“Xán Xán, uống ít một chút”
Thời Khanh vẫn đang trò chuyện với bọn Cao Thần thì quay sang nhắc nhở Ngôn Án một câu.
Tuy chỉ nhắc nhở nhưng vẫn mang ý công khai thân phận.
“Gì? Xán Xán?”
Nguỵ An Nhiên đưa mắt sang nhìn, trên đầu có ngàn dấu chấm hỏi.
“Ừm, mình và Thời Khanh hiện tại đang ở bên nhau”
Ngôn Án gật đầu trả lời.
Nguỵ An Nhiên”???”
Cao Thần”???”
Bạch Lan”???”
Giang Triết”???”
Thời Khanh, Ngôn Án ngồi ngay ngắn nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh.
“Làm hoà rồi à? Vậy cũng tốt”
Tưởng rằng Nguỵ An Nhiên sẽ nhảy cẫn lên mắng cả hai tại sao không nói cho cô biết sớm nhưng cô lại chỉ thở dài một hơi thật thoải mái.
Ngôn Án đã chịu rất nhiều tổn thương, hiện tại đã có Thời Khanh quay về bên cạnh chữa lành. Nguỵ An Nhiên mừng còn chẳng hết, hơi sức đâu mà trách mắng hai người bọn họ.
“Quay lại rồi à?”
Cao Thần nghe vậy thì cong môi cười.
“Vốn dĩ là chưa từng chia tay. Tôi chỉ để cho Ngôn Án ra nước ngoài du học”
Thời Khanh dập tắt điếu thuốc rồi quăng vào thùng rác gần đó. Nghe Cao Thần nói vậy thì nhếch môi trả lời.
“Vậy năm đó ai khóc lóc om sòm, nhậu đến say bí tỉ bảo Ngôn nào đó không tim không phổi đá cậu nhỉ?”
Cao Thần lớn gan cất giọng trêu chọc.
“Phụt”
Nguỵ An Nhiên nghe lại chuyện cũ thì cười đến sặc nước.
Ngôn Án”???”
“Câm miệng”
Thời Khanh sắc bén nhìn sang Cao Thần cảnh cáo một câu.
Chuyện năm đó cũng là do quá thương tâm, không có chỗ trút giận nên Thời Khanh liền uống rượu say xỉn mà khóc lóc đến đau lòng.
Sau ngày hôm đó, khi nghe kể lại những chuyện mình say xỉn làm ra, Thời Khanh liền không đụng tới bia rượu nữa.
“Haha...”
Cao Thần cười đến đỏ mặt, năm đó Thời Khanh quả thực mất khống chế vì Ngôn Án.
“Không chơi nữa, về thôi. Ngày mai ba mẹ tôi về rồi”
Thời Khanh lạnh lùng đứng dậy, cho tay vào túi quần, tay còn lại nắm tay Ngôn Án cả hai rời đi.
“Quay lại rồi cũng thật tốt. Năm đó Án Án chịu đả kích rất lớn”
Nhìn theo bóng lưng đôi trai gái rời đi, Nguỵ An Nhiên thấp giọng nói một câu.
“Năm đó Ngôn Án xảy ra chuyện gì à?”
Cao Thần cũng thu hồi nụ cười, anh nhìn sang Nguỵ An Nhiên nghiêm túc hỏi.
“Chuyện là...”
...
“Khanh Khanh à~”
Ngôn Án muốn moi chút tin tức từ miệng Thời Khanh, cô tựa đầu vào vai anh nhỏ giọng.
“Đừng hòng mong anh nói cho em nghe chuyện đó. Mơ...đi”
Thời Khanh biết cô gái nhỏ tò mò nhưng chuyện đó cũng là chổ tăm tối của cuộc đời anh. Không nhắc lại thì tốt hơn.
“Vậy anh nói em nghe xem, tại sao anh là ông chủ quán bar nhưng lại không đụng đến bia rượu?”
Ngôn Án đành chịu thua trước Thời Khanh, cô bắt đầu chuyển chủ đề để hỏi.
Thời Khanh dùng một tay xoay vô lăng đánh lái rẽ phải. Vẫn im lặng chưa chịu giải đáp cho Ngôn Án.
“Uống vào sẽ nhớ em”
Một lúc sau, Ngôn Án mới nghe được câu trả lời từ miệng anh.
“Sau này em ở đây rồi. Anh sẽ không cảm thấy nhớ em nữa”
Ngôn Án cũng nhỏ giọng trả lời.
“Khanh Khanh, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa có được không anh?”
“Còn muốn xa anh thêm một lần nữa à? Vậy em cầm dao lấy mạng anh đi”
...
Sáng hôm sau, Ngôn Án dậy rất sớm. Cô chỉnh trang bản thân tới lui lại nhiều lần nhưng không trang điểm loè loẹt.
“Đi nhé”
Thời Khanh đứng tựa vào cửa đưa tay lên xem đồng hồ rồi nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngôn Án cùng Thời Khanh lái xe rời khỏi chung cư đi thẳng đến sân bay đón ba mẹ Thời Khanh từ Mỹ trở về.
Suốt quãng đường đi, Ngôn Án nhìn chằm chằm phía trước như đang suy nghĩ điều gì.
