Tiểu Idol Ngọt Ngào Đột Nhiên Xuất Hiện

Chương 3: Chương 3




Edit: NN

Beta: Khánh Linh

Ngày hôm sau.

7 giờ, các thành viên trong nhóm đã tập hợp trước cửa chung cư.

Nhóm tổng có bảy người, chia đội kiểu gì cũng sẽ có đội dư ra một người, cho nên các trò chơi lúc họp nhóm chủ yếu là các trò chơi cá nhân.

Nửa tháng nhóm sẽ họp một lần, dùng hình thức phát sóng trực tiếp, từ sáng đến tối, ban ngày sẽ là ăn uống, chơi đùa và tâm sự, buổi tối sẽ là sân khấu solo của các thành viên.

Có thể thu hút thêm người hâm mộ và tiêu thụ được số lượng lớn vé của buổi hòa nhạc, lịch trình của mọi người đều được sắp kín mít, chính tay công ty nhận thầu nhóm nhạc nữ 7-S đang bóp chết các cô gái này, dù sao thì một năm qua họ cũng đã kiếm được bộn tiền.

“3 2 1... Bắt đầu quay.”

Mọi người lần lượt lên xe, không có ai ngỏ lời chào với Khương Ấu.

Từ sau khi nguyên chủ với Tưởng Vân gây ra một trận náo loạn, cả nhóm đều như có như không ngó lơ cô.

Tổ tiết mục cũng chính là công ty đã ký hợp đồng với 7-S không có suy nghĩ sẽ quản giáo bọn họ, có tranh cãi thì lượt xem lại càng nhiều.

Đoàn người đã trên xe buýt, Khương Ấu là người lên cuối cùng, vừa lên đã thấy, ai cũng ngồi thành một cặp, nói nói cười cười không hề đoái hoài đến Khương Ấu.

Trình Vũ Hàm tính đứng lên chào Khương Ấu nhưng cô ấy còn chưa động đậy đã bị người bên cạnh kéo xuống.

Hai người lẩm bẩm nói cái gì đó, sắc mặt Trình Vũ Hàm không được tốt lắm.

Khương Ấu nhìn lên các cô ấy, sắc mặt bình tĩnh đi lướt qua bọn họ, ngồi xuống hàng ghế phía cuối.

Quan hệ của nguyên chủ đúng là quá kém, nhưng ít ra vẫn chưa đến mức như chiếc đèn cạn dầu.

Lấy Tưởng Vân làm ví dụ.

Con đường Tưởng Vân đi quá đẹp, việc ra mắt đã sớm được công ty chỉ định từ vòng tuyển chọn, nên từ vòng đánh giá thứ hạng đầu tiên, Tưởng Vân vẫn luôn là thí sinh có độ hot cao nhất.

Đằng sau có đoàn đội che trời lấp đất lăng xê, sao mà không hot cho được.

Nguyên nhân chính là, kim chủ của Tưởng Vân là con trai vị chủ tịch công ty họ.

Được phú nhị đại của công ty giải trí hộ tống, một đường thuận buồm xuôi gió.

Mọi người đều biết kim chủ cô ta vừa có tiền vừa có quyền, hầu hết đều chọn cách không theo được thì né đi, chỉ có Khương Ấu đầu óc ngu si này là trực tiếp xé rách mặt nạ cô ta.

Tưởng Vân đã quen với những lời ngợi khen kia, lập tức đi kể khổ với kim chủ.

Đây mới là nguyên nhân mà một tháng qua Khương Ấu không có lịch trình nào.

Lý do duy nhất gây ra cuộc cãi vã này là... nguyên chủ ghen tị với Tưởng Vân vì cô ta tìm được tên kim chủ đáng đồng tiền bát gạo quá.

Khương Ấu cau mày không biết phải diễn tả cái vị nguyên chủ này như nào.

Nguyên chủ một mặt thì coi thường loại người dùng cơ thể đổi lấy danh lợi như Tưởng Vân, một mặt thì lại hâm mộ tài nguyên mà cô ta dùng cơ thể đổi lấy để có, luôn ảo tưởng nếu bản thân cũng được như vậy thì tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp.

Trước mắt các tài nguyên mà 7-S được công ty giao cho, ngoại trừ vị Tưởng Vân ra, đa số đều ở mức trung bình.

