế đến tột cùng mỗi ngày ngài tới nơi này lắc lư làm cái gì?
“Có điều là……”
Có bí mật gì sao? Nàng lại ghé tai về phía hắn, “Ừ?”
“Ta thích cảm giác người của Đường Môn khẩn trương rình coi phía sau mông ta.”
“……” Diệp đại nhân, sự cổ quái của ngài đang khiến nhãn giới của ta không ngừng mở rộng, thế giới của ta không ngừng vặn vẹo.
Một lần nữa sắp xếp lại cảm xúc, Đỗ Phi Phi nhỏ giọng nói: “Ngươi nói người của Đường Môn đi theo sau chúng ta?”
“Phía trước cũng có.”
Đỗ Phi Phi nhìn quanh về phía trước.
“Bên trái cũng có.”
Chuyển trái.
“Bên phải cũng có.”
Chuyển phải.
“Phía dưới cũng có.”
Cúi đầu.
“Bên trên cũng có.”
Ngẩng đầu.
Mặt trời chiều ngả về tây, áng mây đỏ như hoa. Có vật từ phía nam bay đến, toàn thân đen như tóc. Tập trung nhìn lại, thì ra là một con quạ.
“Ha ha……” Diệp Thần cười đến thân mình lung lay.
Đỗ Phi Phi rốt cục phát hiện ra mình đang bị đùa giỡn, “Diệp, đại, hiệp!”
Diệp Thần vừa lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, vừa quay đầu cười hì hì đáp: “Ừ?”
“Ngươi…… không thể nghiêm túc một chút sao?”
“Nghiêm túc?” Nụ cười trên mặt hắn chậm rãi thu hồi, “Ngươi chắc chắn chứ?”
“……?” Dự cảm, sao lại bất an như vậy?
Giờ phút này, nàng cũng không thể nói được, đúng là nàng không chắc chắn.
Cho dù vẫn là khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng một trước một sau thật sự như hai người khác biệt.
Diệp Thần khoanh tay đứng trước cây trà, hai hàng lông mày cong lên
giống như lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ, phát ra khí lạnh bức người.
“Diệp đại hiệp?” Đỗ Phi Phi lo sợ khẽ gọi.
Một ánh mắt lạnh lẽo quét lại đây.
“Ách, được rồi, ta thừa nhận bây giờ ngươi rất nghiêm túc, có điều……
ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao bắt ta đứng không nhúc nhích dưới
gốc cây trà này được không?” Hơn nữa chính giữa sân đối diện là một
chiếc quan tài lớn.
Trong lòng Phi Phi run sợ nhìn cành lá rậm rạp chung quanh, chỉ sợ có một con sâu nào đó không cẩn thận nhảy vào trong vạt áo của nàng.
Lại một ánh mắt lạnh lùng quét lại đây.
Đỗ Phi Phi ngoan ngoãn câm miệng.
Diệp Thần đứng một hồi, mới bình thản ung dung đi về phía phòng.
“Diệp……”
Áo trắng ngừng lại, bỗng nhiên quay đầu.
Xoạt!
Đỗ Phi Phi hoàn toàn đông lạnh thành băng.
Gió đêm xào xạc lướt qua ngọn cây.
Đỗ Phi Phi nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng Diệp Thần.
Tuy rằng vừa mới tắt đèn, nhưng lấy cá tính của hắn rất có thể tại thời điểm nàng muốn bỏ chạy sẽ lao ra cười gian.
Đỗ Phi Phi quyết định chờ thêm một chút.
Gió nhỏ.
Nàng mơ hồ nghe được tiếng hít thở hòa hoãn trong phòng truyền ra.
Lúc này không đi còn đợi bao giờ.
Nàng ngồi xuống ôm lấy bắp chân đã cứng ngắc.
Bỗng chốc —
Ở trên mái hiên đối diện xuất hiện hai cái đầu người.
Bọn họ nhìn trái nhìn phải, rồi rất nhanh từ trên mái hiên bay xuống xuống dưới.
Có trộm?
Trong đầu Đỗ Phi Phi chợt lóe lên cái ý niệm thứ nhất là: Không ngờ
ngay cả dòng dõi Đường Môn cũng có người luẩn quẩn trong lòng mà đi tìm
cái chết.
Nàng nắm chuôi đao nhẹ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hai người.
Khụ khụ……
Trong phòng đột nhiên truyền ra hai tiếng ho khan.
Tuy rằng thanh âm không lớn, lại khiến ba người trong sân giật nảy mình.
Đỗ Phi Phi lập tức duỗi thẳng sống lưng đứng nghiêm nghị.
Hai tên trộm giống như con diều lập tức quay trở lại nóc nhà.
Bốn phía im lặng.
Ánh mắt Đỗ Phi Phi nhìn chằm chằm hai cái đầu ở trên nóc nhà đối diện, lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh ở trong phòng.
Lại một lát sau, hô hấp của Diệp Thần lại bình ổn trở lại.
Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra.
Hai tên trộm lại nhảy xuống. Động tác lần này của bọn họ càng thêm
nhẹ nhàng, phạm vi cũng nhỏ hơn, dường như đi mỗi một bước, lại phải cúi người lắng nghe một hồi.
Tay phải của Đỗ Phi Phi chậm rãi nắm lấy chuôi đao, trong lòng yên lặng tính toán khoảng cách hai bên.
Một tên trong đó nhanh nhẹn bước lên trước một bước, rơi vào phạm vi công kích tốt nhất của nàng.
