Đỗ Phi Phi chạy đến phòng bếp uống liên tục ba chén nước lớn để lấy lại bình tĩnh.
Diệp Thần ung dung đi ở phía sau nàng,
nghiêng người dựa vào khung cửa, con cá vẫn treo ở trên ngón tay hắn,
thỉnh thoảng lại bật lên một cái.
Đỗ Phi
Phi uống nước xong, dùng tay áo lau miệng, nâng chén không quay đầu nhìn hắn, “Ách, ngươi có muốn uống một chén hay không?”
Diệp Thần nói: “Ta muốn uống canh cá.”
Ánh mắt
Đỗ Phi Phi lập tức sáng lên, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm con cá
đang dao động, nước trắng vừa uống xong lập tức hóa thành nước bọt, từ
góc miệng thẩm thấu ra ngoài, “Ta cũng muốn uống.”
Diệp
Thần cười tủm tỉm nhìn nàng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng có thể so
sánh với ánh mặt trời chiếu lên vẩy cá phản ra tia sáng.
Đỗ Phi
Phi chậm tiêu hỏi: “Như vậy, là ngươi nấu, hay là…… ta nấu?” Không phải
nàng không muốn nấu, thật sự là, nàng không muốn làm hại con……. à người
cá này.
Diệp Thần nhíu mi.
Nàng không chút do dự nói: “Ta nấu.”
Cá lập tức bị đưa đến trước mặt nàng.
Là nhi
nữ giang hồ, việc nhỏ như nhóm lửa thật sự không làm khó được Đỗ Phi
Phi, chuyện nấu nước sôi lại càng đơn giản, vấn đề duy nhất chính là —
“Nên bỏ bao nhiêu muối đây?”
“Cần đường không?”
“Có cho dấm chua không?”
“Rượu thì sao?”
Diệp Thần không nói gì đứng ở trước bếp lò, băm vụn một củ gừng, sau đó yên lặng thả vào trong nồi.
Đỗ Phi
Phi sùng bái nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, tán thưởng không ngừng:
“Không ngờ ngươi còn biết nấu ăn.” Nàng luôn cho rằng hắn chỉ biết hạ
độc vào đồ ăn thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Phi Phi lại khó tránh sinh
ra một chút ghen tị. Diệp Thần quả thật rất được ông trời ưu ái — bộ
dạng tốt, võ công cao, chơi cờ, nấu ăn đều tinh thông. Những phương pháp hành hạ người khác của hắn, cũng rất sáng tạo. Có điều không người nào
là hoàn hảo, chỉ riêng việc nhân phẩm đồi bại đã đủ để xóa bỏ toàn bộ ưu điểm kể trên.
Nàng thở dài. Đột nhiên có loại cảm giác ăn vào phân chuột, suy nghĩ đột nhiên hỗn loạn hết cả.
Diệp Thần đóng nắp nồi, để mặc cho con cá bị giày vò trong nước sôi.
Qua khe
hở của nắp vung, Đỗ Phi Phi ngửi thấy mùi cá thơm nức mũi, tâm tư đã sớm đặt tất cả vào cá trong nồi, bởi vậy cho dù Diệp Thần ghé lại gần cũng
không phát hiện ra.
Cho đến
tận khi tầm mắt hoàn toàn bị cái cổ thon dài mà trơn bóng của hắn che
khuất, nàng mới đột nhiên ý thức được khoảng cách giữa hai người thật sự là có chút gần, à, không phải có chút, mà là vô cùng vô cùng gần.
“Ách, Diệp Thần đại nhân, ngài……” Đầu nàng hơi ngửa về phía sau, để tránh cơ thể ‘nhào’ vào trong lòng hắn.
“Ngươi vừa tắm sao?” Hắn đột nhiên duỗi tay, bắt lấy sợi tóc buông ở bên vai nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua, “Ẩm ướt.”
Nghe hắn nói như vậy, Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ tới nguyên nhân khiến nàng tắm
rửa, rồi lại nhớ đến chuyện xảy ra khi ở cùng Đường phu nhân, hưng phấn
mà run run hai hàng lông mày nói: “Hôm nay khi ta đến gặp Đường phu
nhân, có một phát hiện to lớn.”
“……” Diệp Thần chậm rãi thu tay về, lạnh nhạt hỏi: “Thật không?”
“Ừ.