Kỹ năng của nguyên chủ thật sự quá kém, giọng yếu nhưng cứ thích chọn mấy bài khó hát, nhảy cũng không nhớ nỗi động tác.

Dần dà, hiệu quả không tốt dẫn tới việc tài nguyên của cô bị chia cho những thành viên khác, chả hiểu sao nguyên chủ lại cứ cho là người khác cướp tài nguyên của cô.

Than trời trách đất, nguyên chủ cũng không hẳn là sai.

Nhưng mà nói đến kim chủ...

Cô gái duy nhất ngồi ở dãy ghế cuối có chút nhàn nhã, đôi mắt xinh đẹp hơi thất thần.

Anh không phải kim chủ, anh là chỗ dựa của cô, không phải giao dịch bằng thể xác.

Là... bằng tình cảm.

...

Hôm nay ghi hình ở một thị trấn cổ rất nổi tiếng, tổ đạo diễn phát cho mỗi người ba tấm thẻ.

Ánh dương buổi sáng ấm áp, Khương Ấu đứng phía ngoài rìa, cầm tấm thẻ trong tay cúi đầu ngắm nghía một cách cẩn thận, mái tóc dài hơi xoăn buông rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phản chiếu các tia sáng ấm áp.

Phía trên ba tấm thẻ đều được viết tên đồ ăn.

“Mọi người phải đi tìm món ăn trên tấm thẻ, vượt qua bài kiểm tra của người giám sát để đóng dấu vào thẻ có chương tương ứng, gom đủ ba dấu là thắng, người chiến thắng sẽ có được sân khấu đẹp nhất đêm nay.”

“Bắt đầu tính giờ!”

Đạo diễn hô một tiếng, các cô gái 7-S nhanh chân chạy đi.

Chỉ có Khương Ấu là đứng im một chỗ.

Nhóm idol nhà mình đều đã đi hết, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mới thấy Khương Ấu hôm nay không giống như bình thường.

“Sao cô ta còn đứng đó vậy, tự cảm thấy bản thân tệ hại quá nên không muốn biểu diễn nữa à?”

“Biểu diễn? Khương Ấu? Đùa cái quái gì thế, ai cho cô ta lên sân khấu nhảy chắc chắn là mù rồi.”

“Mà... bữa nay trông Khương Ấu xinh quá... ( trả lời lầu trên)”

“...Tôi cũng thấy thế...”

Hôm nay Khương Ấu cũng bị cô trợ lý làm lơ cả ngày, cho nên Khương Ấu đã phải lục tung vali lên, mặc một cái áo hai dây màu hồng nhạt, rốt cuộc vẫn chưa thể quen nổi, cô lại lấy chiếc áo khoác chống nắng ra mặc vào.

Khi cô còn ở trong vũ đoàn, các chị lớn tuổi ở trong đấy rất thích chải đầu cho cô, bị lăn qua lộn lại mãi cô cũng học được chút ít.

Bím tóc hôm nay là học được từ một chị gái, cô còn cố ý gắng thêm chiếc kẹp tóc trân châu trên đầu, kết hợp với chiếc túi ren nho nhỏ, mang đến vẻ đẹp ngọt ngào bộn phần.

Ai mà không yêu cái đẹp cơ chứ, chưa kể đến việc năm xưa Khương Ấu được anh sủng lên tận trời, ngọc ngà châu báu chất đầy trong cung.

Lúc này, trong phòng phát trực tiếp rất nhiều người thấy cô nàng đứng im ở đó, mắng cô ngu xuẩn, sao không mau đi tìm cửa hàng đóng dấu đi.

Ở nơi mà máy quay không thể thấy, khuôn mặt nhỏ bé của Khương Ấu có chút tái nhợt, dưới ánh nắng mặt trời càng có vẻ giống búp bê Tây Dương hơn.

Choáng váng hai giây, cảm giác ghê tởm buồn nôn làm Khương Ấu sững lại tại chỗ.

Bệnh ở đời trước cũng sẽ đi theo tới thân thể này sao?!

Nhưng mà... không có anh ở đây, sẽ không có ai ôm lấy cô đút cho cô từng viên đường một.

Khương Ấu nhăn khuôn mặt lại, mất mát trong lòng càng thêm trầm trọng.

Lát sau, cảm giác khó chịu ở cổ qua đi, Khương Ấu mở chiếc túi ren, móc ra một viên kẹo đường hương trái cây.

