Edit:NN
Beta: Khánh Linh
Kết thúc buổi ghi hình của ngày hôm sau, cô được chỉ định một người đại diện và đoàn đội mới.
Vừa thấy mặt, Khương Ấu đã được người đại diện khen.
Người đại diện mới không ngờ rằng, nghệ sĩ mà mình vừa tiếp nhận đã leo lên bảng hot search, tuy vị trí không cao, nhưng mà không cần dùng đến tiền để mua đó.
Đáng khen!
Người đại diện mới này tên Lâm Viễn, đeo một cặp kính đen, ánh mắt sắc bén không mất đi phần khôn khéo.
Chỉ là người anh ấy đưa theo lại là Khương Ấu vừa xuyên không đến không bao lâu. Nếu đổi thành nghệ sĩ khác, khẳng định họ sẽ dập đầu cảm tạ khi biết người đại diện của mình là Lâm Viễn.
Sau cùng thì Lâm Viễn vẫn là đại diện vàng có tiếng trong giới truyền thông.
Ảnh hậu nổi danh của giới cũng là được Lâm Viễn dẫn dắt. Nhưng khi bọn họ càng ngày càng nổi tiếng thì mở thêm một cái studio. Sau này anh ấy cảm thấy không còn sự thử thách nên quyết định từ bỏ nó và đi du lịch.
Cũng tốt, người trong nghề vẫn chưa biết Lâm Viễn đã quay lại. Hơn nữa còn dắt theo một người mới hơn cả mới.
Đánh giá Khương Ấu được một lúc, Lâm Viễn đưa bảng kế hoạch cho cô.
Tài nguyên trên tay Lâm Viễn không ít, cho nên thời gian của cô hoàn toàn bị lấp kín. Ngày mai đi thử vai một bộ phim thần tượng, ngày mốt làm khách mời trong MV của idol...
Chứng mất ngủ của Khương Ấu đã không còn nữa, bởi vì thời gian nghỉ ngơi vốn không đủ, mỗi ngày cô đều phải bay tới các thành phố, lại phải luyện tập để thử vai, rốt cuộc, cô cũng nhận được lời mời thử vai cho một nhân vật nhỏ, bây giờ cần đi tới thành phố J.
Vai diễn kia cũng là một ca sĩ, khá giống với kiếp trước của cô nên buổi thử vai này thành công mỹ mãn.
Kết quả khi đến nơi, người đại diện, trợ lý và Khương Ấu đều ngồi trên xe, cô chớp mắt, hỏi: “Tại sao lại cho em đi đóng phim, không phải làm idol chỉ cần nhảy múa ca hát thôi sao?”
Lâm Viễn nâng gọng kính, đang vui vẻ vì giành được vai diễn này nên anh ấy cũng nói nhiều hơn: “Hướng phát triển chính của em sẽ là hát và nhảy, việc diễn xuất chỉ là bước đệm để tiếp cận gần hơn với công chúng mà thôi.”
“Đúng rồi, buổi tối ở khách sạn Duyệt Thiên có tổ chức tiệc rượu, chụp ảnh tạo hình nhân vật xong chúng ta sẽ tới đó.”
Khương Ấu ngẩn ra, khi ngước đầu lên bên trong cặp mắt thanh thuần kia trộn lẫn sự khác thường.
Nửa tháng nay được Lâm Viễn dẫn dắt, cô đã biết thêm nhiều điều hơn về giới giải trí, ngay cả cái loại quy tắc ngầm kia Lâm Viễn cũng không lảng tránh mà nói với cô.
Vừa nghe đến tiệc rượu từ miệng anh ấy, cô theo bản năng lập tức nghĩ đến mấy chỗ không tốt lành gì.
“Anh Viễn, em sẽ không uống rượu đâu.” Đôi mắt nai mở lớn nhìn chằm chằm vào Lâm Viễn.
Lâm Viễn sửng sốt một chút, từ khi bắt đầu quản lý Khương Ấu anh đã biết rằng người nghệ sĩ này rất đơn thuần. Tuy không biết quan hệ của cô với Tề tổng là gì nhưng chung quy anh ấy vẫn cảm thấy sự đơn thuần ở trong giới này không tốt chút nào. Cho nên anh luôn vô tình mà cố ý kể những chuyện trong ngành cho cô nghe.
Anh ấy chưa từng nghĩ đến việc đưa cô đi tiếp xúc với mấy thứ dơ bẩn đó.
