Bỗng nhiên cô nàng Ngôn Án không biết tốt xấu nhanh chân đi đến chổ Thời Khanh.
“Khanh Khanh”
Ngôn Án cuốn người chui vào lòng Thời Khanh để anh ôm mình.
Thời Khanh bỗng nhiên khựng lại nhưng tay vẫn vòng qua ôm Ngôn Án vào người.
Cả hai cùng ôm ấp trên ghế sofa, Thời Khanh đưa tay vỗ vỗ nhẹ lưng Ngôn Án như dỗ cô ngủ.
Ngôn Án bỗng nhiên ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm Thời Khanh một cái.
Anh dời mắt khỏi TV nhìn xuống mặt cô rồi hôn lên môi Ngôn Án.1
Ngôn Án chuyển sang tư thế ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ Thời Khanh đáp lại nụ hôn.
Thời Khanh dùng lưỡi cạy hàm răng của Ngôn Án ra, chiếc lưỡi linh hoạt làm loạn trong miệng cô.
Tiếng hôn nhạy cảm vang lên trong ngôi nhà êm ắng.
Tay Thời Khanh không ngoan ngoãn mà vén áo Ngôn Án lên sờ tới sờ lui. Môi anh vẫn chưa buông tha cho Ngôn Án.
Bàn tay Thời Khanh chạm qua từng tấc da thịt trên người khiến cơ thể Ngôn Án run lên như bị điện giật.
Tay Thời Khanh lần mò lên tới phía trên và chợt nhận ra, cô không mặc áo lót....nên liền lúng túng rút tay ra chuyển thành ghì lấy gáy cô.
Ngôn Án bị anh hành hạ đến thở không nổi mới được buông tha.
Cô gục đầu vào vai anh thở dốc....Cả người mềm nhũn không còn sức.
Thời Khanh cũng tựa cằm lên vai Ngôn Án mà thở mạnh.
Bỗng nhiên có một thứ gì đó vừa nóng vừa cứng chọt vào đùi Ngôn Án khiến cơ thể cô căng cứng.1
Ngôn Án đưa mắt nhìn xuống thì thấy nơi nào đó của Thời Khanh đang rất không yên phận. Tuy cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng bừng của chổ đó.1
Mặt Ngôn Án bắt đầu đỏ lên, cô không yên phận di người muốn rời khỏi đùi anh thì bị Thời Khanh ấn đầu trở lại.
“Ngồi yên. Muốn anh đi tù thì cứ di chuyển nữa xem”
Giọng nói khàn khàn mang theo sự kìm nén của Thời Khanh vang lên bên tai Ngôn Án.
Ngôn Án nghe vậy liền ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh không dám nhúc nhích, cô sợ mình vô ý là đạn sẽ nả thật.
Thời Khanh cứ ôm Ngôn Án như vậy thật lâu, hiện tại Ngôn Án không thể nhìn thấy được đôi mắt chứa đầy dục vọng của Thời Khanh ở phía trên.
M* ki*p, chỉ vì một chút không kìm chế được liền để thứ đó làm vào người cô....hù doạ Ngôn Án một phen rồi.
Một lát sau, Thời Khanh định gọi Ngôn Án xuống thì nhận ra hơi thở đều đều của cô gái trong lòng, anh liền biết cô đã ngủ rồi.
Nhìn đồng hồ chỉ điểm 2 giờ sáng, Thời Khanh cẩn thận ôm Ngôn Án trở về phòng ngủ của cô, đặt cô lên giường sau đó đắp chăn cẩn thận rồi mới đóng cửa rời khỏi phòng.
Sau đó, 2h30 phút. Thời Khanh đi tắm nước lạnh, tự mình dùng tay giải toả nổi khổ.....
Thời Khanh tự dặn lòng mình, cô vẫn mới 17 tuổi. Nếu anh muốn đi tù thì có thể thử xem....1
Sáng hôm sau đúng như lời Thời Khanh nói, anh lái xe đưa Ngôn Án trở về nhà ngoại của cô.
Suốt đường đi, Ngôn Án chỉ im lặng liếc mắt nhìn Thời Khanh bên cạnh, cô không dám lên tiếng vì sẽ nhớ lại chuyện tối hôm qua.
“Em ngủ đi, đến nơi anh gọi”
Thời Khanh nhận ra được ánh nhìn của Ngôn Án liền cất giọng nói, mắt anh vẫn nhìn phía trước.
Ngôn Án vâng một tiếng rồi tựa người vào ghế nhắm mắt ngủ.
Thời Khanh theo thói quen vẫn lái xe một tay, tay còn lại gác trên thành cửa.
Chiếc Maybach đen rất nhanh đã đến nơi, Ngôn Án đã mô tả cho anh sơ sơ về đường vào cũng như nhà ngoại của mình nên Thời Khanh rất nhanh đã tìm được.
Anh đậu xe trước cửa nhà rồi tắt máy xe sau đó mới gọi cô dậy.
Ông Ngôn Dịch đang đứng trước cửa nhà trò chuyện cùng vài lão hàng xóm bên cạnh bỗng thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước nhà mình thì liền bị thu hút sự chú ý.
Không lâu sau Thời Khanh liền xuống xe chào hỏi.
Ngôn Dịch liền há mồm kinh ngạc khi thấy đó là học trò mình.
“Chào thầy Ngôn”
Thời Khanh lễ phép cúi đầu chào hỏi bậc trưởng bối.
“Mới đây mà đã thi bằng lái rồi sao? Giỏi thật”
Ngôn Dịch cười cười vỗ vai Thời Khanh tán thưởng.
Thời Khanh cười lịch sự đáp trả sự tán tưởng của Ngôn Dịch.
“Án Án ở trên xe ạ, cậu ấy vẫn còn ngủ”
Thời Khanh trò chuyện với Ngôn Dịch một lát mới nhắc đến sự hiện diện của Ngôn Án trên xe, anh muốn để cô ngủ lâu thêm chút nữa.
“Ồ, để thầy gọi nó”
Ngôn Dịch nghe vậy thì định đi đến xe gọi Ngôn Án nhưng vẫn chưa kịp thì Ngôn Án đã tự mình chui tọt xuống xe.
“Sao không gọi em... mình dậy”
Ngôn Án dụi dụi khoé mắt ửng đỏ vừa mới ngủ dậy. Vì thấy có Ngôn Dịch bên cạnh nên liền sửa đổi cách xưng hô, cô biết anh sẽ hiểu chuyện này.
“Thời Khanh, đã cất công đi một chuyến tới đây, đường đi cũng chẳng dễ dàng gì. Hôm nay trò ở lại đây chơi cùng gia đình thầy”
Ngôn Dịch nhìn Thời Khanh rồi nhìn Ngôn Án sau đó cất giọng đề nghị.
“Không....”
Thời Khanh dường như muốn từ chối.
“Đúng vậy, ở lại cùng chơi. Đường đi xa xôi”
Ngôn Án cũng gật đầu hùa theo ý của ba mình.
Ngôn Dịch không chờ Thời Khanh đồng ý mà kéo tay anh đi thẳng vào trong nhà, hăng hái giới thiệu anh với mọi người trong nhà.
Ngôn Án cũng chạy ton ton theo sau, mặt mày hớn hở, cười xán lạn.1