Thời Khanh thỉnh thoảng đưa mắt sang nhìn biểu cảm căng thẳng của Ngôn Án rồi nhếch môi cười một cái.
“Ngủ đi. Đến nơi anh sẽ gọi”
Thời Khanh lấy áo khoác đưa cho Ngôn Án rồi khàn giọng nói.
Ngôn Án lấy áo khoác lên người rồi nhắm mắt tịnh dưỡng theo lời anh nói.
Vài tiếng sau, chiếc Maybach đen đã có mặt tại sân bay thành phố Hải Thiên.
Ngôn Án và Thời Khanh sánh vai bước vào sảnh, nơi đón người thân trở về.
Tay Ngôn Án cấu chặt vào nhau thể hiện sự căng thẳng của mình. Môi cô mím chặt thành một đường thẳng.
Lần đầu gặp gỡ người nhà của Thời Khanh, làm sao cô có thể bình tĩnh được?
“Đừng căng thẳng, em đứng ở đây. Anh đi mua nước cho em nhé”
Thời Khanh đưa tay xoa đầu cô rồi nắm lấy hai tay cô cúi đầu nói.
“Dạ”
Ngôn Án gật đầu đáp. Cô đưa mắt nhìn bóng lưng Thời Khanh khuất dần trong đám đông.
Ngôn Án ngoan ngoãn đứng đợi ở sảnh, đưa mắt quan sát xung quanh.
“Nè, bà già, đi không nhìn đường hả?”
Bỗng nhiên một giọng nói chanh chua vang lên yhu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ngôn Án nghiêng đầu xem tình hình.
“Cô bé, là cô đụng vào tôi đấy”
Đối phương cũng không chịu yếu thế mà trả lời.
“Bà có biết đồ trên người tôi toàn là hàng hiệu không? Hư một chút bà đền nổi không?”
Cô gái kia tức giận quát vào mặt người phụ nữ kia.
“Trẻ con bây giờ đều như vậy sao?”
Người đàn bà đối diện nhìn một vòng từ trên xuống đánh giá cô gái trước mặt.
“Bà câm đi, bà...”
Cô gái kia càng tức giận vì lời nói của người đàn bà, muốn xông lên dùng bạo lực với người đàn bà đó.
“Nè”
Ngôn Án đột nhiên xông ra chắn ở giữa, đem người đàn bà bảo vệ sau lưng.
“Chị gái à, đồ của chị cũng chẳng hư hao gì. Bỏ qua đi. Mau đi về với người thân của chị đi kìa”
Ngôn Án mỉm cười hoà giải không khí căng thẳng hai bên.
“Cô gọi ai là chị? Nhìn tôi già hơn cô sao?Đừng lo chuyện bao đồng, cút nhanh để tôi xử bà già này.”
Cô gái kia cau mày không đồng tình với cách xưng hô của Ngôn Án, sau đó lại còn lớn tiếng mắng người.
Ngôn Án thầm đỡ trán một cái, cô gái này đúng là có bệnh.
“Được được, em gái. Mau cuốn xéo đi. Đừng để chị đây phải dùng bạo lực ngược lại.”
“Loại người như cưng đến một người lớn hơn mình nhiều tuổi còn không biết lễ phép thì sẽ làm được cái gì chứ?”
“Nào, mọi người thấy chứ? Em gái nhỏ này đang ức hiếp một người phụ nữ lớn tuổi hơn cô ta đấy. Tôi đến hoà giải mà còn mắng người”
Ngôn Án khéo léo dẫn dắt dư luận, và mọi người xung quanh đứng về phía mình.
“Cô, cô...”
Cô gái kia bị mọi người xung quanh chỉ chỏ thì bắt đầu cuống lên, nhanh chóng rời đi.
“Bác à, sau này gặp những người như vậy thì bác chạy xa một chút nhé”
Ngôn Án đuổi được người đi thì quay lại nhỏ giọng nói với người đàn bà sau lưng mình.
“Cảm ơn cháu.”
Người đàn bà thấp giọng cảm tạ.
Ngôn Án nghiêng đầu nhìn kĩ nhan sắc của người đàn bà trước mặt. Vô cùng trẻ trung, tuy đã có tuổi nhưng da mặt được chăm sóc rất tốt, không có lấy một nếp nhăn. Tóc cũng đen nhánh không có một sợi bạc.
Cách ăn mặc của bà cũng vô cùng hiện đại và trẻ trung.
“Vâng, vậy cháu đi trước nhé. Bác chắc là lần đầu đến đây nhỉ? Nhớ cẩn thận một chút nhé”
Sợ Thời Khanh quay lại sẽ không tìm được mình nên Ngôn Án liền tạm biệt người đàn bà trước mặt mình, trước khi đi còn nhắc nhở bà vài câu.
Người đàn bà trước mặt từ đầu đến giờ luôn nhìn Ngôn Án với ánh mắt vô cùng hài lòng, thái độ đối với cô cũng rất dễ chịu.
“Xán Xán”
Thời Khanh mua nước trở về, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông đi cùng.
“Khanh Khanh”
Ngôn Án quay đầu lại vẫy vẫy tay với anh.
“Mẹ?”