Hiểu là một chuyện, phía sau lại là Tề tổng thì làm sao anh có thể để cô dính vào mấy thứ đó chứ.
Lâm Viễn tiện tay ném viên đường cho cô: “Con nít con nôi uống rượu cái gì, anh chỉ mang em đi làm quen thôi. Yên tâm, ai dám không nể mặt Lâm Viễn anh đây hả?”
Kết quả tại bàn rượu đêm đó, nhà đầu tư mập mạp luôn muốn chuốc rượu Khương Ấu.
Lâm Viễn bị vả mặt bôm bốp.
Tên này không hiểu biết nhiều về giới giải trí, cho rằng bản thân bỏ tiền ra đầu tư phim thì người khác sẽ không dám chống đối hắn.
Tên nhà đầu tư vui vẻ hớn hở đưa ly rượu đến trước mặt Khương Ấu: “Tiểu Khương à, cô không uống là cô không nể tôi rồi...”
Cô gái ngồi trên ghế nhan sắc tinh xảo tựa búp bê Tây Dương, khi ông chủ kia tới gần lông mày xinh đẹp nhăn lại: “Tôi không uống rượu.”
Thanh âm vừa mỏng vừa nhẹ, êm ái tựa như đang làm nũng.
Nhà đầu tư vừa nghe thấy giọng nói này đã ngay lập tức cảm thấy khó chịu, hắn tiếp tục tiến tới gần hơn như thể không hề nghe thấy ý cự tuyệt trong lời cô nói.
Khương Ấu nhích người qua một bên, nhanh chóng túm chặt túi xách của mình rồi đứng lên.
Từ bên trong lấy ra con dao găm, hôm nay cô đã trốn trợ lý để đi mua nó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, nhăn nhó khuôn mặt một cách không vui.
“Tôi đã nói là tôi sẽ không uống rượu.”
Nhẹ nhàng mà kiên định làm Lâm Viễn nghiêm mặt vội vàng chạy đến.
Anh ấy che chắn ngay trước mặt Khương Ấu, cau mày nói với tên lắm tiền đó: “Xin lỗi, nghệ sĩ nhà tôi bị dị ứng với cồn, không uống được rượu.”
Anh đang cân nhắc đến việc Khương Ấu vẫn còn là người mới, không nên đắc tội với nhiều người rồi để những người trong giới đàm tiếu quá nhiều.
Nhưng đáng tiếc, đối phương không hài lòng với lý do này.
Tên kia nổi lên lửa giận: “Mày tính lừa ai! Tao đã nói rõ rồi, nếu hôm nay không uống thì sau này đừng nghĩ đến việc đi diễn nữa.”
Hắn ta nện thật mạnh bình rượu xuống bàn, biên kịch, đạo diễn và mấy diễn viên khác cũng im lặng theo.
Vài giây sau, diễn viên với đạo diễn đều nhanh chân chạy tới khuyên can.
Khương Ấu nhìn dãy ghế lô trở nên hỗn loạn thì nhíu mày, kêu một tiếng anh Viễn.
Lâm Viễn thở dài một hơi, che kín cô khỏi đám người đang chạy tới, trấn an nói: “Đừng sợ.”
“Tôi không diễn nữa.” Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ kiên định.
Tên đầu tư vẫn chú ý đến cô, nghe thấy cô không chút do dự nói ra câu này, hắn giận đến nỗi bật cười: “Được được được, không diễn cũng tốt, bên ngoài còn một đống người nguyện ý đóng vai này, không đóng nữa thì cút đi!”
Lâm Viễn lăn lộn mãi trong giới giải trí còn dạng người gì mà chưa từng thấy, anh ấy khá thích đứa nhỏ Khương Ấu này, vừa cần mẫn lại không phiền phức, vì thế anh ấy nhướng mày cười một tiếng: “Ông nghe cho rõ đi, là nghệ sĩ nhà tôi không muốn diễn phim mà ông đầu tư, ai lại thèm đóng ba cái phim được đầu tư thảm hại như thế.”
Chẳng qua chỉ là vai nữ phụ số 3, Khương Ấu còn là người mới, tài nguyên trên tay Lâm Viễn đa số đều là vai nữ phụ, anh ấy nghĩ rằng không nên vội vàng làm gì, cứ để Khương Ấu từng bước đi lên bằng thực lực của bản thân.