Tuyệt đối là phát hiện to lớn!” Đỗ Phi Phi thuật lại toàn bộ chuyện khi ở cùng với Đường phu nhân, đến một chi tiết cũng không thiếu. Nói đến
chuyện Đường phu nhân vô ý làm rơi ngọc bội xuống nước, lại rơi lệ không ngừng, hại nàng không thể không xuống nước tìm, nàng đột nhiên nhíu mày nói: “Hiện tại nói ra, mới cảm thấy mọi chuyện hình như quá trùng hợp,
ngươi nói xem có phải Đường phu cố ý ép ta xuống nước hay không?”
……
Diệp Thần không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta càng lúc càng cảm thấy đúng là như thế. Như vậy, mục đích bà ấy ép ta xuống
nước là gì? Chẳng lẽ……” Nàng giật mình nói, “Chẳng lẽ cố ý muốn ta nhìn
thấy cửa đá dưới đầm sen kia?”
Nàng cảm thấy dường như mình vừa bắt được cái gì đó, nhưng chỉ là cảm giác,
không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ, “Nhưng vì sao Đường phu nhân muốn làm
như vậy? Có phải bà ấy biết hung thủ là ai hay không?”
“Ừ, biết.”
“……” Đỗ Phi Phi giật mình nhìn biểu tình bình thản ung dung của Diệp Thần.
Hắn dừng một chút nói: “Hơn nữa Đường Hồ Lô cũng biết.”
“……”
Nhiều người biết như vậy? Vì sao đột nhiên nàng có loại cảm giác bản
thân vô cùng ngu ngốc. Nàng 囧 囧 hỏi, “Thế có những ai không biết?”
“Ngươi.”
Quả
nhiên, nàng đúng là thực sự ngốc. Đỗ Phi Phi không phục nói: “Vậy ngươi
biết hung thủ là ai sao?” Nếu thật sự là như thế, vì sao còn phái nàng
đi điều tra hết chuyện này đến chuyện kia?
“Biết hung thủ là ai không khó. Cái khó là……”
“Là gì?”
Diệp Thần chậm rãi nói: “Làm sao để hung thủ thừa nhận hắn là hung thủ.”
Cái này thật sự là vấn đề khó. Đỗ Phi Phi và Diệp Thần đồng thời rối rắm.
Qua một
lúc lâu, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, mong ngóng nhìn về phía hắn:
“Có thể nói cho ta biết, hung thủ là ai hay không?”
“Có thể.”
Đỗ Phi
Phi khẩn trương hỏi: “Là ai?” Không ngờ vụ án phức tạp nhiều ngày như
vậy hôm nay lại biết được đáp án. Tim nàng không tự chủ được mà đập
nhanh hơn bình thường.
“Có điều không phải hôm nay.”
……
Nàng nên sớm biết, Diệp Thần đại nhân chỉ rộng rãi trong hai loại thời điểm. Thứ nhất, nàng đang gặp chuyện không hay. Thứ hai, nàng sắp gặp chuyện
không hay.
Cho nên, hắn keo kiệt ngược lại khiến cho người ta an tâm hơn.
Diệp Thần mở nắp vung, hương thơm từ trong nồi bay ra, chốc lát đã tràn ngập toàn bộ phòng bếp.
Con sâu thèm ăn trong bụng Đỗ Phi Phi bị dụ dỗ đến rục rà rục rịch, ánh mắt nhìn nồi canh ướt át như chó nhỏ.
Diệp Thần ra lệnh: “Tìm hộp đựng thức ăn đến đây.”
Đỗ Phi Phi thành khẩn nói, “Ta chỉ cần một thìa là đủ rồi.”
……
Đỗ Phi Phi chạy như điên đi tìm hộp.
Múc canh ra, bỏ vào trong hộp, Diệp Thần vừa lòng gật gật đầu, “Chúng ta đi dạo thôi.”
Nếu đi dạo còn có canh cá để húp, như thế nàng thật sự cam tâm tình nguyện.
Từ
‘Thiện Tâm cư’ đi ra, cả một đường Đỗ Phi Phi đều cẩn thận theo sau Diệp Thần, chỉ sợ bước chân mình quá nóng nảy, canh bên trong sẽ đổ ra.
Hương
canh cá lúc nãy ngửi thấy hiện tại vẫn đang luẩn quẩn trong lỗ mũi của
nàng, thơm không gì tả nổi. Nàng nghĩ nghĩ, nước miếng lại bắt đầu trào
lên đầu lưỡi.
“Tốt lắm, ở nơi này.”