May mà trước khi đi cô theo bản năng chuẩn bị nó, bằng không đã khó chịu đến chết rồi.

Cô nhăn mặt lột vỏ kẹo, hương vị dần lan tỏa trong khoang miệng, mắt cô sáng lên trong chớp nhoáng.

Như chú thỏ con đang buồn bã, sau khi được cho ăn cà rốt ngay lập tức cảm thấy thỏa mãn mà nũng nịu bên cạnh bạn.

Tim đập muốn văng lên tận nóc nhà!

“!!!Tự nhiên Khương Ấu đáng yêu dữ vậy trời!! Quan trọng là tôi còn bị cô ta thu hút nữa chứ!”

“Lầu trên! Aaaaaa tôi cũng bị mê hoặc luôn rồi!”

“Hừ, tụi bây đừng có mà kích động, mau ngẫm nghĩ lại những việc mà Khương Ấu đã làm trước kia đi.”

“...Không có việc gì, phải bình tĩnh.”

........

Để tránh việc lại khó chịu tiếp, Khương Ấu chậm rãi cuốc bộ, hoàn toàn không nóng vội đi đóng dấu.

Tổ đạo diễn này cũng tham vọng thật, ban sáng thì thông qua mấy trò chơi để tìm người thắng cuộc, phần thưởng lại là sân khấu lung linh đẹp đẽ, như vậy còn có thể mời đỉnh lưu đến tham gia cùng.

Nhưng... chả liên quan gì đến Khương Ấu hết.

Cô đã chuẩn bị một bài hát solo, không cần đến mấy cái hiệu ứng sân khấu kia.

Chỉ cần có bục diễn, có cô, có người xem, như thế là quá đủ rồi.

Hồi xưa làm gì có thứ gọi là hiệu ứng sân khấu đâu.

Trong số tất cả các thành viên, chỉ có người quay phim của Khương Ấu là an nhàn nhất, bởi vì cô nàng đi chậm rì, dù anh ta có vác thêm máy móc đồ sộ vẫn dễ dàng đuổi kịp.

Trước khi bắt đầu, tổ đạo diễn đã phát cho mỗi người hai trăm tệ, Khương Ấu đều lấy hết ra mua đồ ăn.

Thậm chí còn làm hẳn một nồi lẩu.

Bị cay khiến đôi mắt Khương Ấu trở nên đỏ ngầu, uống xong ba cốc nước, lau đi nước mắt, cô tức giận chạy đến trước mặt chủ quán chất vấn: “Sao chú bảo nó chỉ hơi cay thôi mà! Chú làm vậy là đang lừa gạt người khác đó!”

Mặc dù đang tức giận đến mức muốn bùng cháy nhưng giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng không thiếu đi sự tinh tế.

Ông chủ nhìn dáng vẻ bị cay làm cho ứa nước mắt thì cười ha hả: “Cô bé là người miền Nam phải không? Lần sau có tới thì nói trước mình là người miền Nam là được rồi.”

Khương Ấu ngơ ra tại chỗ, hơi cay của người miền Bắc là như thế này á!

Các cư dân mạng sôi nổi bàn luận sau sự kiện cay đến mức mắt nhòe nước trên sóng trực tiếp này, Khương Ấu vẫn cố gắng đi tiếp, sợ lại phát ra tiếng khóc nữa.

Đến tận khi cô dừng lại trước cửa một căn nhà với chiếc biển hiệu của tiệm bánh bao nhỏ.

Tuy chỉ là một tiệm bánh nhỏ bé nhưng rất nổi tiếng, nhờ vào việc họ có thể sử dụng vài loại thuốc cổ truyền, đặc biệt được phía chính phủ nhắc tên khen ngợi, vì thế cửa tiệm nhỏ này lại càng nổi tiếng hơn.

Khương Ấu cúi đầu nhìn chữ viết phía trên tấm thẻ, là bánh hương hoa mai.

Đi bừa cũng có thể gặp được chỗ làm nhiệm vụ.

Cô nàng ăn mặc ngọt ngào bước vào tiệm bánh cổ kính.

Phục vụ mặc Hán phục tiến lên tiếp đón, hỏi cô muốn dùng gì.

Rất nhiều tên gọi trong tờ thực đơn, hơn phân nửa đều là mấy thứ quen thuộc với Khương Ấu.