Nào ngờ lại xảy ra cớ sự này.
Lâm Viễn che chở Khương Ấu đi ra ngoài, đóng sầm cửa phòng thật mạnh.
“Hiếm có ai đến phá tiệc rượu lắm đấy.” Lâm Viễn chuẩn bị đưa người về, không nhịn được chửi bới một câu, mắng xong vẫn nhớ quay sang hỏi Khương Ấu có bị thương không.
Cô nàng ngoan ngoãn lắc đầu: “Cảm ơn anh Viễn.”
Lâm Viễn bỗng thấy ngượng ngùng khi nghe được lời cảm ơn này.
“Là do anh không điều tra kỹ, nếu biết trước tính của tên đầu tư kia như thế thì anh sẽ không để em đi.” Lâm Viễn âm thầm thở dài một hơi, về sau nhất định phải chú tâm hơn nữa.
Khương Ấu mỉm cười lắc đầu.
Cô cười rộ lên rất đẹp, ánh mắt lấp lánh nhấp nháy, long lanh như đang phát sáng.
“Em đừng có buồn làm gì, Ấu Ấu nhà chúng ta xinh xắn tựa tiên nữ như vầy, sao phải sợ việc không được đi đóng phim nữa chứ.”
Nếu không được thật thì vẫn còn Tề tổng cơ mà.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn dừng bước chân lại.
Khi xảy ra chuyện anh ấy không ở bên cạnh Khương Ấu là vì phải đi nghe điện thoại.
Có người nói với anh, trùng hợp là đêm nay Tề tổng sẽ dùng cơm ở khách sạn Duyệt Thiên.
Lâm Viễn không tiếng động nhìn thoáng qua nghệ sĩ nhà mình.
“...Ấu Ấu, tối nay Tề tổng ăn cơm ở đây đấy, em có muốn đi gặp mặt ngài ấy một chút không?”
Nghe đến họ Tề, trong lòng Khương Ấu chợt nhảy dựng.
Nhưng họ Tề ở thế giới này rất chi là bình thường, có lẽ chỉ là sự trùng hợp.
“Tề tổng là ai ạ?”
Lâm Viễn xong thì khiếp sợ nhìn cô: “Em không biết?”
Khương Ấu quái lạ hỏi lại: “Em phải biết người này ạ?”
“...Tề tổng là chủ tịch công ty chúng ta.”
Khương Ấu à lên một tiếng, sau đó chớp mắt: “Chắc em cũng nên đi gặp mặt?”
Cô lại nhăn mi, Lâm Viễn đã lập tức biết cô đang nghĩ tới tên đầu tư kia.
Anh ấy nhanh chóng giải thích: “Tề tổng với tên kia không giống nhau, chúng ta cũng chỉ tới để chào hỏi một cái rồi thôi.”
Khương Ấu hoài nghi nhìn anh: “Hồi sáng anh cũng nói như vậy.”
Lâm Viễn bị nghẹn một chút: “Tên đầu tư đó là ngoài ý muốn thôi...”
Cô dừng bước chân lại, bình tĩnh nhìn Lâm Viễn vài giây.
Ánh mắt anh ấy không có vẻ dao động, có lẽ là thật.
“Vậy đi chào hỏi một cái đi.”
Vừa rồi anh Viễn che ở trước người cô, cô đã biết rõ anh Viễn không phải một người đại diện tồi, nếu tình hình tệ đi...cô vẫn còn con dao ở trong túi.
Lâm Viễn nhắn tin hỏi trợ lý Tề tổng trước, nhận được tin nhắn trả lời mới dẫn Khương Ấu lên lầu.
Ở khách sạn Duyệt Thiên, tầng càng cao đồng nghĩa với việc càng phải trả nhiều tiền hơn, thừa dịp đang lên lầu Lâm Viễn lại không nhịn nổi mà hỏi cô: “Em thật sự không quen biết gì với Tề tổng?”
Khương Ấu bị hỏi đến nhíu mày, cô nghiêm túc nhìn Lâm Viễn: “Thật sự không quen!”
Nếu Tề Lễ Dự mà ở đây, anh sẽ nói cô tính tình nhỏ nhen.
Đáng tiếc Lâm Viễn không phải Tề Lễ Dự, anh ấy chỉ cảm thấy tính cách Khương Ấu quá đáng yêu, không thể chịu nỗi mà cười thêm vào: “Được được được, không quen thì không quen.”