Đang trong thời khắc vung đao lên!
Khụ khụ……
Tiếng ho khan lại vang lên.
Hai tên kẻ trộm dường như không chút do dự nhảy trở về. Có điều lần này bọn họ không đợi thời cơ nữa, mà trực tiếp bỏ chạy.
Đỗ Phi Phi bóp cổ tay, nhịn không được thấp giọng nói: “Đáng chết.”
“Cái gì đáng chết?”
“Chưa từng thấy kẻ nào ngủ mà lại thích ho khan như vậy, bằng không
hai tên trộm kia đã sớm trở thành vật trong túi, thức ăn trên bàn của
ta.”
Thức ăn trên bàn? Người đứng ở phía sau nàng yên lặng kiểm điểm xem
chính mình có phải thật sự áp bức đến phát hỏa nàng hay không, khiến cho nàng nghĩ đến thịt thành tật như vậy, “Ồ, chuyện đó thật xin lỗi.”
“Quên đi.” Giọng nói đột nhiên im bặt, Phi Phi hoảng sợ quay đầu.
Diệp Thần đang cười dài nhìn nàng.
May mà hắn cười. Đây là phản ứng đầu tiên của Đỗ Phi Phi.
“Ngươi đến lúc nào?”
“Tại thời điểm người nói đáng chết.”
Đỗ Phi Phi trầm mặc, xem ra khẩu vị của nàng đến đây là ngừng, “Vừa rồi đều do ngươi sắp xếp.”
“Có thú vị không?”
…… Học bù nhìn ở trong sân hứng gió lạnh, xem trộm nhảy nhót tưng
bừng gọi là thú vị? Nàng bất đắc dĩ cúi đầu hỏi: “Sao ngươi biết buổi
tối sẽ có trộm đến?”
“Trộm?” Diệp Thần cười như không cười.
“Thật sự không ngờ đường đường là Đường Môn cũng có kẻ bị ép quá mà
trở thành trộm.” Nàng than thở. Cũng không biết nên cảm thông với tên
trộm, hay là đồng tình với Đường Môn.
Diệp Thần chậm rãi mở miệng nói: “Năm đó trước khi lên núi tặc vương
muốn làm một chuyện cuối cùng, để cho tên tuổi của mình lưu danh thiên
cổ.”
Đỗ Phi Phi không rõ tại sao hắn lại xoay chuyển đề tài nhanh như vậy.
“Bằng hữu của hắn cho hắn ba sự lựa chọn. Thứ nhất là hoàng cung……”
Đó là đi chịu chết nha.
“Thứ hai là đỉnh núi Nga Mi……”
Đó là muốn chết nha.
“Và cuối cùng là Đường Môn.”
…… Tim đập Đỗ Phi Phi đập loạn nhịp nói: “Chẳng lẽ vừa rồi là tặc
vương?” Sớm biết như thế nàng sẽ lập tức xông lên. Nói không chừng hắn
liếc mắt một có thể nhìn thấy tư chất tuyệt vời của nàng, mà thu nàng
làm đồ đệ, chẳng những một thân tuyệt học dốc lòng truyền đạt cho nàng,
mà còn đem tài bảo suốt đời đưa ra làm lễ gặp mặt. Phi Phi càng nghĩ
càng ảo não. Đây là cơ hội ngàn năm có một nha.
Khuôn mặt Diệp Thần không chút thay đổi nhìn biểu tình thoáng vui
thoáng buồn của nàng, thản nhiên nói: “Mười năm trước tặc vương đã rửa
tay gác kiếm. Hắn lựa chọn hoàng cung.”
Tâm lý của ai đó cân bằng trở lại.
Đỗ Phi Phi gật gật đầu, sau đó hỏi: “Cho nên?”
Hắn thở dài, không biết là vì sự lựa chọn của tặc vương, hay là vì
cái đầu ngốc nghếch của nàng, “Cho nên trên đời này không có một tên
ngoại tặc nào dám lên Đường Môn tìm chết.”
Nàng rốt cục cũng hiểu, “Ngươi nói vừa rồi kia hai cái là…… trộm nhà? Nhưng là bọn họ vì sao muốn tới trộm cái quan tài vô dụng của ngươi?”
“Bởi vì bọn họ muốn biết bên trong cất giấu cái gì.”
“Không phải chính bọn họ đã khiêng nó đến đây sao?” Có vật gì hay không chắc chắn phải biết chứ.
“Trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không bọn họ tuyệt đối không tin quan tài này là trống không.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói: “Không phải ngươi đã sớm biết có chuyện như vậy mới bắt ta đi mua rương gỗ và quan tài chứ?”
Diệp Thần hưng phấn cười nói: “Thú vị không?”
“Thú vị cái rắm!” Đỗ Phi Phi rốt cục không nhịn được nữa mà bùng nổ!
Chỉ vì lý do chó má này, hại nàng lại bả vai mỏi nhừ, chân đau buốt……
Đến tột cùng là vì sao?!
Sắc mặt hắn đột nhiên căng thẳng, “Hay là ngươi thích lúc ta nghiêm túc?”
“……” Sau trầm mặc ngắn ngủi, nàng ngẩng đầu lên, từ từ nói, “Đứng đắn mới là rắm. Ngài vẫn nên duy trì bản sắc của ngài đi, ta gần đây đã có
thể thích ứng với loại này.” Nàng vừa nói, vừa âm thầm lệ rơi trong
lòng.