“...Có bánh đậu thủy ngọc không?”

Ngoài dự đoán, Khương Ấu thốt ra cái tên mà tất cả mọi người chưa từng nghe tới.

Không phải bánh hương hoa mai trên tấm thẻ.

Con ngươi của cô gái hiện lên một tầng hào quang, nhìn những cái tên hơn một nửa đều thân thuộc kia, chất chứa sự chờ mong.

“...Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không có món như vậy, quý khách có thể thử đổi sang món khác xem sao?” Phục vụ nghi hoặc một chút, vẫn giữ phép tắc tiếp tục hỏi.

Tất cả mọi người không hiểu Khương Ấu đột nhiên hỏi như vậy để làm gì, chỉ có...

Nội thành kế bên, có hai vị ăn mặc nghiêm trang ngồi trong xe thương thảo nội dung tài liệu, âm thanh buổi phát trực tiếp rất nhỏ, từng câu từ một lần lượt bị hai người bỏ qua.

Nhưng khi cái tên bánh đậu thủy ngọc này được cất lên, người nam tây trang chỉnh tề có chút sửng sốt, sau đó giật mình nhìn về phía màn hình.

“Tề tổng, cô ấy... cô ấy biết bánh đậu thủy ngọc?!”

Người được gọi là Tề tổng kia ánh mắt nhàn nhạt liếc qua phía trợ lý, trợ lý trở nên sợ hãi trong giây lát.

Trong xe trở nên yên tĩnh một hồi, vẫn là trợ lý không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ là nhân viên bên trong tiết lộ?”

Tề Lễ Dự trầm mặc một giây, phủ nhận: “Không phải.”

Trợ lý vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, loại bánh đậu thủy ngọc này là do người của ông chủ nghiên cứu hơn cả năm trời mới được anh ấy chấp thuận, nhưng tới khi mở tiệm, cái tên bánh đậu thủy ngọc này suốt 5 năm qua chưa từng xuất hiện ở tiệm bánh.

Nhưng trong 5 năm này, mỗi tháng người của tiệm bánh đều sẽ đưa một hộp bánh đậu thủy ngọc đến đây.

Kỳ quái hơn là, mỗi lần ông chủ đều chỉ ăn một miếng rồi ngồi thất thần vài tiếng đồng hồ.

Ai mà đã biết chuyện này đều cảm thấy chiếc bánh đậu thủy ngọc này đối với ông chủ mà nói, nhất định là một loại tồn tại đặc biệt.

Bây giờ, cái tên món điểm tâm đó lần đầu tiên được xuất hiện từ miệng của người khác, trợ lý theo bản năng cho rằng nhân viên đã tiết lộ bí mật của ông chủ.

Tề Lễ Dự không giải thích nhiều, ánh mắt anh đã bị cô gái bên trong màn hình phát sóng trực tiếp hấp dẫn, đôi mắt sâu thẳm lóe lên, chỉ có bản thân anh mới biết được trái tim mình đang đập điên cuồng ra sao.

“Các nhóm chuẩn bị mấy ngày trước đã xong rồi à?”

Trợ lý vội vàng gật đầu: “Đã xong rồi ạ, nhưng mà ông chủ, chúng ta vốn là công ty xí nghiệp đa quốc gia đang lớn mạnh, đi thành lập một nhóm nghệ sĩ như vậy để làm gì vậy ạ?”

Mặc dù người đại diện được tìm đến đều thuộc hàng đẳng cấp, cả đội ngũ quan hệ công chúng cũng là top đầu, nhưng những việc thế này chẳng ăn nhập gì với chuyên môn của bọn họ cả.

“Khương Ấu sẽ gia nhập công ty giải trí Tề thị.”

Tề Lễ Dự chỉ nói duy nhất một câu, ánh mắt anh vẫn nhìn cô gái trong màn hình đang nỗ lực làm nhiệm vụ như cũ, không hiểu sao có chút vui mừng.

Trợ lý đáp hai tiếng, không suy nghĩ cẩn thận xem tại sao đột nhiên Tề tổng lại coi trọng giới giải trí như thế.

Dù sao ông chủ vẫn là ông chủ, cậu ta chỉ có thể đi tìm hiểu thêm tình hình hoạt động của ngành giải trí, để tránh việc ông chủ thấy mình vô dụng mà sa thải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.