Khương Ấu chỉ đành mím môi đi theo phía sau anh.
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.
Vừa bước ra ngoài đã có người đợi sẵn đến dẫn bọn họ tới khu ghế lô.
Khương Ấu ngoan ngoãn đi theo, hơi cúi đầu, bộ dạng hiền dịu điềm đạm làm trợ lý của Tề Lễ Dự cũng nhịn không được nhìn nhiều lần hơn.
Hóa ra đây là kiểu người mà Tề tổng thích, đẹp quá!
Mãi đến khi hai người đi tới trước mặt, trợ lý mới khôi phục bộ dạng lạnh lùng rồi mở cửa cho bọn họ.
“Tề tổng, nghệ sĩ công ty giải trí Thất Ấu tới ạ.”
Tề Lễ Dự nhíu mày, vừa định lên tiếng đuổi người đi nhưng trong lúc vô tình ngước mắt lên lại nhìn thấy hình bóng thân thuộc kia.
Ngày đêm nhung nhớ, làm sao có thể không nhận ra cô.
Lời còn còn chưa kịp thoát ra thì đã phải dừng lại, ánh mắt anh dừng trên người cô gái đang hơi cúi đầu, trong phút chốc anh cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
“Xin chào Tề tổng, đây là nghệ sĩ Khương Ấu mà tôi quản lý, trùng hợp hôm nay cô ấy cũng tham gia tiệc rượu ở Duyệt Thiên, tôi mới nghĩ đến việc đưa cô nhóc đến đây gặp ngài.”
Thân là người đại diện vàng của công ty giải trí Thất Ấu, Lâm Viễn đã từng được gặp mặt Tề Lễ Dự.
Người đàn ông trong bộ vest đen sang trọng kiêu ngạo nhẹ nhàng gật đầu cười, vẫn không nói lời nào.
Thấy Lâm Viễn giới thiệu như vậy, Khương Ấu không thể không cúi đầu chào hỏi lại.
Cô lơ đãng ngẩng đầu, hai chữ xin chào vừa thốt ra khỏi miệng, đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.
Anh đang nhìn cô với vẻ sững sờ, cảm nhận được ánh mắt của cô, người nọ khẽ mỉm cười.
Giống như những lần cô cười đùa chạy đến bên anh.
“Vương...” Cô thì thầm một tiếng.
Lâm Viễn ở kế bên nhưng cũng không hiểu cô đang nói cái gì.
Cảm thấy nghệ sĩ của mình có chỗ là lạ, Lâm Viễn nhíu mày: “Ấu Ấu.”
Tỏ ý cô nên chào hỏi.
Cô nàng nghe tiếng khẽ ngước đầu lên, lúc này Lâm Viễn mới kinh ngạc phát hiện trong đôi mắt cô đã ngấn lệ.
Anh ấy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái trước mặt đã túm lấy túi xách xoay người bỏ chạy.
“Ấu Ấu! Ấu Ấu quay lại!” Lâm Viễn nhủ thầm một câu không ổn, nhưng cho dù có gọi thế nào Khương Ấu vẫn không hề quay đầu.
Dù cho anh ấy rất muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng ông chủ vẫn còn ngồi bên trong đây.
Lâm Viễn đè nén sự sốt ruột trong lòng nhanh chóng đi về phía Tề Lễ Dự nhận lỗi.
“Xin lỗi Tề tổng, có lẽ là Ấu Ấu đột nhiên thấy không khỏe lắm, lần sau tôi sẽ mang cô ấy đến xin lỗi ngài...”
Trong phút chốc anh ấy cũng không dám nhìn sắc mặt của người bên trong.
Tề Lễ Dự nhíu mày: “Sau này đừng hung dữ với cô ấy như thế nữa.”
Hoàn toàn không có nửa phần trách cứ Khương Ấu.
Lâm Viễn vừa nghe lập tức biết Tề tổng đối xử với Khương Ấu không giống những người khác, anh ấy nhanh lẹ đáp lời.
Tề Lễ Dự không nghĩ tới lần đối mặt đầu tiên ở thế giới này lại xảy ra như thế, anh thở dài một hơi, bảo Lâm Viễn mau chóng đuổi theo cô.
Đến khi ghế lô chỉ còn lại sự yên lặng, người đàn ông mới mệt mỏi đè xuống thái dương.
Quả nhiên cô sẽ không vui khi nhìn thấy anh.