Giọng nói của Diệp Thần giống như ánh rạng đông giữa đêm đen, như cầu vồng sau mưa dầm.
Đỗ Phi
Phi vội vã đặt hộp thức ăn xuống, thật cẩn thận bưng hộp canh cá ra,
đang chuẩn bị lấy hai cái bát để múc thì nghe thấy Diệp Thần cười tủm
tỉm nói: “Cứ đặt ở đó đi.”
“Hả?”
Chẳng lẽ còn phải thưởng thức phong cảnh trước mới được húp canh? Nàng
ngẩng đầu, lập tức kinh ngạc phát hiện phong cảnh bốn phía vô cùng quen
mắt, so với hồ sen lúc nãy Đường phu nhân mang nàng đến thì giống nhau
như đúc. Nói khác chỗ nào, sợ là chỉ có mây trắng đã bị nhuộm thành một
màu vàng óng.
Nàng trấn định nói: “Có phải ngươi không cẩn thận đi nhầm đến nơi này?”
Trung
Tâm thành của Đường Môn lớn như vậy, nói ‘không cẩn thận’ đi nhầm tỷ lệ
còn nhỏ hơn Đại Hoàng nhà Chu đại thẩm ‘không cẩn thận’ thật sự là Hạo
Thiên khuyển đầu thai thành.
Diệp Thần lại thản nhiên nói: “Là ta rất cẩn thận mới chọn đến nơi này.”
Đỗ Phi
Phi bi thương nhìn đầu cá lẳng lặng nằm ở trong canh, thịt cá đã bị nấu
thành những mảnh vụn nhỏ. Canh cá trắng đục ở trong gió khẽ gợn lên,
giống như muốn nói ‘ăn rất ngon, ăn rất ngon’.
“Phi Phi à.”
Đỗ Phi Phi vẫn còn bị vây trong cảm xúc của chính mình, không ngẩng đầu lên nói: “Đừng làm ồn, hiện tại ta không có tâm tình.”
“……” Hiển nhiên là Diệp Thần đại nhân bị một câu ‘đừng làm ồn’ khiến cho kinh sợ.
Khoảng chừng một lát sau, Phi Phi mới giật mình nhận ra lời nói vừa rồi của mình to gan lớn mật cỡ nào.
“À.” Nàng nhìn cái bóng ngược của chính mình trong bát canh, cố nghĩ biện pháp cứu nguy.
Giống như cảm nhận được cảm xúc dao động chập chờn của nàng, Diệp Thần lại gọi: “Phi Phi à.”
“Diệp Thần đại nhân, ngài có gì phân phó?” Nàng nhanh chóng đứng lên, trên môi là nụ cười nịnh nọt.
Diệp
Thần yên lặng nhìn nàng, ánh sáng trong con ngươi hơi lóe ra, “Nếu sau
khi ngươi điều tra rõ cấm địa trở về mà canh còn chưa nguội, vừa lúc có
thể giúp ngươi làm ấm người.”
Làm ấm người?
Đỗ Phi Phi lập tức duỗi tay sờ hộp canh, chỉ còn âm ấm.
Nàng
không dám trì hoãn, lập tức bỏ canh cá vào trong hộp thức ăn, che đạy
cẩn thận. Cho dù không có bao nhiêu tác dụng, nhưng có còn hơn không.
Diệp Thần nhìn nàng thả lỏng gân cốt, chọn một chỗ cỏ sạch sẽ ngồi xuống.
Mặc dù là vô nghĩa, nhưng Đỗ Phi Phi vẫn muốn thăm dò, “Ta đi điều tra, vậy ngươi làm cái gì?”
“Thông khí.” Hắn nói có vẻ rất đúng lý hợp tình.
Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi: “Nếu như thật sự có người đến, ngươi sẽ làm gì?”
“Tìm người xuống cứu ngươi.”
……
“Đầu óc
của ngươi quả nhiên rất linh động.” Đỗ Phi Phi âm thầm yên tâm, “Vậy ta
có cần vừa nhìn thấy người xuống sẽ làm bộ chết chìm hay không?”
“Không quan trọng.”
“Hả?”
“Dù sao
thì…” Diệp Thần nhún vai nói, “Ta chỉ tình cờ đi ngang qua, vừa khéo
nhìn thấy ngươi ngã xuống, về phần sau khi ngươi ngã xuống làm cái gì,
đâu có can hệ đến ta?”
“……” Ưu điểm của hắn là đầu óc linh động, khuyết điểm là quá linh động.